Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 150: Hiệp hội bảo hộ Cẩu Cẩu
Chương 150: Hiệp hội bảo hộ c·ẩ·u c·ẩ·u
Trong vấn đề tình cảm, ai cũng ích kỷ cả, mà sự ích kỷ của con gái một khi biến thành lòng đố kỵ thì sẽ kéo theo đủ loại rắc rối.
Ban đầu, Phương Mẫn đã thấy chuyện Thu Viễn khiến cho bao nhiêu cô gái ưu tú thầm thương trộm nhớ là rất khác thường rồi, đến nỗi Thu Viễn hưởng tề nhân chi phúc, tam quan của nàng có khi sụp đổ mất!
Cho nên, không thể nào! Triệu Khả Duy giữ mọi người ở lại chắc chắn là để xé mặt, hoặc là bàn bạc vấn đề quyền phân chia Thu Viễn.
"Chị Khả Duy... Chị muốn riêng nói chuyện gì với bọn em?"
Khi nhìn Triệu Khả Duy, sắc mặt Bạch Tiểu Ngọc không có vẻ h·u·n·g h·ãn như lúc nhìn Lâm Uyển Thu, cô bé vẫn rất kính trọng Triệu Khả Duy.
Dù Triệu Khả Duy trong mắt nàng là một tình địch còn khó nhằn hơn cả Lâm Vãn Hương, song ở phương diện khác, Triệu Khả Duy vẫn là một đại tỷ tỷ dịu dàng, đáng tin cậy và có trách nhiệm.
So ra, tốt hơn nhiều so với ác độc nữ vu Lâm Uyển Thu kia.
Lâm Vãn Hương nhìn Triệu Khả Duy cơ bản cũng như vậy, thành thử Triệu Khả Duy làm người điều đình trong trận chiến tình cảm này là một lựa chọn không thể tốt hơn.
"Đầu tiên, hỏi Lương tiểu thư một chút."
Triệu Khả Duy tìm một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Lương Tuyết Nhàn, khi ngồi xuống, ánh mắt nàng còn liếc qua Lâm Uyển Thu đang đứng bên cạnh, giống như đang nói với Lâm Uyển Thu rằng 'Uyển Thu, em ngồi đi!'
Lâm Uyển Thu lại tỏ vẻ không vui, tựa người vào tường, làm bộ như trận nói chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.
Đối mặt sự lạnh nhạt của Lâm Uyển Thu, Triệu Khả Duy chỉ có thể khẽ thở dài, trước hết tập trung vào cô gái mang dòng máu lai này.
"Cô có thể gọi thẳng tên tôi, Lương Tuyết Nhàn, còn đây là danh thiếp của tôi."
Lương Tuyết Nhàn cũng mở ra phương thức xã giao thương vụ của mình, nàng từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Triệu Khả Duy.
Hiện tại, Lương Tuyết Nhàn vẫn là lấy thân phận một phóng viên để ở chung với nữ minh tinh Triệu Khả Duy, giữa nàng và Triệu Khả Duy vốn chẳng có liên hệ gì sâu xa, hoàn toàn là người xa lạ.
"Ngô, vậy cô cũng gọi tôi là Khả Duy đi, tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, có phải Thu Viễn chủ động cầu hôn với cô vào năm sau không?"
Khi Triệu Khả Duy nghe được tin này từ mạng lưới quan hệ của Lâm Uyển Thu... Phản ứng đầu tiên của nàng là không muốn tin, bên trong khẳng định là có ẩn tình khác.
Cho nên Triệu Khả Duy hỏi Lương Tuyết Nhàn vấn đề này khiến Lương Tuyết Nhàn không hiểu ra sao.
Trong tình huống bình thường, không phải nên hỏi trước 'Cô và Thu Viễn muốn kết hôn là thật sao?' sao?
Bất quá vấn đề Triệu Khả Duy hỏi rất dễ trả lời.
"Là Thu Viễn chủ động yêu cầu, cha tôi cũng đồng ý, cho nên hai chúng tôi liền rất thuận lợi định ra thời gian kết hôn."
Câu trả lời lần này của Lương Tuyết Nhàn ẩn chứa rất nhiều tầng ý tứ, giữa lời nói cũng không ít bộ phận mập mờ để suy đoán, tóm lại là không nói rõ với mọi người hôn ước này là thật hay giả.
"Vậy à." Triệu Khả Duy nghe đến đó, ánh mắt nhìn sang Lâm Uyển Thu.
Lâm Uyển Thu bị ánh mắt đầy ẩn ý của Triệu Khả Duy làm cho có chút bực bội.
"Khả Duy, em có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói với mấy đứa nhỏ này, không cần luôn muốn nhắc nhở chị thứ gì." Lâm Uyển Thu nói.
"Chính là, các em có thể chấp nhận chuyện sau này Thu Viễn có thể sẽ không ngừng theo đuổi những cô gái mới không?"
Triệu Khả Duy ném ra một viên tạc đ·ạ·n đã dự mưu từ lâu khiến cho Bạch Tiểu Ngọc cùng Lâm Uyển Thu đang hóng chuyện bên cạnh bị nổ cho choáng váng hồ đồ.
Bạch Tiểu Ngọc còn đang chờ chị Khả Duy thân yêu của mình vạch trần manh mối gì đó trong chuyện kết hôn của Lương Tuyết Nhàn và Thu Viễn.
Kết quả vừa lên đã nói một câu Thu Viễn sẽ không ngừng đ·u·ổ·i muội t·ử mới là chuyện gì vậy?
Ý là sau khi cơn sóng gió kết hôn của Lương Tuyết Nhàn này qua đi, Thu Viễn còn có thể rất cao hứng chạy tới kết hôn với muội t·ử khác? Còn không chỉ một lần?
"Có thể chấp nhận, chỉ là..." Lâm Vãn Hương do do dự dự hỏi, nàng không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Triệu Khả Duy.
"Chính là, đối tượng mà Thu Viễn theo đuổi sẽ không ngừng thay đổi, nói ra thì hơi mạo muội, nhưng hôm nay có thể là Lương Tuyết Nhàn, ngày thứ hai có lẽ sẽ đổi thành vị này..."
Triệu Khả Duy nhìn về phía Phương Mẫn, cô gái xa lạ nhất trong phòng khách.
"Phương Mẫn." Phương Mẫn ngắn gọn tự giới thiệu, nàng nghe lý luận của Triệu Khả Duy cũng thấy hơi bất thường.
Nếu nàng thích Thu Viễn, mà Thu Viễn lại không ngừng theo đuổi những cô gái mới, sợ là nàng sẽ bẻ gãy cổ Thu Viễn mất.
Trong chuyện tình cảm, Phương Mẫn không bao giờ chấp nhận người thứ ba!
"Vị Phương Mẫn này, tóm lại, Thu Viễn sẽ không duy trì tình cảm với một cô gái quá lâu." Triệu Khả Duy nói.
"Đây không phải là hoa tâm sao? Lạm tình... Hay là cái gì khác."
Bạch Tiểu Ngọc không muốn thừa nhận Thu Viễn là loại người này, trong ấn tượng của nàng, tính cách Thu Viễn tuy có chỗ khiến nàng không thoải mái, nhưng Thu Viễn lại là một người rất có trách nhiệm, rất trọng tình cảm.
Thật sự có lúc sau khi m·ấ·t đi một người rồi mới nhớ tới điểm tốt của người ta, bây giờ Bạch Tiểu Ngọc nhớ lại Thu Viễn, từng li từng tí đều là Thu Viễn quan tâm đến nàng.
Chỉ tiếc là nàng không trân quý.
"Chính là lạm tình, hình dung từ phù hợp hơn là tra nam." Phương Mẫn vào lúc này rất thích hợp dẫn dắt chủ đề trong phòng khách đi hướng khác, nói: "Nếu em đã nói như vậy, vậy thì Thu Viễn tương đương với đang l·ừ·a gạt tình cảm của đám con gái."
Khi nói những lời này, Phương Mẫn len lén đánh giá biểu cảm của Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc, nàng hi vọng có thể nhìn thấy sự bừng tỉnh, đại ngộ, phẫn nộ trên mặt hai cô gái.
Loại tình huống đ·u·ổ·i tới tay rồi vứt bỏ này không phải là tình cảm l·ừ·a gạt thì là gì?
Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc hẳn là phải cảm thấy phẫn nộ với hành vi tra nam của Thu Viễn mới đúng!
Nhưng không có... Phương Mẫn chỉ có thể thấy sự áy náy sâu sắc trên mặt hai người họ.
"Thu Viễn trong khi kết giao với em, hắn không hề l·ừ·a gạt tình cảm của em, là em phụ hắn... bỏ qua hắn." Triệu Khả Duy lên tiếng nói hộ tiếng lòng của Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc, "Trong các em, nhất định cũng có người nghĩ như vậy."
Lời này của Triệu Khả Duy lại nghênh đón một tiếng hừ lạnh của Lâm Uyển Thu, nhưng Triệu Khả Duy không để ý, tiếp tục nói:
"Cho nên các em nguyện ý chờ Thu Viễn sao?"
Triệu Khả Duy lại ném ra một vấn đề khiến cho Phương Mẫn chấn động, khảo vấn linh hồn Bạch Tiểu Ngọc và Lâm Vãn Hương.
"Chờ... chờ cái gì ạ?" Bạch Tiểu Ngọc có thể đoán được chờ cái gì, nhưng nàng vẫn không dám thừa nhận.
"Chính là chờ tới khi Thu Viễn theo đuổi những cô gái kia, cảm thấy đã đủ rồi, có thể dừng lại nghỉ ngơi. Có lẽ, trong chúng ta sẽ có người có cơ hội thật sự ở bên Thu Viễn, ý chị là thật sự bước vào lễ đường, kết hôn sinh con, đem quãng đời còn lại giao cho đối phương, loại ở bên nhau đó." Triệu Khả Duy nói.
Đoạn sau mà Triệu Khả Duy nói khiến cho Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc nghe có chút hướng tới, nhưng đoạn văn trước mặt thật sự quá bất hợp lí.
Bất thường đến nỗi Phương Mẫn nghe đến mức choáng váng, ngây ngốc đến độ việc ly gián cũng chẳng buồn làm nữa.
Lời này có ý gì? Phương Mẫn phiên dịch một chút chính là 'Chờ ta ở bên ngoài chơi chán, sóng đủ rồi, thì ngươi, người thành thật, hãy đến tiếp bàn đi!'
Phương Mẫn, với tư cách là một người hóng chuyện, nghe xong cũng tức đến mức muốn bỏ về.
Nói cứng, thì cũng chỉ là một Thu Viễn mà thôi, không đúng... Trên đời này, bất luận nam sinh nào không trân quý con gái, đều không đáng để con gái phí cả đời chờ đợi hắn!
Hai vị t·h·i·ê·n chi kiêu nữ Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc...
"Em nguyện ý." Lâm Vãn Hương dùng thanh âm bình tĩnh nói.
Từ nãy đến giờ Lâm Vãn Hương không nói gì nhiều, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, câu trả lời của nàng lại vang dội, hữu lực như vậy, có chút cảm giác lạc t·ử vô hối (chết không hối tiếc)!
"Tiểu Vãn, không nên tùy tiện hứa hẹn chuyện em không làm được."
Lâm Uyển Thu nhắc nhở muội muội của mình, Thu Viễn còn không biết sẽ bay nhảy bên ngoài bao lâu, muội muội nàng không thể vì Thu Viễn mà chờ cả đời được.
"Chỉ là chờ một khoảng thời gian, đây không phải việc khó." Lâm Vãn Hương tiếp tục cúi đầu nói.
"Vậy em cũng không thành vấn đề ạ." Bạch Tiểu Ngọc cảm thấy mình không thể mất khí thế, "Em cảm thấy chị Khả Duy nói những điều này... đều rất tưởng tượng, nhưng mấu chốt không phải là chờ sao? Vậy thì em cũng có thể chấp nhận!"
"Các em... rốt cuộc là làm sao vậy?" Phương Mẫn cuối cùng không nhịn được, nói thẳng: "Đây không phải là vấn đề chờ hay không chờ, mà là vấn đề người các em thích đang theo đuổi người khác! Yêu đương không chỉ giới hạn trong việc tặng quà, hẹn hò, mà còn có tiếp xúc thân thể! Các em tưởng tượng mà không thấy buồn n·ô·n sao?"
Phương Mẫn không có cách nào tưởng tượng được cảnh người yêu mình lăn giường với một nữ nhân khác, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu Thu Viễn thực sự làm như vậy thì tốt rồi..."
Lương Tuyết Nhàn ở bên cạnh dùng một giọng rất nhỏ, gần như thầm thì cảm thán, nhưng vẫn bị Phương Mẫn, hội trưởng hội sinh viên, nghe thấy được.
Không chỉ Phương Mẫn nghe thấy, phòng khách vốn không tính là lớn, câu nói một mình này của Lương Tuyết Nhàn, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.
Người phản ứng đầu tiên lại là Lâm Uyển Thu, nàng dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Lương Tuyết Nhàn, hỏi:
"Lời của cô nghe như... đã thử qua chuyện đó với Thu Viễn, còn bị cự tuyệt vậy?"
"A... Em... thực sự... muốn cùng Thu Viễn làm chuyện đó."
Lương Tuyết Nhàn thấy nhược điểm của mình bị bắt, cũng lười che giấu, trực tiếp thừa nhận.
Lời này làm cho cả bầu không khí trong phòng khách dao động, ngay cả Triệu Khả Duy, người vẫn luôn giữ được bình tĩnh, cũng không cách nào điềm tĩnh.
"Làm chuyện đó là có ý gì? Lúc nào! Là ngày Thu Viễn dọn đồ đi? Không có chỗ ở, còn chưa về ký túc xá... Lâm Uyển Thu! Không phải em nên để mắt tới Thu Viễn sao?"
Triệu Khả Duy có vẻ hơi gấp gáp, Lâm Uyển Thu không nhịn được, lấy tay bịt tai mình, tỏ vẻ mặt 'liên quan quái gì tới ta'.
"Chị Khả Duy, Thu Viễn không có chỗ ở là ý gì, không lẽ đã cùng nàng đi khách sạn sao?"
"Ừm, là ta và Thu Viễn ở trong khách sạn..."
Lương Tuyết Nhàn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu những khoảnh khắc ngọt ngào p·h·át sinh ngày đó, có thể Lâm Vãn Hương lúc này đã lặng lẽ đứng lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, Lương Tuyết Nhàn mới ý thức được nàng phải nói vào điểm chính.
"Không có thật sự làm ạ! Mọi người yên tâm! Yên tâm! Lúc đó trạng thái của em có chút lạ..."
Đến cùng là trạng thái kỳ quái thế nào mới có thể muốn cùng một nam tính xa lạ làm chuyện đó...
Mỗi người có một suy nghĩ, nhưng đại khái là ý đó, nhưng từ trong giọng nói có chút t·h·i·ê·n chân vô tà của Lương Tuyết Nhàn, cho dù là Bạch Tiểu Ngọc, Lâm Vãn Hương hay Triệu Khả Duy, đều cảm thấy bị uy h·iếp.
Lương Tuyết Nhàn có một loại v·ũ k·hí mà các nàng không thể có, đó chính là sự mị hoặc của thân thể nữ tính, không phải mị lực, mà là mị hoặc!
Lương Tuyết Nhàn có thể không chút áp lực mà lăn giường với Thu Viễn, các nàng, cho dù là Triệu Khả Duy, đều phải nhăn nhó một hồi lâu.
Đây là v·ũ k·hí rất k·h·ủ·n·g b·ố, tương đương với v·ũ k·hí h·ạt nhân.
"Tóm lại, khi đó em đã xin Thu Viễn tiến hành giao lưu sâu sắc." Lương Tuyết Nhàn dùng một cách nói uyển chuyển, "Em đã không mặc gì ở trên giường, nam nhân bình thường khẳng định nhịn không được, vậy mà Thu Viễn vẫn cự tuyệt."
Nửa đầu, tất cả mọi người đều đang lo lắng đề phòng, cho đến khi nghe xong đoạn sau mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cái này có thể chứng minh điều gì? Phương Mẫn nhìn biểu cảm của các nàng, trong lòng vẫn cảm thấy các nàng... có cảm giác trúng Mị Hoặc Thuật của Thu Viễn.
Nhưng Phương Mẫn liếc qua vóc dáng của Lương Tuyết Nhàn, trước vóc người này, có thể nhịn được thì có mấy nam nhân chứ?
"Nói đi nói lại, nếu tất cả mọi người đều nguyện ý chờ Thu Viễn, thì còn có một điểm rất tàn khốc, đó là cuối cùng, Thu Viễn có thể sẽ chọn ai."
Triệu Khả Duy nói ra điểm tàn nhẫn nhất trong đề nghị của mình, đó chính là mọi người tân tân khổ khổ chờ đến lúc Thu Viễn dừng lại.
Thu Viễn cũng không nhất định sẽ ở bên mình, trận chờ đợi này là không có kết quả.
"Vậy không phải là xem bản thân chúng ta tranh thủ sao?" Bạch Tiểu Ngọc nói, "Nếu chúng ta biết việc Thu Viễn không ngừng theo đuổi những cô gái khác là có nguyên nhân, tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng có thể miễn cưỡng tha thứ cho hắn một chút, còn có thể giúp hắn một chút."
Lời Bạch Tiểu Ngọc nói lần nữa làm chấn động tam quan của Phương Mẫn, giúp người mình thích theo đuổi người khác phái khác? Đây là chuyện chỉ người có lòng bao dung lớn mới có thể làm ra được?
"Liên quan đến nguyên nhân Thu Viễn theo đuổi những cô gái khác, tôi cũng có chút suy đoán."
Triệu Khả Duy, sau khi hiểu rõ thái độ của Bạch Tiểu Ngọc và Lâm Vãn Hương, cũng chia sẻ với các nàng một chút suy đoán của mình, cơ bản là những gì đã nói với Lâm Uyển Thu.
Cuối cùng, Triệu Khả Duy còn mời Lương Tuyết Nhàn gia nhập cái tổ đội mà Thu Viễn thành lập.
"Cảm giác như mọi người cùng đứng chung một chiến tuyến vậy? Mặc dù cũng đều là đối thủ."
Bạch Tiểu Ngọc nhìn số người trong nhóm Wechat kỳ quái này càng ngày càng nhiều, cảm thấy tên nhóm Wechat có thể đổi thành « hiệp hội bảo hộ c·ẩ·u c·ẩ·u », rất chuẩn xác.
Trong vấn đề tình cảm, ai cũng ích kỷ cả, mà sự ích kỷ của con gái một khi biến thành lòng đố kỵ thì sẽ kéo theo đủ loại rắc rối.
Ban đầu, Phương Mẫn đã thấy chuyện Thu Viễn khiến cho bao nhiêu cô gái ưu tú thầm thương trộm nhớ là rất khác thường rồi, đến nỗi Thu Viễn hưởng tề nhân chi phúc, tam quan của nàng có khi sụp đổ mất!
Cho nên, không thể nào! Triệu Khả Duy giữ mọi người ở lại chắc chắn là để xé mặt, hoặc là bàn bạc vấn đề quyền phân chia Thu Viễn.
"Chị Khả Duy... Chị muốn riêng nói chuyện gì với bọn em?"
Khi nhìn Triệu Khả Duy, sắc mặt Bạch Tiểu Ngọc không có vẻ h·u·n·g h·ãn như lúc nhìn Lâm Uyển Thu, cô bé vẫn rất kính trọng Triệu Khả Duy.
Dù Triệu Khả Duy trong mắt nàng là một tình địch còn khó nhằn hơn cả Lâm Vãn Hương, song ở phương diện khác, Triệu Khả Duy vẫn là một đại tỷ tỷ dịu dàng, đáng tin cậy và có trách nhiệm.
So ra, tốt hơn nhiều so với ác độc nữ vu Lâm Uyển Thu kia.
Lâm Vãn Hương nhìn Triệu Khả Duy cơ bản cũng như vậy, thành thử Triệu Khả Duy làm người điều đình trong trận chiến tình cảm này là một lựa chọn không thể tốt hơn.
"Đầu tiên, hỏi Lương tiểu thư một chút."
Triệu Khả Duy tìm một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Lương Tuyết Nhàn, khi ngồi xuống, ánh mắt nàng còn liếc qua Lâm Uyển Thu đang đứng bên cạnh, giống như đang nói với Lâm Uyển Thu rằng 'Uyển Thu, em ngồi đi!'
Lâm Uyển Thu lại tỏ vẻ không vui, tựa người vào tường, làm bộ như trận nói chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.
Đối mặt sự lạnh nhạt của Lâm Uyển Thu, Triệu Khả Duy chỉ có thể khẽ thở dài, trước hết tập trung vào cô gái mang dòng máu lai này.
"Cô có thể gọi thẳng tên tôi, Lương Tuyết Nhàn, còn đây là danh thiếp của tôi."
Lương Tuyết Nhàn cũng mở ra phương thức xã giao thương vụ của mình, nàng từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Triệu Khả Duy.
Hiện tại, Lương Tuyết Nhàn vẫn là lấy thân phận một phóng viên để ở chung với nữ minh tinh Triệu Khả Duy, giữa nàng và Triệu Khả Duy vốn chẳng có liên hệ gì sâu xa, hoàn toàn là người xa lạ.
"Ngô, vậy cô cũng gọi tôi là Khả Duy đi, tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, có phải Thu Viễn chủ động cầu hôn với cô vào năm sau không?"
Khi Triệu Khả Duy nghe được tin này từ mạng lưới quan hệ của Lâm Uyển Thu... Phản ứng đầu tiên của nàng là không muốn tin, bên trong khẳng định là có ẩn tình khác.
Cho nên Triệu Khả Duy hỏi Lương Tuyết Nhàn vấn đề này khiến Lương Tuyết Nhàn không hiểu ra sao.
Trong tình huống bình thường, không phải nên hỏi trước 'Cô và Thu Viễn muốn kết hôn là thật sao?' sao?
Bất quá vấn đề Triệu Khả Duy hỏi rất dễ trả lời.
"Là Thu Viễn chủ động yêu cầu, cha tôi cũng đồng ý, cho nên hai chúng tôi liền rất thuận lợi định ra thời gian kết hôn."
Câu trả lời lần này của Lương Tuyết Nhàn ẩn chứa rất nhiều tầng ý tứ, giữa lời nói cũng không ít bộ phận mập mờ để suy đoán, tóm lại là không nói rõ với mọi người hôn ước này là thật hay giả.
"Vậy à." Triệu Khả Duy nghe đến đó, ánh mắt nhìn sang Lâm Uyển Thu.
Lâm Uyển Thu bị ánh mắt đầy ẩn ý của Triệu Khả Duy làm cho có chút bực bội.
"Khả Duy, em có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói với mấy đứa nhỏ này, không cần luôn muốn nhắc nhở chị thứ gì." Lâm Uyển Thu nói.
"Chính là, các em có thể chấp nhận chuyện sau này Thu Viễn có thể sẽ không ngừng theo đuổi những cô gái mới không?"
Triệu Khả Duy ném ra một viên tạc đ·ạ·n đã dự mưu từ lâu khiến cho Bạch Tiểu Ngọc cùng Lâm Uyển Thu đang hóng chuyện bên cạnh bị nổ cho choáng váng hồ đồ.
Bạch Tiểu Ngọc còn đang chờ chị Khả Duy thân yêu của mình vạch trần manh mối gì đó trong chuyện kết hôn của Lương Tuyết Nhàn và Thu Viễn.
Kết quả vừa lên đã nói một câu Thu Viễn sẽ không ngừng đ·u·ổ·i muội t·ử mới là chuyện gì vậy?
Ý là sau khi cơn sóng gió kết hôn của Lương Tuyết Nhàn này qua đi, Thu Viễn còn có thể rất cao hứng chạy tới kết hôn với muội t·ử khác? Còn không chỉ một lần?
"Có thể chấp nhận, chỉ là..." Lâm Vãn Hương do do dự dự hỏi, nàng không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Triệu Khả Duy.
"Chính là, đối tượng mà Thu Viễn theo đuổi sẽ không ngừng thay đổi, nói ra thì hơi mạo muội, nhưng hôm nay có thể là Lương Tuyết Nhàn, ngày thứ hai có lẽ sẽ đổi thành vị này..."
Triệu Khả Duy nhìn về phía Phương Mẫn, cô gái xa lạ nhất trong phòng khách.
"Phương Mẫn." Phương Mẫn ngắn gọn tự giới thiệu, nàng nghe lý luận của Triệu Khả Duy cũng thấy hơi bất thường.
Nếu nàng thích Thu Viễn, mà Thu Viễn lại không ngừng theo đuổi những cô gái mới, sợ là nàng sẽ bẻ gãy cổ Thu Viễn mất.
Trong chuyện tình cảm, Phương Mẫn không bao giờ chấp nhận người thứ ba!
"Vị Phương Mẫn này, tóm lại, Thu Viễn sẽ không duy trì tình cảm với một cô gái quá lâu." Triệu Khả Duy nói.
"Đây không phải là hoa tâm sao? Lạm tình... Hay là cái gì khác."
Bạch Tiểu Ngọc không muốn thừa nhận Thu Viễn là loại người này, trong ấn tượng của nàng, tính cách Thu Viễn tuy có chỗ khiến nàng không thoải mái, nhưng Thu Viễn lại là một người rất có trách nhiệm, rất trọng tình cảm.
Thật sự có lúc sau khi m·ấ·t đi một người rồi mới nhớ tới điểm tốt của người ta, bây giờ Bạch Tiểu Ngọc nhớ lại Thu Viễn, từng li từng tí đều là Thu Viễn quan tâm đến nàng.
Chỉ tiếc là nàng không trân quý.
"Chính là lạm tình, hình dung từ phù hợp hơn là tra nam." Phương Mẫn vào lúc này rất thích hợp dẫn dắt chủ đề trong phòng khách đi hướng khác, nói: "Nếu em đã nói như vậy, vậy thì Thu Viễn tương đương với đang l·ừ·a gạt tình cảm của đám con gái."
Khi nói những lời này, Phương Mẫn len lén đánh giá biểu cảm của Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc, nàng hi vọng có thể nhìn thấy sự bừng tỉnh, đại ngộ, phẫn nộ trên mặt hai cô gái.
Loại tình huống đ·u·ổ·i tới tay rồi vứt bỏ này không phải là tình cảm l·ừ·a gạt thì là gì?
Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc hẳn là phải cảm thấy phẫn nộ với hành vi tra nam của Thu Viễn mới đúng!
Nhưng không có... Phương Mẫn chỉ có thể thấy sự áy náy sâu sắc trên mặt hai người họ.
"Thu Viễn trong khi kết giao với em, hắn không hề l·ừ·a gạt tình cảm của em, là em phụ hắn... bỏ qua hắn." Triệu Khả Duy lên tiếng nói hộ tiếng lòng của Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc, "Trong các em, nhất định cũng có người nghĩ như vậy."
Lời này của Triệu Khả Duy lại nghênh đón một tiếng hừ lạnh của Lâm Uyển Thu, nhưng Triệu Khả Duy không để ý, tiếp tục nói:
"Cho nên các em nguyện ý chờ Thu Viễn sao?"
Triệu Khả Duy lại ném ra một vấn đề khiến cho Phương Mẫn chấn động, khảo vấn linh hồn Bạch Tiểu Ngọc và Lâm Vãn Hương.
"Chờ... chờ cái gì ạ?" Bạch Tiểu Ngọc có thể đoán được chờ cái gì, nhưng nàng vẫn không dám thừa nhận.
"Chính là chờ tới khi Thu Viễn theo đuổi những cô gái kia, cảm thấy đã đủ rồi, có thể dừng lại nghỉ ngơi. Có lẽ, trong chúng ta sẽ có người có cơ hội thật sự ở bên Thu Viễn, ý chị là thật sự bước vào lễ đường, kết hôn sinh con, đem quãng đời còn lại giao cho đối phương, loại ở bên nhau đó." Triệu Khả Duy nói.
Đoạn sau mà Triệu Khả Duy nói khiến cho Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc nghe có chút hướng tới, nhưng đoạn văn trước mặt thật sự quá bất hợp lí.
Bất thường đến nỗi Phương Mẫn nghe đến mức choáng váng, ngây ngốc đến độ việc ly gián cũng chẳng buồn làm nữa.
Lời này có ý gì? Phương Mẫn phiên dịch một chút chính là 'Chờ ta ở bên ngoài chơi chán, sóng đủ rồi, thì ngươi, người thành thật, hãy đến tiếp bàn đi!'
Phương Mẫn, với tư cách là một người hóng chuyện, nghe xong cũng tức đến mức muốn bỏ về.
Nói cứng, thì cũng chỉ là một Thu Viễn mà thôi, không đúng... Trên đời này, bất luận nam sinh nào không trân quý con gái, đều không đáng để con gái phí cả đời chờ đợi hắn!
Hai vị t·h·i·ê·n chi kiêu nữ Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc...
"Em nguyện ý." Lâm Vãn Hương dùng thanh âm bình tĩnh nói.
Từ nãy đến giờ Lâm Vãn Hương không nói gì nhiều, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, câu trả lời của nàng lại vang dội, hữu lực như vậy, có chút cảm giác lạc t·ử vô hối (chết không hối tiếc)!
"Tiểu Vãn, không nên tùy tiện hứa hẹn chuyện em không làm được."
Lâm Uyển Thu nhắc nhở muội muội của mình, Thu Viễn còn không biết sẽ bay nhảy bên ngoài bao lâu, muội muội nàng không thể vì Thu Viễn mà chờ cả đời được.
"Chỉ là chờ một khoảng thời gian, đây không phải việc khó." Lâm Vãn Hương tiếp tục cúi đầu nói.
"Vậy em cũng không thành vấn đề ạ." Bạch Tiểu Ngọc cảm thấy mình không thể mất khí thế, "Em cảm thấy chị Khả Duy nói những điều này... đều rất tưởng tượng, nhưng mấu chốt không phải là chờ sao? Vậy thì em cũng có thể chấp nhận!"
"Các em... rốt cuộc là làm sao vậy?" Phương Mẫn cuối cùng không nhịn được, nói thẳng: "Đây không phải là vấn đề chờ hay không chờ, mà là vấn đề người các em thích đang theo đuổi người khác! Yêu đương không chỉ giới hạn trong việc tặng quà, hẹn hò, mà còn có tiếp xúc thân thể! Các em tưởng tượng mà không thấy buồn n·ô·n sao?"
Phương Mẫn không có cách nào tưởng tượng được cảnh người yêu mình lăn giường với một nữ nhân khác, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu Thu Viễn thực sự làm như vậy thì tốt rồi..."
Lương Tuyết Nhàn ở bên cạnh dùng một giọng rất nhỏ, gần như thầm thì cảm thán, nhưng vẫn bị Phương Mẫn, hội trưởng hội sinh viên, nghe thấy được.
Không chỉ Phương Mẫn nghe thấy, phòng khách vốn không tính là lớn, câu nói một mình này của Lương Tuyết Nhàn, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.
Người phản ứng đầu tiên lại là Lâm Uyển Thu, nàng dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Lương Tuyết Nhàn, hỏi:
"Lời của cô nghe như... đã thử qua chuyện đó với Thu Viễn, còn bị cự tuyệt vậy?"
"A... Em... thực sự... muốn cùng Thu Viễn làm chuyện đó."
Lương Tuyết Nhàn thấy nhược điểm của mình bị bắt, cũng lười che giấu, trực tiếp thừa nhận.
Lời này làm cho cả bầu không khí trong phòng khách dao động, ngay cả Triệu Khả Duy, người vẫn luôn giữ được bình tĩnh, cũng không cách nào điềm tĩnh.
"Làm chuyện đó là có ý gì? Lúc nào! Là ngày Thu Viễn dọn đồ đi? Không có chỗ ở, còn chưa về ký túc xá... Lâm Uyển Thu! Không phải em nên để mắt tới Thu Viễn sao?"
Triệu Khả Duy có vẻ hơi gấp gáp, Lâm Uyển Thu không nhịn được, lấy tay bịt tai mình, tỏ vẻ mặt 'liên quan quái gì tới ta'.
"Chị Khả Duy, Thu Viễn không có chỗ ở là ý gì, không lẽ đã cùng nàng đi khách sạn sao?"
"Ừm, là ta và Thu Viễn ở trong khách sạn..."
Lương Tuyết Nhàn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu những khoảnh khắc ngọt ngào p·h·át sinh ngày đó, có thể Lâm Vãn Hương lúc này đã lặng lẽ đứng lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, Lương Tuyết Nhàn mới ý thức được nàng phải nói vào điểm chính.
"Không có thật sự làm ạ! Mọi người yên tâm! Yên tâm! Lúc đó trạng thái của em có chút lạ..."
Đến cùng là trạng thái kỳ quái thế nào mới có thể muốn cùng một nam tính xa lạ làm chuyện đó...
Mỗi người có một suy nghĩ, nhưng đại khái là ý đó, nhưng từ trong giọng nói có chút t·h·i·ê·n chân vô tà của Lương Tuyết Nhàn, cho dù là Bạch Tiểu Ngọc, Lâm Vãn Hương hay Triệu Khả Duy, đều cảm thấy bị uy h·iếp.
Lương Tuyết Nhàn có một loại v·ũ k·hí mà các nàng không thể có, đó chính là sự mị hoặc của thân thể nữ tính, không phải mị lực, mà là mị hoặc!
Lương Tuyết Nhàn có thể không chút áp lực mà lăn giường với Thu Viễn, các nàng, cho dù là Triệu Khả Duy, đều phải nhăn nhó một hồi lâu.
Đây là v·ũ k·hí rất k·h·ủ·n·g b·ố, tương đương với v·ũ k·hí h·ạt nhân.
"Tóm lại, khi đó em đã xin Thu Viễn tiến hành giao lưu sâu sắc." Lương Tuyết Nhàn dùng một cách nói uyển chuyển, "Em đã không mặc gì ở trên giường, nam nhân bình thường khẳng định nhịn không được, vậy mà Thu Viễn vẫn cự tuyệt."
Nửa đầu, tất cả mọi người đều đang lo lắng đề phòng, cho đến khi nghe xong đoạn sau mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cái này có thể chứng minh điều gì? Phương Mẫn nhìn biểu cảm của các nàng, trong lòng vẫn cảm thấy các nàng... có cảm giác trúng Mị Hoặc Thuật của Thu Viễn.
Nhưng Phương Mẫn liếc qua vóc dáng của Lương Tuyết Nhàn, trước vóc người này, có thể nhịn được thì có mấy nam nhân chứ?
"Nói đi nói lại, nếu tất cả mọi người đều nguyện ý chờ Thu Viễn, thì còn có một điểm rất tàn khốc, đó là cuối cùng, Thu Viễn có thể sẽ chọn ai."
Triệu Khả Duy nói ra điểm tàn nhẫn nhất trong đề nghị của mình, đó chính là mọi người tân tân khổ khổ chờ đến lúc Thu Viễn dừng lại.
Thu Viễn cũng không nhất định sẽ ở bên mình, trận chờ đợi này là không có kết quả.
"Vậy không phải là xem bản thân chúng ta tranh thủ sao?" Bạch Tiểu Ngọc nói, "Nếu chúng ta biết việc Thu Viễn không ngừng theo đuổi những cô gái khác là có nguyên nhân, tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng có thể miễn cưỡng tha thứ cho hắn một chút, còn có thể giúp hắn một chút."
Lời Bạch Tiểu Ngọc nói lần nữa làm chấn động tam quan của Phương Mẫn, giúp người mình thích theo đuổi người khác phái khác? Đây là chuyện chỉ người có lòng bao dung lớn mới có thể làm ra được?
"Liên quan đến nguyên nhân Thu Viễn theo đuổi những cô gái khác, tôi cũng có chút suy đoán."
Triệu Khả Duy, sau khi hiểu rõ thái độ của Bạch Tiểu Ngọc và Lâm Vãn Hương, cũng chia sẻ với các nàng một chút suy đoán của mình, cơ bản là những gì đã nói với Lâm Uyển Thu.
Cuối cùng, Triệu Khả Duy còn mời Lương Tuyết Nhàn gia nhập cái tổ đội mà Thu Viễn thành lập.
"Cảm giác như mọi người cùng đứng chung một chiến tuyến vậy? Mặc dù cũng đều là đối thủ."
Bạch Tiểu Ngọc nhìn số người trong nhóm Wechat kỳ quái này càng ngày càng nhiều, cảm thấy tên nhóm Wechat có thể đổi thành « hiệp hội bảo hộ c·ẩ·u c·ẩ·u », rất chuẩn xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận