Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 49: Thông minh tiểu lão hổ
Chương 49: Tiểu lão hổ thông minh
Thu Viễn xem qua một lượt những bình luận về bộ phim "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" ở trên mạng. Điều khiến Thu Viễn thấy kỳ quái là, tuy doanh thu phòng vé của phim này không cao, nhưng bình luận lại rất nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là do một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng tên Cổ Canh đã tâng bốc "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" một trận.
Tâng bốc thì không vấn đề gì, vấn đề là vị phê bình gia này sau khi đánh giá bộ phim, đã phê phán kịch liệt văn hóa phim ảnh "ăn liền" của giới trẻ hiện nay.
Trong bài bình luận, câu chữ của người này đều toát lên vẻ "Chúng ta những người làm công tác văn hóa xem phim mới là ngưu bức, cao cấp, còn đám thanh niên bây giờ chỉ xem mấy thứ c·h·é·m c·h·é·m g·iết g·iết rác rưởi đó là cái gì?" thể hiện cảm giác ưu việt.
"Móa, đây không phải nâng bi cho người ta sao?" Thu Viễn – kẻ tục nhân này – liếc mắt một cái đã nhìn ra, bài bình luận điện ảnh này, nhìn như đang ra sức đề cử "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" nhưng thực tế là đẩy bộ phim lên đầu sóng ngọn gió, để đại chúng tha hồ mà ‘xử lý’.
Hiện tại, lực lượng người xem phim chủ lực chính là những người mà vị phê bình gia kia cho là tục nhân, trong đó có cả Thu Viễn… Cho nên, bài bình luận này của hắn xem như thay "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" đắc tội với phần lớn khán giả xem phim.
Phía dưới Microblogging của nhà phê bình điện ảnh này, bình luận trực tiếp bị phun lên gần 20.000 bình luận.
Thu Viễn lướt qua bình luận ở Microblogging, sau đó mở một trang web tên là 'Chi Nha'. Trang web này tương tự Douban, đều là trang web thảo luận và đánh giá phim lớn nhất trong nước.
Điểm đánh giá "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" trên trang web này chỉ có 3 điểm. Mức này đã thuộc hàng phim rác cấp cao.
Thu Viễn xem lướt qua các bình luận ở dưới, trong đó, bình luận nói trúng tim đen nhất đại khái là 'Thật xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ tục nhân, còn về logic tự sự của bộ phim này, thật sự có vấn đề. Trước đây, tôi là fan của đạo diễn/biên kịch Bạch Nhã, nhưng mấy năm gần đây, tác phẩm của cô ấy hoàn toàn không thể xem nổi, toàn là kiểu cố làm cảm động để được cảm động, cố làm ra vẻ thâm trầm, hoàn toàn không để ý tới trải nghiệm xem phim cơ bản nhất.'
Thu Viễn nổi hứng liếc qua điểm số tác phẩm thành danh của Bạch Nhã là "Cố Nhân Phương Xa", phát hiện đạt tới 8.9 điểm đáng kinh ngạc. Điểm số này đã đủ để bộ phim được xướng tên trong các liên hoan phim.
"Cố Nhân Phương Xa" đã làm được điều đó. Một năm kia, Bạch Nhã lĩnh thưởng mỏi cả tay, hầu như mọi liên hoan phim trong nước đều có hình bóng của cô, ở nước ngoài cũng được đề cử ở một số liên hoan phim có tiếng.
Giải thưởng có giá trị nhất chính là giải Phim nước ngoài hay nhất tại Liên hoan phim Kim Lữ ở nước ngoài.
"Đây là xuất đạo đã lên đỉnh cao a. . ."
Thu Viễn nhìn lại những bức ảnh của Bạch Nhã tại các liên hoan phim bốn năm trước, tràn đầy khí thế. Thế nhưng, sau khi gặp phải t·ranh c·hấp hợp đồng của "Cố Nhân Phương Xa" và nhiều biến cố, tác phẩm của Bạch Nhã xuống dốc không phanh.
Đầu tiên là 6.5 điểm vừa đủ tiêu chuẩn, rồi sau đó 4.3 điểm phim rác, rồi tới bây giờ 3 điểm – phim cực kỳ nát, bị mấy chục vạn cư dân m·ạ·n·g ném đá, chửi rủa.
Từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu là cảm giác khó chịu đựng nhất. Thu Viễn cũng hiểu được, Bạch Nhã nôn nóng như thế, vội vàng tiến hành bước phát triển mới, cũng là vì muốn chứng minh bản thân!
Bình luận của khán giả Bạch Nhã chắc chắn sẽ xem. Nhưng, điều làm cho Bạch Nhã khó chấp nhận và tức giận hơn cả là sự châm chọc, khiêu khích từ những người đồng nghiệp.
Chuyện đ·á·n·h chó mù đường đang diễn ra. Thu Viễn xem qua những bình luận liên quan đến bộ phim này ở trên Microblogging, có một số đạo diễn và biên kịch nổi tiếng cũng vào ‘góp vui’, châm chọc vài câu kiểu như "Cô gái trẻ còn quá nhỏ, ngoan ngoãn học thêm mấy năm rồi hãy viết kịch bản", hay "Sáng tạo không tiến bộ trong lĩnh vực này là điều không thể hy vọng xa vời" các loại.
Giờ phút này, Bạch Nhã hoàn toàn là đang kìm nén cơn giận, quyết tâm sẽ làm ra một tác phẩm mới tầm cỡ "Cố Nhân Phương Xa" để vả vào mặt những kẻ cười nhạo mình.
"Đúng là một người đàn bà đ·i·ê·n." Thu Viễn lại cảm thán.
"Người đàn bà đ·i·ê·n nào?"
Giọng của Bạch Tiểu Ngọc vang lên, Thu Viễn không ngạc nhiên. Bởi vì vừa rồi, Thu Viễn đã nghe tiếng mở cửa phòng Bạch Tiểu Ngọc.
Cô nương này đi đường không giống Lâm Vãn Hương, Lâm Vãn Hương là kiểu đi không phát ra tiếng động, tới cạnh ngươi lúc nào cũng có thể không hay biết.
Còn Bạch Tiểu Ngọc, tiếng chân nhỏ của cô nương giẫm lên sàn nhà bóng loáng có thể nghe rõ ràng, cho nên lúc Thu Viễn ngẩng đầu lên, thì nàng vừa lúc đứng ở trước ghế sô pha nhìn mình.
Tất nhiên, người mà Thu Viễn gọi là đàn bà đ·i·ê·n là Bạch Nhã – mẹ của nàng. Người bình thường chắc chắn sẽ che giấu chuyện này, trừ phi là cừu nhân, nếu không, không ai lại trước mặt con gái mà mắng mẹ ruột của cô ta.
Nhưng mà Thu Viễn càng muốn mắng, bởi vì nếu như Thu Viễn nói 'Không có gì', Bạch Tiểu Ngọc khẳng định sẽ quay đầu bước đi.
Thật ra đối với loại nữ hài chán ghét, không muốn để ý đến mình, thì biện pháp tốt nhất chính là nói chuyện, cho dù có cãi vã với Bạch Tiểu Ngọc, thì vẫn tốt hơn việc nàng nhốt mình trong phòng, không thèm để ý đến Thu Viễn.
Với tư cách một t·h·iểm c·ẩu, điều quan trọng là phải khiến cô ấy trả lời, cho dù có mắng cũng được. Còn nếu cô ấy không để ý nữa thì thật sự xong đời!
"Ta đang nói đến mẹ của ngươi, Bạch Nhã lão sư. Gần đây tác phẩm mới của bà ấy thất bại, lại vô cùng muốn làm ra tác phẩm mới, loại trạng thái đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g này khiến cho ta rất lo lắng." Nói đến đây, Thu Viễn đổi giọng, nói có vẻ nhẹ nhàng hơn, thế nhưng, câu chữ vẫn khiến cho Bạch Tiểu Ngọc giận sôi lên.
"Ngươi thì biết cái gì!" Tính cách của Bạch Tiểu Ngọc căn bản không chịu được kiểu nói khích, Thu Viễn chỉ mới hơi chọc vào, nàng lập tức xù lông lên.
Bạch Tiểu Ngọc vốn định đi xuống bếp tìm đồ ăn, kết quả lại bị Thu Viễn chặn lại, mang khuôn mặt h·u·n·g· ·d·ữ tiến về phía Thu Viễn đang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Mẹ ta chính là. . ." Bạch Tiểu Ngọc đi được nửa đường, chân lại đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hung ác trong nháy mắt biến thành nheo mắt nghi hoặc.
Ta dựa vào! Cô nương này, hóa ra không ngốc?
Thu Viễn nhìn thấy dáng vẻ đột ngột dừng lại của Bạch Tiểu Ngọc, cảm thấy Bạch Tiểu Ngọc cũng không phải là một người lỗ mãng, nàng giống như đã nhìn ra ý đồ của Thu Viễn.
Trong mắt Bạch Tiểu Ngọc, Thu Viễn chính là chó săn của Vân Đoan Truyền Thông, là đ·ị·c·h nhân phái tới làm gián điệp! Nàng cùng tên gián điệp này, nói nhiều như vậy về chuyện của mẹ mình để làm gì?
Bạch Tiểu Ngọc nghĩ tới đây, hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi!" Câu nói này của nàng giống như là đang giận Thu Viễn, mà cũng giống như là đang tự mình ổn định lửa giận, phất tay áo một cái rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Trời ạ! Bạch Hành Xuyên rõ ràng là một gã lỗ mãng, muội muội của hắn lại còn có chút EQ?
Thu Viễn nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Tiểu Ngọc, nàng dường như đang vì vạch trần được quỷ kế của Thu Viễn mà cao hứng, bước đi có chút nhảy nhót, cái đuôi ngựa đơn phía sau cũng giật giật theo, lộ ra sự đáng yêu của thanh xuân.
Tiểu lão hổ này có thể ngửi thấy mùi bẫy rập, hơi khó chơi đây.
Thu Viễn lại thấy Bạch Tiểu Ngọc từ trong bếp bưng ra một bát mì tôm, sau đó nhìn cũng không nhìn Thu Viễn một chút liền trở về phòng.
Cửa phòng lần nữa bị Bạch Tiểu Ngọc khóa trái, báo hiệu hôm nay đến trưa, Thu Viễn không có biện p·h·áp nào nói thêm với Bạch Tiểu Ngọc một câu.
Cái mỏ này, có vẻ khó mở a.
Thu Viễn hít nhẹ một hơi, cũng không định lãng phí buổi chiều, tiếp tục bắt đầu tạo tài khoản người làm nhạc độc lập Vân Âm Nhạc.
Thật ra ngày hôm đó, sau khi tiệc tối kết thúc, Thu Viễn về ký túc xá lại thông qua Chat Messenger, đàm phán một chút với mấy người đại diện công ty đĩa nhạc khác.
Kết quả, bọn họ đều muốn ký kết với Thu Viễn, muốn Thu Viễn trở thành ca sĩ của bọn hắn, nhưng Thu Viễn tự biết mình còn chưa có năng lực đó, nên đã từ chối nhã nhặn.
Cuối cùng Thu Viễn đi đến kết luận là làm người làm nhạc độc lập. "Thành Toàn" cùng "Tình Yêu Đơn Giản" hai bài ca đều có thể bán, nhưng không cần thiết, không bằng trực tiếp treo lên mạng, cho đám dân mạng thích nghe miễn phí.
Như thế, có thể tích góp được chút nhân khí.
Vân Âm Nhạc – đăng ký tài khoản người làm nhạc độc lập rất nhanh, Thu Viễn đến trưa liền làm xong. Sau đó, tải bản nhạc không bị lỗi của "Thành Toàn" lên, Thu Viễn suy nghĩ một chút. . . Cuối cùng vẫn. . . không đem "Tình Yêu Đơn Giản" đăng lên cùng.
Làm xong hết thảy, Thu Viễn liếc nhìn group chat lớp không ngừng có tin nhắn @ mình.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, group chat lớp 217 không ngừng có người @ Thu Viễn, muốn Thu Viễn đăng "Thành Toàn" bản MP3, thậm chí còn có mấy người bạn học vì quá thích, tìm Thu Viễn hỏi giá tiền một ca khúc là bao nhiêu?
Thu Viễn không trả lời, bọn họ vẫn @ liên tục cho đến trưa hôm nay.
'Đừng có @ ta nữa! Ta đã đăng ký tài khoản trên Vân Âm Nhạc, tất cả ca khúc ta đã hát, đều đăng lên đó rồi.' Thu Viễn đem liên kết chia sẻ gửi lên, thành công làm cho group chat nổ tung.
Thu Viễn cùng mấy nam sinh trong nhóm lớp nói chuyện phiếm một hồi. Nhưng khi đang nói, đột nhiên, một người từ trước tới nay, từ lúc thêm group tới giờ chưa từng lên tiếng, lại nhắn vào. . .
Lâm Vãn Hương: ?
Trong lúc các nam sinh còn đang thảo luận về ca khúc mới, cũng chưa ai chú ý tới tin nhắn của Lâm Vãn Hương. Nhưng đột nhiên có người Screenshots, đem dấu chấm hỏi của Lâm Vãn Hương vừa nhắn, c·ắ·t ra.
'Lâm Vãn Hương, bạn học, vậy mà lại nhắn tin trong group!'
'Chỉ là một cái dấu hỏi mà, có khi nào lỡ tay, ấn nhầm không?'
Thu Viễn không có nhìn lại tin nhắn, trực tiếp đóng máy tính, nhìn lên trần nhà màu xám, cảm giác có hơi đói bụng.
. . .
Tại hiệu sách của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
"Thu Viễn còn có lương tâm! Hôm nay, cuối cùng cũng chịu đăng Thành Toàn! Ta muốn cho bài này chạy một trăm lần!" Lý Hân Hân thấy tin nhắn Thu Viễn gửi trong group, đơn giản là vui c·h·ết đi được.
Nếu không phải cô cùng Thu Viễn có một tầng quan hệ đồng học, thì chỉ riêng tiếng hát của Thu Viễn cũng đủ để cô trở thành một fan hâm mộ của cậu ấy. Nhưng mà, điều này không hề ảnh hưởng tới việc cô thể hiện sự yêu t·h·í·c·h đối với "Thành Toàn".
"Tất cả ca khúc Thu Viễn đã hát?" Tạ Phương Chính lại cảm thấy có lỗ hổng trong tin nhắn của Thu Viễn. Lâm Vãn Hương trước đó ở trong phòng ngủ, có chia sẻ với cô, Thu Viễn hát một ca khúc khác nữa.
"Tiểu Vãn, không phải trước đó Thu Viễn có viết một ca khúc tặng cậu sao? Bài hát đó cậu ấy lại không có ý công khai, hay là. . ." Tạ Phương Chính hỏi.
"Lớp trưởng, ta muốn biết hiện tại Thu Viễn đang làm thêm ở đâu." Lâm Vãn Hương ánh mắt thâm thúy nhìn những tin nhắn không ngừng xuất hiện ở trên group chat, nói.
Thu Viễn xem qua một lượt những bình luận về bộ phim "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" ở trên mạng. Điều khiến Thu Viễn thấy kỳ quái là, tuy doanh thu phòng vé của phim này không cao, nhưng bình luận lại rất nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là do một nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng tên Cổ Canh đã tâng bốc "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" một trận.
Tâng bốc thì không vấn đề gì, vấn đề là vị phê bình gia này sau khi đánh giá bộ phim, đã phê phán kịch liệt văn hóa phim ảnh "ăn liền" của giới trẻ hiện nay.
Trong bài bình luận, câu chữ của người này đều toát lên vẻ "Chúng ta những người làm công tác văn hóa xem phim mới là ngưu bức, cao cấp, còn đám thanh niên bây giờ chỉ xem mấy thứ c·h·é·m c·h·é·m g·iết g·iết rác rưởi đó là cái gì?" thể hiện cảm giác ưu việt.
"Móa, đây không phải nâng bi cho người ta sao?" Thu Viễn – kẻ tục nhân này – liếc mắt một cái đã nhìn ra, bài bình luận điện ảnh này, nhìn như đang ra sức đề cử "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" nhưng thực tế là đẩy bộ phim lên đầu sóng ngọn gió, để đại chúng tha hồ mà ‘xử lý’.
Hiện tại, lực lượng người xem phim chủ lực chính là những người mà vị phê bình gia kia cho là tục nhân, trong đó có cả Thu Viễn… Cho nên, bài bình luận này của hắn xem như thay "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" đắc tội với phần lớn khán giả xem phim.
Phía dưới Microblogging của nhà phê bình điện ảnh này, bình luận trực tiếp bị phun lên gần 20.000 bình luận.
Thu Viễn lướt qua bình luận ở Microblogging, sau đó mở một trang web tên là 'Chi Nha'. Trang web này tương tự Douban, đều là trang web thảo luận và đánh giá phim lớn nhất trong nước.
Điểm đánh giá "Đoàn tàu lái về phía trời đông giá rét" trên trang web này chỉ có 3 điểm. Mức này đã thuộc hàng phim rác cấp cao.
Thu Viễn xem lướt qua các bình luận ở dưới, trong đó, bình luận nói trúng tim đen nhất đại khái là 'Thật xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ tục nhân, còn về logic tự sự của bộ phim này, thật sự có vấn đề. Trước đây, tôi là fan của đạo diễn/biên kịch Bạch Nhã, nhưng mấy năm gần đây, tác phẩm của cô ấy hoàn toàn không thể xem nổi, toàn là kiểu cố làm cảm động để được cảm động, cố làm ra vẻ thâm trầm, hoàn toàn không để ý tới trải nghiệm xem phim cơ bản nhất.'
Thu Viễn nổi hứng liếc qua điểm số tác phẩm thành danh của Bạch Nhã là "Cố Nhân Phương Xa", phát hiện đạt tới 8.9 điểm đáng kinh ngạc. Điểm số này đã đủ để bộ phim được xướng tên trong các liên hoan phim.
"Cố Nhân Phương Xa" đã làm được điều đó. Một năm kia, Bạch Nhã lĩnh thưởng mỏi cả tay, hầu như mọi liên hoan phim trong nước đều có hình bóng của cô, ở nước ngoài cũng được đề cử ở một số liên hoan phim có tiếng.
Giải thưởng có giá trị nhất chính là giải Phim nước ngoài hay nhất tại Liên hoan phim Kim Lữ ở nước ngoài.
"Đây là xuất đạo đã lên đỉnh cao a. . ."
Thu Viễn nhìn lại những bức ảnh của Bạch Nhã tại các liên hoan phim bốn năm trước, tràn đầy khí thế. Thế nhưng, sau khi gặp phải t·ranh c·hấp hợp đồng của "Cố Nhân Phương Xa" và nhiều biến cố, tác phẩm của Bạch Nhã xuống dốc không phanh.
Đầu tiên là 6.5 điểm vừa đủ tiêu chuẩn, rồi sau đó 4.3 điểm phim rác, rồi tới bây giờ 3 điểm – phim cực kỳ nát, bị mấy chục vạn cư dân m·ạ·n·g ném đá, chửi rủa.
Từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu là cảm giác khó chịu đựng nhất. Thu Viễn cũng hiểu được, Bạch Nhã nôn nóng như thế, vội vàng tiến hành bước phát triển mới, cũng là vì muốn chứng minh bản thân!
Bình luận của khán giả Bạch Nhã chắc chắn sẽ xem. Nhưng, điều làm cho Bạch Nhã khó chấp nhận và tức giận hơn cả là sự châm chọc, khiêu khích từ những người đồng nghiệp.
Chuyện đ·á·n·h chó mù đường đang diễn ra. Thu Viễn xem qua những bình luận liên quan đến bộ phim này ở trên Microblogging, có một số đạo diễn và biên kịch nổi tiếng cũng vào ‘góp vui’, châm chọc vài câu kiểu như "Cô gái trẻ còn quá nhỏ, ngoan ngoãn học thêm mấy năm rồi hãy viết kịch bản", hay "Sáng tạo không tiến bộ trong lĩnh vực này là điều không thể hy vọng xa vời" các loại.
Giờ phút này, Bạch Nhã hoàn toàn là đang kìm nén cơn giận, quyết tâm sẽ làm ra một tác phẩm mới tầm cỡ "Cố Nhân Phương Xa" để vả vào mặt những kẻ cười nhạo mình.
"Đúng là một người đàn bà đ·i·ê·n." Thu Viễn lại cảm thán.
"Người đàn bà đ·i·ê·n nào?"
Giọng của Bạch Tiểu Ngọc vang lên, Thu Viễn không ngạc nhiên. Bởi vì vừa rồi, Thu Viễn đã nghe tiếng mở cửa phòng Bạch Tiểu Ngọc.
Cô nương này đi đường không giống Lâm Vãn Hương, Lâm Vãn Hương là kiểu đi không phát ra tiếng động, tới cạnh ngươi lúc nào cũng có thể không hay biết.
Còn Bạch Tiểu Ngọc, tiếng chân nhỏ của cô nương giẫm lên sàn nhà bóng loáng có thể nghe rõ ràng, cho nên lúc Thu Viễn ngẩng đầu lên, thì nàng vừa lúc đứng ở trước ghế sô pha nhìn mình.
Tất nhiên, người mà Thu Viễn gọi là đàn bà đ·i·ê·n là Bạch Nhã – mẹ của nàng. Người bình thường chắc chắn sẽ che giấu chuyện này, trừ phi là cừu nhân, nếu không, không ai lại trước mặt con gái mà mắng mẹ ruột của cô ta.
Nhưng mà Thu Viễn càng muốn mắng, bởi vì nếu như Thu Viễn nói 'Không có gì', Bạch Tiểu Ngọc khẳng định sẽ quay đầu bước đi.
Thật ra đối với loại nữ hài chán ghét, không muốn để ý đến mình, thì biện pháp tốt nhất chính là nói chuyện, cho dù có cãi vã với Bạch Tiểu Ngọc, thì vẫn tốt hơn việc nàng nhốt mình trong phòng, không thèm để ý đến Thu Viễn.
Với tư cách một t·h·iểm c·ẩu, điều quan trọng là phải khiến cô ấy trả lời, cho dù có mắng cũng được. Còn nếu cô ấy không để ý nữa thì thật sự xong đời!
"Ta đang nói đến mẹ của ngươi, Bạch Nhã lão sư. Gần đây tác phẩm mới của bà ấy thất bại, lại vô cùng muốn làm ra tác phẩm mới, loại trạng thái đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g này khiến cho ta rất lo lắng." Nói đến đây, Thu Viễn đổi giọng, nói có vẻ nhẹ nhàng hơn, thế nhưng, câu chữ vẫn khiến cho Bạch Tiểu Ngọc giận sôi lên.
"Ngươi thì biết cái gì!" Tính cách của Bạch Tiểu Ngọc căn bản không chịu được kiểu nói khích, Thu Viễn chỉ mới hơi chọc vào, nàng lập tức xù lông lên.
Bạch Tiểu Ngọc vốn định đi xuống bếp tìm đồ ăn, kết quả lại bị Thu Viễn chặn lại, mang khuôn mặt h·u·n·g· ·d·ữ tiến về phía Thu Viễn đang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Mẹ ta chính là. . ." Bạch Tiểu Ngọc đi được nửa đường, chân lại đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hung ác trong nháy mắt biến thành nheo mắt nghi hoặc.
Ta dựa vào! Cô nương này, hóa ra không ngốc?
Thu Viễn nhìn thấy dáng vẻ đột ngột dừng lại của Bạch Tiểu Ngọc, cảm thấy Bạch Tiểu Ngọc cũng không phải là một người lỗ mãng, nàng giống như đã nhìn ra ý đồ của Thu Viễn.
Trong mắt Bạch Tiểu Ngọc, Thu Viễn chính là chó săn của Vân Đoan Truyền Thông, là đ·ị·c·h nhân phái tới làm gián điệp! Nàng cùng tên gián điệp này, nói nhiều như vậy về chuyện của mẹ mình để làm gì?
Bạch Tiểu Ngọc nghĩ tới đây, hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi!" Câu nói này của nàng giống như là đang giận Thu Viễn, mà cũng giống như là đang tự mình ổn định lửa giận, phất tay áo một cái rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Trời ạ! Bạch Hành Xuyên rõ ràng là một gã lỗ mãng, muội muội của hắn lại còn có chút EQ?
Thu Viễn nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Tiểu Ngọc, nàng dường như đang vì vạch trần được quỷ kế của Thu Viễn mà cao hứng, bước đi có chút nhảy nhót, cái đuôi ngựa đơn phía sau cũng giật giật theo, lộ ra sự đáng yêu của thanh xuân.
Tiểu lão hổ này có thể ngửi thấy mùi bẫy rập, hơi khó chơi đây.
Thu Viễn lại thấy Bạch Tiểu Ngọc từ trong bếp bưng ra một bát mì tôm, sau đó nhìn cũng không nhìn Thu Viễn một chút liền trở về phòng.
Cửa phòng lần nữa bị Bạch Tiểu Ngọc khóa trái, báo hiệu hôm nay đến trưa, Thu Viễn không có biện p·h·áp nào nói thêm với Bạch Tiểu Ngọc một câu.
Cái mỏ này, có vẻ khó mở a.
Thu Viễn hít nhẹ một hơi, cũng không định lãng phí buổi chiều, tiếp tục bắt đầu tạo tài khoản người làm nhạc độc lập Vân Âm Nhạc.
Thật ra ngày hôm đó, sau khi tiệc tối kết thúc, Thu Viễn về ký túc xá lại thông qua Chat Messenger, đàm phán một chút với mấy người đại diện công ty đĩa nhạc khác.
Kết quả, bọn họ đều muốn ký kết với Thu Viễn, muốn Thu Viễn trở thành ca sĩ của bọn hắn, nhưng Thu Viễn tự biết mình còn chưa có năng lực đó, nên đã từ chối nhã nhặn.
Cuối cùng Thu Viễn đi đến kết luận là làm người làm nhạc độc lập. "Thành Toàn" cùng "Tình Yêu Đơn Giản" hai bài ca đều có thể bán, nhưng không cần thiết, không bằng trực tiếp treo lên mạng, cho đám dân mạng thích nghe miễn phí.
Như thế, có thể tích góp được chút nhân khí.
Vân Âm Nhạc – đăng ký tài khoản người làm nhạc độc lập rất nhanh, Thu Viễn đến trưa liền làm xong. Sau đó, tải bản nhạc không bị lỗi của "Thành Toàn" lên, Thu Viễn suy nghĩ một chút. . . Cuối cùng vẫn. . . không đem "Tình Yêu Đơn Giản" đăng lên cùng.
Làm xong hết thảy, Thu Viễn liếc nhìn group chat lớp không ngừng có tin nhắn @ mình.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, group chat lớp 217 không ngừng có người @ Thu Viễn, muốn Thu Viễn đăng "Thành Toàn" bản MP3, thậm chí còn có mấy người bạn học vì quá thích, tìm Thu Viễn hỏi giá tiền một ca khúc là bao nhiêu?
Thu Viễn không trả lời, bọn họ vẫn @ liên tục cho đến trưa hôm nay.
'Đừng có @ ta nữa! Ta đã đăng ký tài khoản trên Vân Âm Nhạc, tất cả ca khúc ta đã hát, đều đăng lên đó rồi.' Thu Viễn đem liên kết chia sẻ gửi lên, thành công làm cho group chat nổ tung.
Thu Viễn cùng mấy nam sinh trong nhóm lớp nói chuyện phiếm một hồi. Nhưng khi đang nói, đột nhiên, một người từ trước tới nay, từ lúc thêm group tới giờ chưa từng lên tiếng, lại nhắn vào. . .
Lâm Vãn Hương: ?
Trong lúc các nam sinh còn đang thảo luận về ca khúc mới, cũng chưa ai chú ý tới tin nhắn của Lâm Vãn Hương. Nhưng đột nhiên có người Screenshots, đem dấu chấm hỏi của Lâm Vãn Hương vừa nhắn, c·ắ·t ra.
'Lâm Vãn Hương, bạn học, vậy mà lại nhắn tin trong group!'
'Chỉ là một cái dấu hỏi mà, có khi nào lỡ tay, ấn nhầm không?'
Thu Viễn không có nhìn lại tin nhắn, trực tiếp đóng máy tính, nhìn lên trần nhà màu xám, cảm giác có hơi đói bụng.
. . .
Tại hiệu sách của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
"Thu Viễn còn có lương tâm! Hôm nay, cuối cùng cũng chịu đăng Thành Toàn! Ta muốn cho bài này chạy một trăm lần!" Lý Hân Hân thấy tin nhắn Thu Viễn gửi trong group, đơn giản là vui c·h·ết đi được.
Nếu không phải cô cùng Thu Viễn có một tầng quan hệ đồng học, thì chỉ riêng tiếng hát của Thu Viễn cũng đủ để cô trở thành một fan hâm mộ của cậu ấy. Nhưng mà, điều này không hề ảnh hưởng tới việc cô thể hiện sự yêu t·h·í·c·h đối với "Thành Toàn".
"Tất cả ca khúc Thu Viễn đã hát?" Tạ Phương Chính lại cảm thấy có lỗ hổng trong tin nhắn của Thu Viễn. Lâm Vãn Hương trước đó ở trong phòng ngủ, có chia sẻ với cô, Thu Viễn hát một ca khúc khác nữa.
"Tiểu Vãn, không phải trước đó Thu Viễn có viết một ca khúc tặng cậu sao? Bài hát đó cậu ấy lại không có ý công khai, hay là. . ." Tạ Phương Chính hỏi.
"Lớp trưởng, ta muốn biết hiện tại Thu Viễn đang làm thêm ở đâu." Lâm Vãn Hương ánh mắt thâm thúy nhìn những tin nhắn không ngừng xuất hiện ở trên group chat, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận