Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 02: Các ngươi sẽ không hiểu

Chương 02: Các ngươi sẽ không hiểu
Sáng ngày thứ hai, nhà ăn số 1 của trường học.
"Các ngươi thật không biết Nhậm Doanh ở đâu sao?"
Thu Viễn một tay mang theo một túi bánh bao hấp, tay kia mang theo một cốc sữa đậu nành hỏi ba người bạn cùng phòng của mình.
"Viễn tử, ta van cầu ngươi đừng làm liếm cẩu nữa, hôm qua ngươi cho nữ nhân đó hết tiền trong thẻ rồi à? Lại liếm nữa thì ngươi không có tiền mà ăn cơm mất."
Người bạn cùng phòng thứ hai, tối qua đã khuyên nhủ Thu Viễn, tên là Uông Hành, là một người có dáng vóc hơi mập mạp, đam mê nhị thứ nguyên, tự xưng là loại người không có hứng thú với phụ nữ ngoài đời thực.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ Thu Viễn toàn tâm toàn ý liếm một cái "tiểu biểu tạp" (ý chỉ cô nàng lẳng lơ) như vậy, rất đau lòng. Rõ ràng, trước khi Thu Viễn nhận thức nữ nhân kia, hắn hay là một nam nhân chỉ tâm hệ với nhị thứ nguyên giống mình.
"Đừng quản ta, ta chỉ hỏi các ngươi có biết nàng ở đâu không?"
Hiện tại trong thẻ của Thu Viễn chỉ còn lại có 30 đồng, mua một cái bánh bao hấp cùng sữa đậu nành thì chỉ còn 18 đồng.
Với số tiền ít ỏi này, bữa tối của Thu Viễn có thể phải uống gió Tây Bắc mất.
Bây giờ Nhậm Doanh trong mắt Thu Viễn chính là một cái mỏ vàng sáng lấp lánh, chỉ cần chụp được một miếng là có thể bán được bộn tiền, loại kia. Thu Viễn nhất định phải cả ngày hai mươi bốn giờ bám theo cái mỏ vàng này để kiếm tiền.
"Lão Tứ, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi ăn sáng thôi." Triệu Hán Uy vô cùng thất vọng về bộ dạng này của Thu Viễn.
"Được, Viễn tử ta vẫn là khuyên ngươi một câu, liếm cẩu ch·ế·t không yên lành!" Uông Hành để lại câu nói này, rồi theo Triệu Hán Uy đi ăn sáng.
Thu Viễn đứng tại cửa phòng ăn đợi một hồi, quả nhiên rình được Nhậm Doanh, nàng bình thường hay đến đây ăn sáng, Thu Viễn chính là ở chỗ bán bánh bao hấp tại nhà ăn này gặp gỡ vị nữ thần này.
Hôm nay, nàng mang theo hai người bạn cùng phòng, cùng ngồi ở một bàn ăn trong phòng ăn, tựa hồ còn đang thảo luận xem bữa sáng nên ăn gì.
Thu Viễn chẳng màng tất cả, trực tiếp cầm một túi bánh bao hấp và sữa đậu nành đến ngồi đối diện với nàng cùng bạn cùng phòng của nàng.
"Doanh Doanh, buổi sáng tốt lành a." Thu Viễn cố gắng nặn ra một nụ cười, tận lực làm ra vẻ ta đây không làm người ta sợ hãi.
Nhậm Doanh rất thành công bị Thu Viễn đột nhiên xuất hiện dọa sợ, sau đó, hệ thống thưởng cho Thu Viễn năm đồng.
"Thu... Thu Viễn? Buổi sáng tốt lành." Nàng vỗ nhẹ n·g·ự·c, nhưng vẫn là hướng Thu Viễn chào hỏi một tiếng.
Thu Viễn không thể không thừa nhận Nhậm Doanh đúng là một mỹ nữ, hay là thuộc loại rất mị hoặc kia, mặc dù không cùng lớp với Thu Viễn, nhưng làm hoa khôi của lớp thì không có vấn đề gì.
Có thể nuôi nhiều lốp xe dự phòng như vậy, nữ nhân này xác thực không đơn giản!
"Ta mua bữa sáng cho ngươi, nếu gần đây ngươi không có nhiều tiền tiêu vặt thì cứ ăn của ta đi." Thu Viễn đưa bánh bao hấp cùng sữa đậu nành tới nói.
Nhậm Doanh cũng rất ghét bỏ liếc qua những thứ mà Thu Viễn đưa tới.
Ngươi đừng chê! Ta cũng ghét bỏ!
Nhưng xem ra hệ thống cho ta thưởng 5 đồng, ta liền mỉm cười một chút với ngươi vậy.
"Ta không muốn ăn bánh bao hấp lắm, có thể mua cho ta bát mì không?"
Nhậm Doanh cự tuyệt bánh bao hấp của Thu Viễn, nguyên nhân rất đơn giản... Bởi vì thứ Thu Viễn cầm trên tay không biết để bao lâu rồi, trời mới biết bên trong có cái gì kỳ kỳ quái quái không.
"Tốt, ngươi muốn ăn mì gì?" Thu Viễn hỏi.
"Ngươi tự mình xem rồi mua đi." Nhậm Doanh rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều với Thu Viễn, lại muốn "cọ" Thu Viễn bữa sáng.
"Vậy được."
Thu Viễn đi tới quầy hàng đắt nhất trong nhà ăn, mua một bát mì thịt bò đắt nhất rồi mang tới bàn của Nhậm Doanh.
"Cảm ơn ngươi, bất quá ta cùng bạn cùng phòng có một số việc cần nói, ngươi có thể hay không..."
"Ta cũng có tiết học, ta đi trước đây." Thu Viễn cũng biểu hiện rất đúng ý của Nhậm Doanh.
Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng!
"Ngài nhận được 200 tệ tiền thưởng"
200 tệ! Lần này Thu Viễn không cần buồn về tiền ăn mấy ngày nay, quan trọng nhất là còn có một cái ban thưởng khác.
"Ngài hội họa kỹ năng +1 "
Quả nhiên có ban thưởng kỹ năng! Thu Viễn cũng có thể xem bảng thuộc tính của mình, đa số trong bảng đều là kỹ năng nghề nghiệp, giống như là bóng rổ, biên khúc, lập trình... Những kỹ năng này Thu Viễn toàn bộ đều là 1 đến 3, đều là cấp bậc mới nhập môn, dốt đặc cán mai.
Cũng chỉ có hội họa, ca hát, còn có thư pháp là ba kỹ năng Thu Viễn còn có thể xem được, hội họa là 33, ca hát 37, thư pháp 54.
Hội họa đánh giá là ( trình độ kỹ năng của học sinh nghệ thuật bình thường, phi thường phổ thông, thậm chí không thể dùng để làm việc )
Ca hát đánh giá là ( ngươi có một giọng hát tốt, đáng tiếc chưa hề được khai phá, cũng không luyện tập. )
Thư pháp đánh giá càng đơn giản hơn, trực tiếp một câu ( viết ra chữ đẹp! )
Hiện tại hội họa cho dù +1 thì đánh giá cũng không có bất kỳ thay đổi nào, bất quá chỉ cần "liếm" Nhậm Doanh một chút liền có thể thêm kỹ năng hội họa, thì Thu Viễn sớm muộn cũng có thể trở thành đại sư hội họa cấp cao nhất thế giới!
"Liếm cẩu" này làm... Có chút thoải mái đến?
Thu Viễn vừa đi không bao lâu, liền nghe thấy bạn cùng phòng của Nhậm Doanh thảo luận với nàng.
"Doanh Doanh, ngươi không thích hắn sao cứ để hắn giúp ngươi mua bữa sáng?"
"Chính hắn thích giúp ta mua thôi, còn có hôm qua ta tỏ tình thành công với Đan Lâm học trưởng rồi! Các ngươi mau chúc phúc cho ta đi!"
"Cái kia Đan Lâm học trưởng? Ta nghe nói bức vẽ của anh ấy còn chưa lên triển lãm nghệ thuật, liền bị một số nhà nghệ thuật để ý, cảm giác thật là lợi hại."
"Là nhìn trúng, học trưởng hôm qua nói với ta, tranh của hắn có người muốn ra giá 10 vạn để mua, sau khi mua xong, chúng ta có thể xuất ngoại đi du lịch!"
Thần TM, tác phẩm hội họa của học sinh mà có thể bán 10 vạn, là do nhà đầu tư nào đầu óc có vấn đề? Hoặc là đơn thuần là do trường học thao túng?
Thu Viễn cảm thấy khả năng thứ hai là cao hơn một chút.
Triển lãm nghệ thuật của học sinh, gọi tắt là triển lãm nghệ thuật, là một nét đặc sắc rất riêng của trường học, là một thủ đoạn rất quan trọng để tuyên truyền ra bên ngoài.
Học sinh có tác phẩm hội họa được người khác nhìn trúng và mua với giá cao, trường học lấy đó ra để tuyên truyền thì cũng coi là rạng rỡ mặt mày.
Vấn đề là cái này chỉ là tự biên tự diễn, hay là thật có kẻ lỗ mãng sẽ tiêu số tiền lớn như vậy để mua tác phẩm hội họa của học sinh... Cái kia Thu Viễn liền không thể nào biết được.
Cũng không biết, một bức tranh theo trường phái ấn tượng cấp Thế Giới, được hệ thống đánh giá, thì có thể bán được bao nhiêu tiền trên triển lãm tranh này.
Đây mới là chuyện mà Thu Viễn quan tâm nhất. Thu Viễn không có tế bào nghệ thuật, nhưng Thu Viễn minh bạch "liếm" Nhậm Doanh để lấy những đồng tiền kia cuối cùng cũng chỉ là tiền trinh. Trọng yếu vẫn là điểm kỹ năng, còn có một số ban thưởng không giống bình thường.
"Về trước, đem cơ hội sáng tác họa tác cấp Thế Giới kia dùng đi, nhưng nên vẽ cái gì đây?"
Thu Viễn trên đường đi suy tư, liền không biết trong lúc bất giác mà đã đến phòng vẽ tranh, bởi vì đến quá sớm, bên trong phòng vẽ tranh chỉ có một người ngồi, còn rất trùng hợp, đó chính là cô gái xinh đẹp nhất lớp Thu Viễn.
Kỳ thật không tính là trùng hợp, Lâm Vãn Hương... Cũng là nữ thần mà vô số nam sinh trong lớp Thu Viễn hướng tới, nàng là người học tập và hội họa chăm chỉ nhất lớp Thu Viễn.
Không giống như là rất nhiều người vào trường này đơn thuần chỉ là vì lấy cái bằng cấp, nàng là thật rất yêu thích vẽ tranh, mỗi ngày đều có thể thấy nàng xuất hiện sớm nhất tại phòng vẽ tranh, muộn nhất từ phòng vẽ tranh rời đi.
Triển lãm nghệ thuật lần này, nàng cũng rất coi trọng, mỗi ngày cơ hồ canh đúng giờ mở cửa phòng vẽ tranh mà đến, Thu Viễn lần này cũng coi như là canh đúng giờ mở cửa phòng vẽ tranh để đến, cho nên gặp nàng thì cũng chẳng có gì phải nghĩ ngợi.
Lâm Vãn Hương đang mang tai nghe nghe nhạc, nhìn thấy Thu Viễn đến thì khẽ gật đầu hướng Thu Viễn ra hiệu một chút, sau đó, liền đem lực chú ý đặt lên bức họa mình đang sáng tác trước mắt.
Nàng là một cô gái bình tĩnh giống như hồ nước, nói thẳng thắn hơn chính là một vị thiếu nữ văn nghệ không thích nói chuyện.
Thu Viễn cùng nàng học chung lớp hai năm, số lần nàng cùng Thu Viễn nói chuyện, một bàn tay cũng có thể đếm được.
Bất quá chuyện này có liên quan gì đến Thu Viễn? Nàng cũng không phải là mục tiêu công lược của hệ thống "liếm cẩu".
Thu Viễn đặt mông ngồi xuống phía sau bàn vẽ của mình, bắt đầu suy nghĩ có thể hay không, đem 10 vạn tệ kia đoạt tới.
Dù sao có kẻ ngu ngốc muốn mua tranh do học sinh sáng tác, vậy tại sao lại không mua một bức danh họa cấp Thế Giới do hệ thống chứng nhận?
Như vậy... Đến cùng là nên vẽ tác phẩm theo trường phái ấn tượng gì, mới có thể đem những tác phẩm khác trên triển lãm nghệ thuật "miểu sát"?
Bạn cần đăng nhập để bình luận