Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 10: Muội tử chia cho ta phân nửa
**Chương 10: Chia Muội Tử Cho Ta Phân Nửa**
Đêm xuống, Thu Viễn từ thư viện chầm chậm trở về ký túc xá.
Vừa đẩy cửa ký túc xá, Thu Viễn đã nghe thấy Uông Hành ở trong phòng reo lên.
"Đại tài tử của phòng 507 chúng ta đã về! Viễn Tử, ban ngày ngươi đi vội vã như vậy làm gì... Hiệu trưởng muốn tuyên bố trao học bổng cho ngươi mà không có cơ hội!"
"Ta nếu không đi thì đã bị nuốt sống rồi."
Thu Viễn có chút thờ ơ đi trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống nói.
"Nuốt sống? Thôi được rồi... Viễn Tử à, bức « Tinh Không » kia của ngươi, ta có tìm người hỏi thăm một chút, còn chụp ảnh đăng lên mấy diễn đàn trên mạng liên quan, cùng mấy lão ca trên đó thảo luận một trận."
Uông Hành nói rồi kéo ghế đi tới bên cạnh Thu Viễn, mặc dù hắn là một tên mập trạch, nhưng thường xuyên la cà trong các diễn đàn trên mạng lớn, về cơ bản cái gì cũng biết một chút, không hiểu chuyện gì thì lão ca trên diễn đàn chỉ điểm một chút cũng có thể tìm được chút manh mối.
Cho nên Uông Hành khi nghe Trần Ngọc Bá còn có hiệu trưởng tán dương « Tinh Không », đã để ý, trở về hỏi mấy lão ca trên diễn đàn xem « Tinh Không » đáng giá bao nhiêu tiền.
"Trên diễn đàn mấy lão ca kia nói bức « Tinh Không » của ngươi nếu thật sự được khâm định, có thể trưng bày ở phòng tranh Thành Bắc, mang đi bán đấu giá có khi còn bán được giá cao cả trăm vạn, có khi lên đến ngàn vạn, nếu như ngươi có danh tiếng lớn hơn chút, có người bỏ ra một hai trăm triệu mua cũng không có vấn đề gì." Uông Hành rất nghiêm túc nói: "Ngươi cứ như vậy không ràng buộc quyên tặng cho phòng tranh Thành Bắc rồi?"
"Không bán được giá cao như vậy đâu." Thu Viễn ở điểm này vẫn có chút tự biết rõ: "Ta không có đường dây, không có quan hệ, cũng không có danh khí gì, thật muốn bán rất phiền phức, lại nói bức vẽ của ta thật sự được trưng bày ở phòng tranh Thành Bắc, coi như không ràng buộc quyên tặng, về sau ta muốn làm trong giới mỹ thuật, kiếm chút tiền chẳng phải rất đơn giản sao?"
Sáng tác nghệ thuật kỳ thật là phải có danh tiếng, một họa sĩ danh tiếng lớn, tư lịch lâu năm, cho dù vẽ có cặn bã đến đâu cũng có đại gia lắm tiền mua.
Thu Viễn nếu muốn đi con đường này đến cùng, không bằng đem « Tinh Không » không ràng buộc quyên cho phòng tranh Thành Bắc để gây dựng tư lịch và danh tiếng, sau này Thu Viễn thật muốn dựa vào bán tranh kiếm tiền, chỉ cần có tư cách tư lịch, cho dù Thu Viễn có vẽ bức Tiểu Kê Trác Mễ Đồ khả năng cũng sẽ có người nguyện ý để mắt một hai lần.
"Không hiểu, ai... Không hiểu, thế giới của mấy người làm nghệ thuật thật khó hiểu, ta học vẽ tranh chính là vì vẽ lão bà của ta." Uông Hành đối với việc đấu giá tác phẩm nghệ thuật cũng chỉ hiểu biết nửa vời.
Thu Viễn cũng không để ý tới hắn, trực tiếp lấy điện thoại ra xem tin tức trên Wechat, trên Wechat đa số đều là tin nhắn chúc phúc và tán thưởng kiểu như "ngầu vãi" từ những bạn học khác.
Nhưng đây không phải điều Thu Viễn để ý nhất, Thu Viễn để ý nhất chính là tin nhắn trả lời của Lâm Vãn Hương.
Thu Viễn sau khi thêm bạn tốt Wechat với Lâm Vãn Hương, liên tục gửi cho nàng mấy tin nhắn, đại loại như: 'Hôm nay tại thư viện nói chuyện rất vui, sau này còn có thể tiếp tục không?' 'Gần đây thời tiết có chút lạnh, nhớ mặc thêm áo.' 'Liên quan tới những việc về tranh vẽ, tùy thời có thể tìm ta thảo luận.' Vân vân, một loạt lời bắt chuyện, sau đó Thu Viễn về ký túc xá liền cầm Wechat lên xem xét, Lâm Vãn Hương thật sự đã trả lời!
Nàng trả lời là: 'Ngươi là ai?' Không phải chứ! Đại tỷ, số Wechat trên điện thoại của ngươi là do ta thêm bạn mà.
'Thu Viễn, bạn học cùng lớp của ngươi, hôm nay chúng ta đã thảo luận về « Tinh Không » trong tiệm sách.' Có lẽ là « Tinh Không » đã gợi lại ký ức cho Lâm Vãn Hương, nàng rất nhanh trả lời một câu: 'Biết.' Sau chữ "biết" này, Lâm Vãn Hương rốt cuộc không trả lời bất kỳ tin tức nào của Thu Viễn nữa, mặc kệ Thu Viễn có gửi bao nhiêu tin nhắn, nàng đều không trả lời.
Thu Viễn cảm thấy Lâm Vãn Hương không phải ghét bỏ mình, mà là cô gái này căn bản không xem Wechat như là một công cụ nhắn tin.
Lúc Lâm Vãn Hương đưa điện thoại cho mình, Thu Viễn trong lúc lơ đãng kiểm tra một hồi lịch sử trò chuyện giữa hai người liên lạc là Bạch Hành Xuyên và tỷ tỷ của nàng trong Wechat.
Lịch sử trò chuyện của hai người này cũng là gửi cho Lâm Vãn Hương một đống tin nhắn lớn, Lâm Vãn Hương đúng 8 giờ tối sẽ trả lời một câu 'Biết.' Sau đó cũng không trả lời bất luận nội dung gì.
Cái này mẹ nó làm sao bây giờ? Wechat và QQ là công cụ tốt nhất để liếm gái, kết quả Lâm Vãn Hương căn bản không dùng Wechat, tệ nhất chính là liếm nàng trên Wechat, hệ thống cho tiền thưởng chỉ có một xu.
Điều này nói rõ trong nội tâm Lâm Vãn Hương không có chút gợn sóng nào, ngay cả cười cũng không muốn cười.
Thu Viễn không hiểu sao bắt đầu nhớ tới Nhậm Doanh, nữ nhân Nhậm Doanh này hơi hư vinh một chút, nhưng ít nhất lúc Thu Viễn liếm nàng, nàng sẽ cho Thu Viễn phản hồi, liếm một chút ít nhất cũng được năm xu.
Nếu như đúng thời điểm thích hợp, gửi cho Nhậm Doanh ít bao lì xì, có khi còn được tiền thưởng nhiều hơn.
Lâm Vãn Hương này, Thu Viễn muốn liếm nàng mà cũng không tìm được tư thế, không được! Coi như không tìm được tư thế, cũng phải cố mà tìm!
"Viễn Tử, ngươi không phải là lại đang liếm nữ nhân Nhậm Doanh kia chứ? Ta thấy hôm nay nàng ta với tên họ Trần kia tình chàng ý thiếp!" Uông Hành nhìn dáng vẻ chuyên chú cầm điện thoại của Thu Viễn, có chút đau lòng hỏi.
"Nhậm Doanh là ai?" Thu Viễn nghi ngờ hỏi.
"Cái gì? Ngươi liếm đến mất cả lý trí... Nhậm Doanh chính là..." Uông Hành còn muốn nói thêm gì đó, tay của Triệu Hán Uy đột nhiên vỗ nhẹ lên vai hắn, Uông Hành quay đầu lại nhìn Triệu Hán Uy.
Uông Hành không ngốc, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thu Viễn, còn muốn chúc mừng Thu Viễn đã tốt nghiệp khóa "liếm cẩu"....
"Lão Triệu, liên quan tới những việc của Lâm Vãn Hương, ngươi biết được bao nhiêu?"
Lúc Thu Viễn hỏi ra câu nói kia, biểu lộ chúc mừng trên khuôn mặt hơi béo của Uông Hành trong nháy mắt vặn vẹo thành kinh ngạc, rồi lại từ kinh ngạc vặn vẹo thành đau lòng.
"Ta đã nói, sao ngươi lại không có hứng thú với Nhậm Doanh, thì ra là coi trọng nữ nhân khác, Viễn Tử... Lâm Vãn Hương kia thật sự là muội tử mà ngươi không đụng được a! Nhưng lần này Lâm Vãn Hương tham gia kỷ niệm 60 năm thành lập trường, khẳng định sẽ tìm bạn nhảy, cũng không biết tên cẩu nào có vận khí tốt như vậy." Uông Hành nói một câu nói kia là thật đau thấu tim gan.
Thu Viễn ở lớp đại học Nghệ Thuật Giang Thành, khoa hội họa, lớp 217 có 37 nữ sinh, 20 nam sinh.
Có thể nói không hề khoa trương, trong hai mươi nam sinh này, có hơn phân nửa hồi năm nhất đều từng theo đuổi Lâm Vãn Hương.
"Đừng nói những thứ này, lão Triệu, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm một chút nàng thích gì không?" Thu Viễn lần nữa hỏi Triệu Hán Uy.
Triệu Hán Uy nhìn Thu Viễn, trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta giúp ngươi hỏi thăm một chút, thăm dò được rồi ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
"Cảm ơn!"
Sau tiếng cảm ơn của Thu Viễn, toàn bộ bốn người bạn cùng phòng còn lại, bao gồm cả Thu Viễn đều lâm vào trạng thái tự kỷ.
Bởi vì Triệu Hán Uy cũng lấy điện thoại di động của mình ra, mở Wechat, nhưng hắn mở Wechat không phải là để liếm gái, chỉ thấy Triệu Hán Uy ấn xuống nút ghi âm giọng nói trong Wechat.
"Tiểu Vũ là ta, trước đó trong xã đoàn của các ngươi có phải có ai ra ngoài xem phim, gặp phải Lâm Vãn Hương không? Chính là Lâm Vãn Hương lớp 217 kia, hôm nay ở triển lãm mỹ thuật kia."
Triệu Hán Uy hỏi xong, trong điện thoại di động của hắn lại truyền tới một giọng nữ nũng nịu.
"Triệu học trưởng, anh tìm em chính là vì hỏi những nữ nhân khác thôi! Anh đã lâu không hẹn em ra ngoài."
"Lần sau nhất định, lần sau nhất định, có thể giúp ta hỏi thăm một chút không? Lần sau gặp mặt sẽ mời em đi xem phim."
"Lâm Vãn Hương à, em có chút ấn tượng... Không phải là nữ sinh buồn rầu ở lớp các anh sao? Dáng dấp rất đẹp, học trưởng anh đừng nghĩ tới nàng, Vận Chi nửa năm trước có gặp nàng với một nam sinh rất đẹp trai cùng đi xem phim."
"Vận Chi đúng không? Cảm ơn em." Triệu Hán Uy vừa nói vừa gửi tin nhắn thoại cho nữ sinh tên Vận Chi kia.
"Tiểu Triệu, anh còn dám tìm em hỏi những nữ nhân khác? Lâm Vãn Hương? Nha! Em nhớ ra nàng rồi... Anh thật sự muốn nghe ngóng tin tức của nàng, có thể hỏi Lý Như học muội, người kia hình như thường xuyên đến phòng phát thanh của trường."
"Được rồi, lần sau lễ tình nhân em muốn son môi gì thì nói với anh." Triệu Hán Uy sau khi nói xong, lại cầm Wechat hỏi học muội tên Lý Như kia.
Uông Hành thấy choáng váng, Thu Viễn cũng thấy choáng váng, ba người bạn cùng phòng còn lại đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Hán Uy, người bạn cùng phòng cuối cùng chậm rãi giơ ngón tay cái lên, nói với Triệu Hán Uy: "Ngầu vãi."
"Lão đại! Lão đại! Em van anh, chia cho em một nửa số muội tử trên Wechat của anh đi! Em không muốn làm nhị thứ nguyên nữa!" Uông Hành trong nháy mắt ôm chặt lấy đùi của Triệu Hán Uy.
"Coi như chia sẻ cho ngươi một nửa, muội tử cũng không nguyện ý thêm bạn đâu." Triệu Hán Uy có chút khổ não vỗ vỗ phía sau lưng của Uông Hành nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên giải quyết vấn đề của Viễn Tử đã."
"Viễn Tử, xem ra Vãn Hương muội tử cũng không phải là thích vẽ tranh, ta nghe được một chút tin tức liên quan đến nàng, nhưng ngươi chắc chắn muốn theo đuổi nàng? Tin tức trước đó ngươi cũng đã nghe, Vãn Hương muội tử có lẽ đã có bạn trai." Triệu Hán Uy nhắc nhở nói.
Bạn trai? Ngươi xác định không phải là lốp xe dự phòng của nàng?
Thu Viễn tám chín phần mười có thể xác định, người đi xem phim cùng Lâm Vãn Hương kia chính là người có ghi chú Bạch Hành Xuyên trong Wechat của nàng.
Bạch Hành Xuyên là ai, Thu Viễn tạm thời không có ấn tượng, xác suất lớn cũng là sinh viên của Đại học Nghệ Thuật Giang Thành, nhưng Bạch Hành Xuyên này... Thu Viễn chỉ cần nhìn lịch sử trò chuyện giữa hắn và Lâm Vãn Hương đã cảm thấy hắn rất đáng thương.
Hắn giống như Thu Viễn, đều mỗi ngày gửi một đống tin nhắn quan tâm đến Lâm Vãn Hương trên Wechat, Lâm Vãn Hương trả lời cũng là 'Biết' sau đó thì không có gì nữa.
Có mấy ngày, không biết có phải vì bận quá hay không, nàng trực tiếp trả lời một dấu '.' để biểu thị mình đã xem qua những tin nhắn này.
Đây sao có thể xem là phương thức giao lưu của tình nhân được!
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Thu Viễn - một tên liếm cẩu vô tình này chứ?
"Lão Triệu ngươi nói thẳng đi, muốn tiếp cận Vãn Hương thì nên làm như thế nào?" Thu Viễn hỏi.
"Phòng phát thanh của trường, ta nghe được một học muội làm thêm ở phòng phát thanh nói, Vãn Hương muội tử mỗi thứ sáu đều sẽ đến đó ghi âm, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, những lúc khác Vãn Hương muội tử đều như người ở trên mây..."
"Nữ quỷ?" Thu Viễn nghĩ đến một từ hình dung rất thích hợp.
"Như thế hình dung Vãn Hương muội tử không tốt lắm, dù sao cũng là hoa khôi của lớp 217 chúng ta, Phật sống... Thì sao?" Triệu Hán Uy ưa cái từ này, kiểu như chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể đùa bỡn.
Cuộc sống đại học hai năm nay của Lâm Vãn Hương thật sự là quá tà môn, phương thức sống của nàng hoàn toàn tách biệt với sinh viên bình thường.
"Ta vẫn thích hình dung nữ quỷ hơn, hay là một nữ quỷ thích hút nhân tinh khí." Thu Viễn nghĩ đến ánh mắt sâu kín của Lâm Vãn Hương khi nhìn thấy mình nhấc lên bức « Tinh Không »: "Thôi, ta liền để cho ngươi hút mấy lần vậy."
Đêm xuống, Thu Viễn từ thư viện chầm chậm trở về ký túc xá.
Vừa đẩy cửa ký túc xá, Thu Viễn đã nghe thấy Uông Hành ở trong phòng reo lên.
"Đại tài tử của phòng 507 chúng ta đã về! Viễn Tử, ban ngày ngươi đi vội vã như vậy làm gì... Hiệu trưởng muốn tuyên bố trao học bổng cho ngươi mà không có cơ hội!"
"Ta nếu không đi thì đã bị nuốt sống rồi."
Thu Viễn có chút thờ ơ đi trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống nói.
"Nuốt sống? Thôi được rồi... Viễn Tử à, bức « Tinh Không » kia của ngươi, ta có tìm người hỏi thăm một chút, còn chụp ảnh đăng lên mấy diễn đàn trên mạng liên quan, cùng mấy lão ca trên đó thảo luận một trận."
Uông Hành nói rồi kéo ghế đi tới bên cạnh Thu Viễn, mặc dù hắn là một tên mập trạch, nhưng thường xuyên la cà trong các diễn đàn trên mạng lớn, về cơ bản cái gì cũng biết một chút, không hiểu chuyện gì thì lão ca trên diễn đàn chỉ điểm một chút cũng có thể tìm được chút manh mối.
Cho nên Uông Hành khi nghe Trần Ngọc Bá còn có hiệu trưởng tán dương « Tinh Không », đã để ý, trở về hỏi mấy lão ca trên diễn đàn xem « Tinh Không » đáng giá bao nhiêu tiền.
"Trên diễn đàn mấy lão ca kia nói bức « Tinh Không » của ngươi nếu thật sự được khâm định, có thể trưng bày ở phòng tranh Thành Bắc, mang đi bán đấu giá có khi còn bán được giá cao cả trăm vạn, có khi lên đến ngàn vạn, nếu như ngươi có danh tiếng lớn hơn chút, có người bỏ ra một hai trăm triệu mua cũng không có vấn đề gì." Uông Hành rất nghiêm túc nói: "Ngươi cứ như vậy không ràng buộc quyên tặng cho phòng tranh Thành Bắc rồi?"
"Không bán được giá cao như vậy đâu." Thu Viễn ở điểm này vẫn có chút tự biết rõ: "Ta không có đường dây, không có quan hệ, cũng không có danh khí gì, thật muốn bán rất phiền phức, lại nói bức vẽ của ta thật sự được trưng bày ở phòng tranh Thành Bắc, coi như không ràng buộc quyên tặng, về sau ta muốn làm trong giới mỹ thuật, kiếm chút tiền chẳng phải rất đơn giản sao?"
Sáng tác nghệ thuật kỳ thật là phải có danh tiếng, một họa sĩ danh tiếng lớn, tư lịch lâu năm, cho dù vẽ có cặn bã đến đâu cũng có đại gia lắm tiền mua.
Thu Viễn nếu muốn đi con đường này đến cùng, không bằng đem « Tinh Không » không ràng buộc quyên cho phòng tranh Thành Bắc để gây dựng tư lịch và danh tiếng, sau này Thu Viễn thật muốn dựa vào bán tranh kiếm tiền, chỉ cần có tư cách tư lịch, cho dù Thu Viễn có vẽ bức Tiểu Kê Trác Mễ Đồ khả năng cũng sẽ có người nguyện ý để mắt một hai lần.
"Không hiểu, ai... Không hiểu, thế giới của mấy người làm nghệ thuật thật khó hiểu, ta học vẽ tranh chính là vì vẽ lão bà của ta." Uông Hành đối với việc đấu giá tác phẩm nghệ thuật cũng chỉ hiểu biết nửa vời.
Thu Viễn cũng không để ý tới hắn, trực tiếp lấy điện thoại ra xem tin tức trên Wechat, trên Wechat đa số đều là tin nhắn chúc phúc và tán thưởng kiểu như "ngầu vãi" từ những bạn học khác.
Nhưng đây không phải điều Thu Viễn để ý nhất, Thu Viễn để ý nhất chính là tin nhắn trả lời của Lâm Vãn Hương.
Thu Viễn sau khi thêm bạn tốt Wechat với Lâm Vãn Hương, liên tục gửi cho nàng mấy tin nhắn, đại loại như: 'Hôm nay tại thư viện nói chuyện rất vui, sau này còn có thể tiếp tục không?' 'Gần đây thời tiết có chút lạnh, nhớ mặc thêm áo.' 'Liên quan tới những việc về tranh vẽ, tùy thời có thể tìm ta thảo luận.' Vân vân, một loạt lời bắt chuyện, sau đó Thu Viễn về ký túc xá liền cầm Wechat lên xem xét, Lâm Vãn Hương thật sự đã trả lời!
Nàng trả lời là: 'Ngươi là ai?' Không phải chứ! Đại tỷ, số Wechat trên điện thoại của ngươi là do ta thêm bạn mà.
'Thu Viễn, bạn học cùng lớp của ngươi, hôm nay chúng ta đã thảo luận về « Tinh Không » trong tiệm sách.' Có lẽ là « Tinh Không » đã gợi lại ký ức cho Lâm Vãn Hương, nàng rất nhanh trả lời một câu: 'Biết.' Sau chữ "biết" này, Lâm Vãn Hương rốt cuộc không trả lời bất kỳ tin tức nào của Thu Viễn nữa, mặc kệ Thu Viễn có gửi bao nhiêu tin nhắn, nàng đều không trả lời.
Thu Viễn cảm thấy Lâm Vãn Hương không phải ghét bỏ mình, mà là cô gái này căn bản không xem Wechat như là một công cụ nhắn tin.
Lúc Lâm Vãn Hương đưa điện thoại cho mình, Thu Viễn trong lúc lơ đãng kiểm tra một hồi lịch sử trò chuyện giữa hai người liên lạc là Bạch Hành Xuyên và tỷ tỷ của nàng trong Wechat.
Lịch sử trò chuyện của hai người này cũng là gửi cho Lâm Vãn Hương một đống tin nhắn lớn, Lâm Vãn Hương đúng 8 giờ tối sẽ trả lời một câu 'Biết.' Sau đó cũng không trả lời bất luận nội dung gì.
Cái này mẹ nó làm sao bây giờ? Wechat và QQ là công cụ tốt nhất để liếm gái, kết quả Lâm Vãn Hương căn bản không dùng Wechat, tệ nhất chính là liếm nàng trên Wechat, hệ thống cho tiền thưởng chỉ có một xu.
Điều này nói rõ trong nội tâm Lâm Vãn Hương không có chút gợn sóng nào, ngay cả cười cũng không muốn cười.
Thu Viễn không hiểu sao bắt đầu nhớ tới Nhậm Doanh, nữ nhân Nhậm Doanh này hơi hư vinh một chút, nhưng ít nhất lúc Thu Viễn liếm nàng, nàng sẽ cho Thu Viễn phản hồi, liếm một chút ít nhất cũng được năm xu.
Nếu như đúng thời điểm thích hợp, gửi cho Nhậm Doanh ít bao lì xì, có khi còn được tiền thưởng nhiều hơn.
Lâm Vãn Hương này, Thu Viễn muốn liếm nàng mà cũng không tìm được tư thế, không được! Coi như không tìm được tư thế, cũng phải cố mà tìm!
"Viễn Tử, ngươi không phải là lại đang liếm nữ nhân Nhậm Doanh kia chứ? Ta thấy hôm nay nàng ta với tên họ Trần kia tình chàng ý thiếp!" Uông Hành nhìn dáng vẻ chuyên chú cầm điện thoại của Thu Viễn, có chút đau lòng hỏi.
"Nhậm Doanh là ai?" Thu Viễn nghi ngờ hỏi.
"Cái gì? Ngươi liếm đến mất cả lý trí... Nhậm Doanh chính là..." Uông Hành còn muốn nói thêm gì đó, tay của Triệu Hán Uy đột nhiên vỗ nhẹ lên vai hắn, Uông Hành quay đầu lại nhìn Triệu Hán Uy.
Uông Hành không ngốc, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thu Viễn, còn muốn chúc mừng Thu Viễn đã tốt nghiệp khóa "liếm cẩu"....
"Lão Triệu, liên quan tới những việc của Lâm Vãn Hương, ngươi biết được bao nhiêu?"
Lúc Thu Viễn hỏi ra câu nói kia, biểu lộ chúc mừng trên khuôn mặt hơi béo của Uông Hành trong nháy mắt vặn vẹo thành kinh ngạc, rồi lại từ kinh ngạc vặn vẹo thành đau lòng.
"Ta đã nói, sao ngươi lại không có hứng thú với Nhậm Doanh, thì ra là coi trọng nữ nhân khác, Viễn Tử... Lâm Vãn Hương kia thật sự là muội tử mà ngươi không đụng được a! Nhưng lần này Lâm Vãn Hương tham gia kỷ niệm 60 năm thành lập trường, khẳng định sẽ tìm bạn nhảy, cũng không biết tên cẩu nào có vận khí tốt như vậy." Uông Hành nói một câu nói kia là thật đau thấu tim gan.
Thu Viễn ở lớp đại học Nghệ Thuật Giang Thành, khoa hội họa, lớp 217 có 37 nữ sinh, 20 nam sinh.
Có thể nói không hề khoa trương, trong hai mươi nam sinh này, có hơn phân nửa hồi năm nhất đều từng theo đuổi Lâm Vãn Hương.
"Đừng nói những thứ này, lão Triệu, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm một chút nàng thích gì không?" Thu Viễn lần nữa hỏi Triệu Hán Uy.
Triệu Hán Uy nhìn Thu Viễn, trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta giúp ngươi hỏi thăm một chút, thăm dò được rồi ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
"Cảm ơn!"
Sau tiếng cảm ơn của Thu Viễn, toàn bộ bốn người bạn cùng phòng còn lại, bao gồm cả Thu Viễn đều lâm vào trạng thái tự kỷ.
Bởi vì Triệu Hán Uy cũng lấy điện thoại di động của mình ra, mở Wechat, nhưng hắn mở Wechat không phải là để liếm gái, chỉ thấy Triệu Hán Uy ấn xuống nút ghi âm giọng nói trong Wechat.
"Tiểu Vũ là ta, trước đó trong xã đoàn của các ngươi có phải có ai ra ngoài xem phim, gặp phải Lâm Vãn Hương không? Chính là Lâm Vãn Hương lớp 217 kia, hôm nay ở triển lãm mỹ thuật kia."
Triệu Hán Uy hỏi xong, trong điện thoại di động của hắn lại truyền tới một giọng nữ nũng nịu.
"Triệu học trưởng, anh tìm em chính là vì hỏi những nữ nhân khác thôi! Anh đã lâu không hẹn em ra ngoài."
"Lần sau nhất định, lần sau nhất định, có thể giúp ta hỏi thăm một chút không? Lần sau gặp mặt sẽ mời em đi xem phim."
"Lâm Vãn Hương à, em có chút ấn tượng... Không phải là nữ sinh buồn rầu ở lớp các anh sao? Dáng dấp rất đẹp, học trưởng anh đừng nghĩ tới nàng, Vận Chi nửa năm trước có gặp nàng với một nam sinh rất đẹp trai cùng đi xem phim."
"Vận Chi đúng không? Cảm ơn em." Triệu Hán Uy vừa nói vừa gửi tin nhắn thoại cho nữ sinh tên Vận Chi kia.
"Tiểu Triệu, anh còn dám tìm em hỏi những nữ nhân khác? Lâm Vãn Hương? Nha! Em nhớ ra nàng rồi... Anh thật sự muốn nghe ngóng tin tức của nàng, có thể hỏi Lý Như học muội, người kia hình như thường xuyên đến phòng phát thanh của trường."
"Được rồi, lần sau lễ tình nhân em muốn son môi gì thì nói với anh." Triệu Hán Uy sau khi nói xong, lại cầm Wechat hỏi học muội tên Lý Như kia.
Uông Hành thấy choáng váng, Thu Viễn cũng thấy choáng váng, ba người bạn cùng phòng còn lại đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Hán Uy, người bạn cùng phòng cuối cùng chậm rãi giơ ngón tay cái lên, nói với Triệu Hán Uy: "Ngầu vãi."
"Lão đại! Lão đại! Em van anh, chia cho em một nửa số muội tử trên Wechat của anh đi! Em không muốn làm nhị thứ nguyên nữa!" Uông Hành trong nháy mắt ôm chặt lấy đùi của Triệu Hán Uy.
"Coi như chia sẻ cho ngươi một nửa, muội tử cũng không nguyện ý thêm bạn đâu." Triệu Hán Uy có chút khổ não vỗ vỗ phía sau lưng của Uông Hành nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên giải quyết vấn đề của Viễn Tử đã."
"Viễn Tử, xem ra Vãn Hương muội tử cũng không phải là thích vẽ tranh, ta nghe được một chút tin tức liên quan đến nàng, nhưng ngươi chắc chắn muốn theo đuổi nàng? Tin tức trước đó ngươi cũng đã nghe, Vãn Hương muội tử có lẽ đã có bạn trai." Triệu Hán Uy nhắc nhở nói.
Bạn trai? Ngươi xác định không phải là lốp xe dự phòng của nàng?
Thu Viễn tám chín phần mười có thể xác định, người đi xem phim cùng Lâm Vãn Hương kia chính là người có ghi chú Bạch Hành Xuyên trong Wechat của nàng.
Bạch Hành Xuyên là ai, Thu Viễn tạm thời không có ấn tượng, xác suất lớn cũng là sinh viên của Đại học Nghệ Thuật Giang Thành, nhưng Bạch Hành Xuyên này... Thu Viễn chỉ cần nhìn lịch sử trò chuyện giữa hắn và Lâm Vãn Hương đã cảm thấy hắn rất đáng thương.
Hắn giống như Thu Viễn, đều mỗi ngày gửi một đống tin nhắn quan tâm đến Lâm Vãn Hương trên Wechat, Lâm Vãn Hương trả lời cũng là 'Biết' sau đó thì không có gì nữa.
Có mấy ngày, không biết có phải vì bận quá hay không, nàng trực tiếp trả lời một dấu '.' để biểu thị mình đã xem qua những tin nhắn này.
Đây sao có thể xem là phương thức giao lưu của tình nhân được!
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Thu Viễn - một tên liếm cẩu vô tình này chứ?
"Lão Triệu ngươi nói thẳng đi, muốn tiếp cận Vãn Hương thì nên làm như thế nào?" Thu Viễn hỏi.
"Phòng phát thanh của trường, ta nghe được một học muội làm thêm ở phòng phát thanh nói, Vãn Hương muội tử mỗi thứ sáu đều sẽ đến đó ghi âm, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, những lúc khác Vãn Hương muội tử đều như người ở trên mây..."
"Nữ quỷ?" Thu Viễn nghĩ đến một từ hình dung rất thích hợp.
"Như thế hình dung Vãn Hương muội tử không tốt lắm, dù sao cũng là hoa khôi của lớp 217 chúng ta, Phật sống... Thì sao?" Triệu Hán Uy ưa cái từ này, kiểu như chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể đùa bỡn.
Cuộc sống đại học hai năm nay của Lâm Vãn Hương thật sự là quá tà môn, phương thức sống của nàng hoàn toàn tách biệt với sinh viên bình thường.
"Ta vẫn thích hình dung nữ quỷ hơn, hay là một nữ quỷ thích hút nhân tinh khí." Thu Viễn nghĩ đến ánh mắt sâu kín của Lâm Vãn Hương khi nhìn thấy mình nhấc lên bức « Tinh Không »: "Thôi, ta liền để cho ngươi hút mấy lần vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận