Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 124: Từ bỏ đi, luận mỹ mạo ngươi là không thắng được ta! (5000 chữ )

Chương 124: Từ bỏ đi, luận mỹ mạo ngươi không thắng được ta đâu! (5000 chữ)
Lâm Uyển Thu hài lòng ăn xong bữa cơm do Thu Viễn nấu.
Thu Viễn chỉ có thể làm người giúp việc đến cùng, thu dọn tàn dư bát đũa trên bàn.
"Tiền mua thức ăn, nấu cơm và rửa bát, ta sẽ trả."
Lâm Uyển Thu chống cằm nhìn dáng vẻ Thu Viễn thu dọn bát đũa.
Câu nói này không nghi ngờ gì nữa chính là đâm vào tim Thu Viễn, hành vi trả tiền này tương đương với việc coi Thu Viễn như người ngoài, muốn đem tất cả những gì Thu Viễn làm vì nàng đặt ngang hàng với 'tiền tài'.
Điều này cũng tương đương với việc gián tiếp nói cho Thu Viễn, từ bỏ đi... Mặc kệ ngươi cố gắng thế nào, ta cũng sẽ không có hảo cảm với ngươi.
Ta tuyệt đối sẽ không thiếu nợ ngươi bất kỳ thứ gì.
Nhưng mà nếu thật sự có thể làm tổn thương Thu Viễn, hoặc là tên cẩu vật này thì tốt.
Lâm Uyển Thu cẩn thận quan sát biểu lộ của Thu Viễn, còn có câu nói tiếp theo của hắn.
"Vậy phiền phức có thể thanh toán theo ngày được không, hóa đơn siêu thị ta vẫn còn giữ đây, ngài ăn hợp khẩu vị, dù sao cũng có thể so sánh với trình độ nhà hàng Mễ Luân Thai ba sao chứ?"
Thu Viễn căn bản không để ý tới những lời nói vừa đả thương người lại ác độc của Lâm Uyển Thu.
Bởi vì Thu Viễn trong lòng mình cũng có chừng mực, giữ khoảng cách nhất định với Lâm Uyển Thu, mọi người đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ai cũng đừng mong đợi ai sẽ có tình cảm thật sự.
"Ngươi chẳng lẽ không muốn dùng những thứ khác để đổi sao?" Lâm Uyển Thu hết lần này đến lần khác muốn trêu chọc Thu Viễn một chút, "Ví dụ như ta cho phép ngươi ngủ lại nhà ta một đêm chẳng hạn?"
"Uyển Thu tỷ, nhà chị là khách sạn năm sao sao? Ở một đêm đáng giá hơn một ngàn? Hay là nói chị lại..."
Thu Viễn nói đến đây thì không nói tiếp nữa, nói đùa với người phụ nữ này cũng phải giữ chừng mực nhất định, quá phận thì Lâm Uyển Thu tuyệt đối sẽ không vui.
"Hóa đơn đưa cho ta, ngươi nấu ăn đáng giá bao nhiêu, trong lòng ta tự biết, trước khi ngươi đi ta sẽ chuyển khoản cho ngươi."
Quả nhiên giọng điệu của Lâm Uyển Thu lạnh dần, có lẽ nàng cũng cảm thấy có chút không thú vị, Thu Viễn quá thông minh.
Nếu là một kẻ ngốc nghếch một chút, Lâm Uyển Thu nếu cho hắn ở lại nhà mình một đêm, đừng nói nấu cơm rửa bát, có lẽ việc giặt quần áo lau nhà cũng nguyện ý làm.
Điểm thông minh của Thu Viễn chính là ở chỗ... Thu Viễn biết Lâm Uyển Thu không thích loại cẩu tử ngu ngốc này.
Lúc Thu Viễn nói rõ giá trị cụ thể của bữa cơm này, Lâm Uyển Thu còn trả cho mình một chút tiền boa.
"Ngài nhận được 50 nguyên tiền thưởng."
Sau khi bầu không khí giữa hai người đột ngột chuyển lạnh, Lâm Uyển Thu liền đặt ánh mắt lên điện thoại di động của mình, nhưng nàng còn chưa soạn tin nhắn điện thoại được bao lâu, Thu Viễn thu dọn xong bát đũa đột nhiên đi đến chỗ có ánh nắng.
Lâm Uyển Thu vô thức ngẩng đầu nhìn Thu Viễn một chút, nhưng chính cái nhìn thoáng qua đó, nàng không có cách nào dời tầm mắt đi.
Nguyên nhân không phải Thu Viễn đẹp trai đến mức nào, mà là ở vị trí huyệt thái dương trên trán Thu Viễn, có một vết sẹo thật sâu.
Thu Viễn bưng bát đi vào phòng bếp... Lúc Thu Viễn đi ra, phát hiện Lâm Uyển Thu đang chặn ở cửa phòng bếp.
Tư thế muốn diệt khẩu này là sao?
"Đến bên kia ngồi trên ghế sofa đi."
Bởi vì chiều cao của Lâm Uyển Thu thấp hơn Thu Viễn gần nửa cái trán, cảm giác nhìn lên Thu Viễn như vậy làm nàng rất khó chịu, cho nên nàng chỉ chỉ vị trí ghế sofa phòng khách.
Lúc này Thu Viễn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế sofa, Thu Viễn còn nhận được hai mươi đồng tiền thưởng.
Sau đó chính là Lâm Uyển Thu mặt mày nghiêm túc đi đến trước mặt Thu Viễn, vươn một tay bóp nhẹ cằm Thu Viễn, sau đó cưỡng ép Thu Viễn nghiêng đầu.
"Uyển Thu tỷ, cái này không thích hợp lắm..."
"Chỉ của ngươi là lúc nào cắt?"
Lâm Uyển Thu ngắt lời Thu Viễn, đưa tay chạm vào vết thương trên trán Thu Viễn.
"Tối qua ta tiện thể đi tìm bác sĩ cắt chỉ."
"Bác sĩ kia họ gì?"
"Bác sĩ cắt chỉ họ gì, ta làm sao nhớ được..."
Khi Thu Viễn trả lời như vậy, cảm thấy trong giọng nói của Lâm Uyển Thu có lực áp bách, nàng hiện tại giống như đang răn dạy một người mới biểu hiện sai lầm trên võ đài vậy.
Nghiêm túc, phẫn nộ vì biểu hiện của người mới không đạt tới kỳ vọng của mình, còn có một chút hối hận vì bản thân quá mức lơ là, tại sao không đốc thúc chặt chẽ chuyện này!
"Uyển Thu tỷ, chỉ là một vết sẹo, bình thường không nhìn ra." Thu Viễn nói.
Vết sẹo trên trán Thu Viễn không tính là rõ ràng, chỉ cần không đi ra dưới ánh mặt trời thì sẽ không nhìn ra.
Nhưng Lâm Uyển Thu lại không muốn chấp nhận kết quả 'chấp nhận' như vậy.
"Đem địa chỉ nhận hàng ở ký túc xá của ngươi nói cho ta biết, ta gửi cho ngươi một ít thuốc trị sẹo, không dùng được thì còn có phẫu thuật..."
"Như vậy sẽ khiến chị an tâm hơn sao?"
Thu Viễn đoán trúng nguyên nhân Lâm Uyển Thu quan tâm vết sẹo này.
Nhưng lời này lọt vào tai Lâm Uyển Thu gần như là khiêu khích, nét mặt nàng thay đổi một chút, đồng thời thu hồi ngón tay đang vuốt ve vết thương của Thu Viễn.
"Người hôm đó lên sàn chính là ngươi."
Lâm Uyển Thu cũng dùng phương thức thích hợp nhất đáp lại Thu Viễn.
Ý tứ trong lời nói chính là muốn nói cho Thu Viễn... Vết sẹo trên trán Thu Viễn không có quan hệ gì với nàng.
Nàng giúp Thu Viễn tìm bác sĩ khâu vết thương, còn mua thuốc trị sẹo cho Thu Viễn chẳng qua chỉ là làm một người đại diện làm việc nằm trong phận sự mà thôi.
"Những chuyện kia đều đã qua, ta cũng nên về rồi..." Thu Viễn nghe ra trong giọng nói Lâm Uyển Thu có chút không vui.
Toàn bộ không khí trong phòng khách còn xấu hổ hơn cả lúc trước, Thu Viễn nếu không đi, độ phóng xạ urani nghèo có thể cao đến mức tổn thương Thu Viễn.
Nhưng tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Thu Viễn muốn nói...
"Chắc là Khả Duy tới, lúc ăn cơm nàng nhắn tin cho ta nói muốn đến nhà ta." Lâm Uyển Thu lấy điện thoại ra, đưa cho Thu Viễn xem.
Trên màn hình điện thoại là ghi chép trò chuyện giữa nàng và Triệu Khả Duy.
Trong nháy mắt này, Thu Viễn nhìn ra một tia tịch liêu trên khuôn mặt Lâm Uyển Thu.
Triệu Khả Duy đến có lẽ đối với Lâm Uyển Thu mà nói, Thu Viễn - chú cún tạm thời gửi nuôi trong nhà nàng, sắp bị chính chủ Triệu Khả Duy mang về.
Nhưng điểm tịch liêu này chỉ thoáng qua mà thôi, Thu Viễn trong lòng Lâm Uyển Thu không có quan trọng đến vậy.
Chí ít không quan trọng đến mức không nỡ để Thu Viễn rời đi.
"Vậy ta đi luôn nhé?" Thu Viễn làm động tác muốn chạy trốn.
"Ngươi đợi trong phòng ngủ cho ta, đừng để Khả Duy phát hiện, lần trước nha đầu La Nghiên kia đến đã gây thêm không ít phiền phức cho ta, hiện tại ta không hy vọng Khả Duy cũng hiểu lầm quan hệ giữa ta và ngươi."
Lâm Uyển Thu cũng biết Thu Viễn tới chăm sóc nàng, muốn cùng nàng xây dựng một phòng làm việc, là vì một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt Triệu Khả Duy, có lẽ là loại cơ hội gặp mặt lâu dài.
Nàng cũng quyết định giúp Thu Viễn chuyện này, giúp Thu Viễn và Triệu Khả Duy tác hợp, đây cũng là làm một chuyện để Lâm Uyển Thu an tâm.
Nếu như thành công, Lâm Uyển Thu có thể không chút áp lực tâm lý hưởng thụ các loại phục vụ bảo mẫu mà Thu Viễn cung cấp cho nàng.
Thu Viễn lúc này cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn trốn vào phòng ngủ nhà Lâm Uyển Thu.
Sau khi Lâm Uyển Thu nghe thấy Thu Viễn đi vào phòng ngủ, đồng thời đóng cửa lại, toàn bộ phòng khách đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Trong lúc bất chợt, cảm giác dạ dày đau nhói giống như thủy triều bắt đầu xâm nhập giác quan của Lâm Uyển Thu.
Cảm giác đau bụng này không phải mới có, mà là Lâm Uyển Thu khi nói chuyện với Thu Viễn, lực chú ý đặt trên người Thu Viễn, cho nên không cảm giác được bụng mình đau đớn.
"Sớm nên quen thuộc."
Lâm Uyển Thu ôm bụng, hướng về phía cửa trước đi đến.
Việc còn lại nàng cần làm là mời Triệu Khả Duy tham gia chế tác kịch bản mới, mời phụ thân Triệu Khả Duy, còn có cùng nhau tìm kiếm mạng lưới quan hệ, hướng bộ quốc quảng gián ngôn.
Về phần cuối cùng có thành công hay không, Lâm Uyển Thu cũng không nắm chắc, hoặc là không thể thành công mới là bình thường.
Nhưng đây là việc duy nhất Lâm Uyển Thu có động lực để làm gần đây, giống như Thu Viễn nói, từ trong tay Vân Đoan truyền thông cướp đi thứ Vân Đoan truyền thông cần thiết nhất.
Đây mới là thứ làm cho mình hưng phấn, thứ mình muốn.
Lâm Uyển Thu ôm ý nghĩ này mở cửa lớn ra, quả nhiên Triệu Khả Duy đang đứng ở cửa nhìn nàng.
"Lần trước ngươi đến là bốn năm trước? Trực tiếp vào đi... Không cần quá câu nệ." Quan hệ giữa Lâm Uyển Thu và Triệu Khả Duy rất phức tạp.
Lúc Triệu Khả Duy còn học cấp hai, là Lâm Uyển Thu phát hiện ra nàng, khi đó Lâm Uyển Thu cũng vừa mới vào nghề không lâu, quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn, cũng có chút giống chị em và bạn bè rất tốt.
Chỉ là sau này, trong chuyện của Trương Úc, mỗi người một ngả, Lâm Uyển Thu dốc toàn lực bảo vệ Triệu Khả Duy.
Nhưng mặc kệ Lâm Uyển Thu cố gắng thế nào, trong mắt Triệu Khả Duy, nàng đều đứng về phía Vân Đoan truyền thông, phía mà nàng chán ghét.
Điều này dẫn đến quan hệ của hai người cứ như vậy cứng ngắc lại, cho đến bây giờ, Triệu Khả Duy khi giao lưu với Lâm Uyển Thu cũng rất khó thể hiện ra biểu lộ thân mật.
"Quấy rầy."
Triệu Khả Duy vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất, nàng không phải lần đầu tiên đến nhà Lâm Uyển Thu.
Trước kia khi nàng học cấp ba, trong nhà cãi nhau đòi vào ngành giải trí diễn kịch, mà không phải hát hí kịch cả đời, đã từng bỏ nhà ra đi.
Khi đó chính là ở lại nhà Lâm Uyển Thu, cách bài trí trong nhà Lâm Uyển Thu không có gì thay đổi.
Chỉ là năm đó, cô bé ngây ngô kia đã trở thành một người lớn có thể bày ra vẻ mặt lạnh lùng với Lâm Uyển Thu.
"Muốn uống gì không?"
Lâm Uyển Thu vẫn luôn cố gắng hàn gắn quan hệ với Triệu Khả Duy.
Bốn năm trước, cùng Triệu Khả Duy ở trong phòng khách này chung đụng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rất ấm áp.
"Ta mua trà nóng ở siêu thị dưới lầu, loại mà trước kia ngươi thích uống."
Triệu Khả Duy lấy ra hai lon nước trà đặt lên bàn.
Lâm Uyển Thu thuộc loại thà rằng ăn đồ ăn ngoài, cũng không muốn dùng lò vi sóng hâm nóng các loại mì, cho nên từ khi nàng ở tại căn hộ này, nàng chưa từng bước chân vào phòng bếp.
Nước uống cũng là nước khoáng, nước trà thứ này khẳng định cũng là mua đồ uống đóng hộp.
Mà Triệu Khả Duy giống như Thu Viễn, sau khi đến nhà Lâm Uyển Thu, phòng bếp mới hoàn toàn được sử dụng.
Món ăn Triệu Khả Duy làm mặc dù không ngon bằng Thu Viễn, nhưng thời điểm đó Lâm Uyển Thu đã rất hài lòng.
"Ta hiện tại không uống được loại đồ uống có đường này..." Lâm Uyển Thu nói.
"Viêm dạ dày?"
Triệu Khả Duy biết Lâm Uyển Thu bị viêm dạ dày mãn tính, chỉ là nàng trên cương vị công tác biểu hiện quá mức cường thế, khiến người ta cảm thấy viêm dạ dày loại bệnh nhẹ này cũng không ảnh hưởng được nàng.
"Ừm."
Lâm Uyển Thu khẽ gật đầu, nhưng vẫn bưng bình trà nóng Triệu Khả Duy đưa tới, giữa hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Lần trầm mặc này không giống loại lúng túng trầm mặc giữa Lâm Uyển Thu và Thu Viễn, mà là Lâm Uyển Thu rất ôn nhu, đang đợi câu nói tiếp theo của Triệu Khả Duy.
Triệu Khả Duy vẫn luôn nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, Lâm Uyển Thu thấy bộ dạng này của Triệu Khả Duy liền hiểu ý đồ của nàng.
"Ngươi là đến nghe ngóng quan hệ giữa ta và Thu Viễn?" Lâm Uyển Thu hỏi.
"Chỉ là từ chỗ con của Bạch Nhã lão sư nghe được một chút chuyện liên quan tới Thu Viễn, làm ta rất để ý... Cho nên liền đến hỏi Uyển Thu tỷ ngươi." Phương thức nói chuyện của Triệu Khả Duy rất uyển chuyển.
"Bạch gia tiểu nha đầu kia?"
Lâm Uyển Thu không thích Bạch Tiểu Ngọc, trong mắt nàng, Bạch Tiểu Ngọc nha đầu kia quá ồn ào, không chỉ ồn ào mà còn không hiểu chuyện, lại hay tự cho là đúng.
Loại nữ hài này là Lâm Uyển Thu ghét nhất, so sánh ra thì Triệu Khả Duy ôn nhu hiền lành hơn nhiều.
Mặc dù trong tính cách Triệu Khả Duy cũng có mặt cương cường, nhưng Triệu Khả Duy hiểu chuyện hơn Bạch Tiểu Ngọc nhiều.
"Là..."
"Chuyện ta từ chức ở Vân Đoan truyền thông, ngươi cũng biết, cho nên ta dự định cùng Thu Viễn xây dựng một phòng làm việc, xử lý việc quay chụp chế tác phim truyền hình." Lâm Uyển Thu trực tiếp nói rõ quan hệ giữa nàng và Thu Viễn.
Để Triệu Khả Duy tin tưởng, còn lấy ra năm tập đầu kịch bản Thu Viễn viết, đẩy đến trước mặt Triệu Khả Duy.
"Phòng làm việc, kịch bản Thu Viễn viết..."
Triệu Khả Duy nghe thấy những từ khóa này, biểu lộ trên mặt không có vui vẻ bao nhiêu, nàng nhận lấy kịch bản Lâm Uyển Thu đưa tới, lông mày còn hơi nhíu lại.
"Kịch bản đề tài lịch sử..." Triệu Khả Duy xem qua loa năm tập đầu.
"Thế nào... Ngươi hiểu rõ về lịch sử hẳn là tốt hơn ta mới đúng, kịch bản này, từ góc độ cá nhân của ngươi đánh giá một chút."
Lâm Uyển Thu ở đây lại biến trở về tư duy của một người đại diện minh tinh.
"Hí khúc liên quan đến Tam Quốc, ta khi còn bé cũng từng diễn qua, trong kịch bản này có rất nhiều chỗ không phù hợp sự thật lịch sử, nhưng phần cải biên đều vô cùng... Kinh điển? Phần Hổ Lao quan và Tam Anh chiến Lữ Bố, phụ thân ta xem chắc chắn sẽ muốn sửa thành hí khúc."
Triệu Khả Duy dùng phương thức của mình, đánh giá năm tập đầu của kịch bản lịch sử Thu Viễn viết.
"Bộ phim truyền hình này đều lấy nam nhân làm chủ, có thể thời kỳ Tam Quốc có danh tiếng nữ tính nhân vật cũng không ít, Khả Duy, ngươi..." Lâm Uyển Thu nghe Triệu Khả Duy đánh giá, nhất thời có chút quên hết tất cả.
Bởi vì nàng trước kia cũng là giảng cho Triệu Khả Duy về an bài quay phim như vậy, trong kịch bản này có nhân vật này rất thích hợp với ngươi, mà khi đó Triệu Khả Duy sẽ một mặt chờ đợi nghe Lâm Uyển Thu giảng.
Hiện tại Lâm Uyển Thu giảng đến một nửa, phát hiện biểu lộ của Triệu Khả Duy có chút cổ quái.
"Uyển Thu tỷ..."
"Ngươi có gì cứ nói thẳng."
Lâm Uyển Thu thu liễm lại thái độ quên hết tất cả của mình, vẻ mặt này của Triệu Khả Duy không phải là biểu lộ ôn chuyện.
"Có thể xin ngươi buông tha Thu Viễn được không?"
"Buông tha... Thu Viễn?"
Lâm Uyển Thu nghe từ trong miệng Triệu Khả Duy nói ra câu nói này, nàng đột nhiên mở to hai mắt, yết hầu có chút nghẹn ngào, muốn phản bác điều gì đó.
Trong khoảnh khắc này, khả năng quản lý cảm xúc của Lâm Uyển Thu hơi mất kiểm soát, đến mức nàng không thể không lấy tay che mặt mình, mới không để Triệu Khả Duy nhìn thấy biểu lộ đột nhiên hơi mất kiểm soát của mình.
Thu Viễn vẫn luôn đợi trong phòng ngủ, cũng từ trong giọng nói của Lâm Uyển Thu nghe ra kỳ quặc.
Kỳ thật không cần nghe... Câu nói này của Khả Duy tỷ, triệt để đâm thấu trái tim Lâm Uyển Thu.
Là người trong cuộc, Thu Viễn biết, Lâm Uyển Thu mặc dù lời nói có chút ác độc, nhưng nàng vẫn luôn quan tâm tình trạng cơ thể của Thu Viễn.
Bao gồm cả việc nàng lo lắng và tự trách khi phát hiện vết sẹo trên trán Thu Viễn, không phải là diễn.
Mấu chốt nhất là, lần này là Thu Viễn chủ động mời Lâm Uyển Thu, nàng vốn định thừa dịp từ chức lần này nghỉ ngơi một thời gian, nhưng do nhiều loại cân nhắc, vẫn quyết định giúp Thu Viễn chuyện này.
Nhưng một câu nói của Triệu Khả Duy liền đem tất cả thiện ý của Lâm Uyển Thu lật đổ mất rồi.
Tình huống này, giống như bốn năm trước, Lâm Uyển Thu đã dùng hết mọi thủ đoạn muốn bảo vệ Triệu Khả Duy.
Nhưng trong mắt Triệu Khả Duy, Lâm Uyển Thu chính là một người đại diện ác độc, lại không có nhân tính!
Nhưng Lâm Uyển Thu quả thật cũng là vì Triệu Khả Duy tốt! Khi đó, Triệu Khả Duy chỉ cần xin lỗi Trương Úc, nàng liền có thể trở thành nữ ca sĩ cấp Thiên Hậu được vạn chúng chú mục.
Triệu Khả Duy lại lựa chọn thà chết chứ không chịu khuất phục, làm ba năm nhân viên chuyển phát nhanh tại một trạm chuyển phát nhanh nhỏ.
Hai bên đến cùng ai đúng ai sai, Thu Viễn cũng không có cách nào phán định, bất quá bây giờ chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ.
Lâm Uyển Thu chỉ cần giải thích rõ ràng với Khả Duy tỷ, là Thu Viễn chủ động tìm tới nàng là được rồi.
Đáng tiếc, Lâm Uyển Thu lựa chọn là... Cự tuyệt.
"Khả Duy... Buông tha từ này, ngươi nói quá khó nghe."
Lâm Uyển Thu bình phục tâm tình của mình, ánh mắt đối diện Triệu Khả Duy mà nói.
"Ta hiện tại ngay cả cấp trên của Thu Viễn cũng không tính, chỉ có thể nói là đồng nghiệp của hắn, còn có quan hệ cố vấn... Kịch bản này hắn có muốn tiếp tục viết hay không, ta chỉ có thể cho ý kiến, mà không phải ép buộc hắn."
"Cưỡng ép phá hư quan hệ giao tiếp của Thu Viễn, còn có... Mời hắn đến nhà mình, làm loại ám chỉ tình cảm nam nữ kia, đây coi như là giao tiếp đồng sự bình thường sao?"
Triệu Khả Duy đã nói rất hàm súc, từ Bạch Tiểu Ngọc tự thuật mà xem, Lâm Uyển Thu chính là đang chơi trò cũ rích.
Nói tục một chút chính là câu dẫn, nói hiện đại hoá một chút chính là nuôi cá bắt chó, nói ngắn gọn chính là đang lừa gạt tình cảm của Thu Viễn.
Vào thời điểm Thu Viễn cô độc bất lực, thừa cơ từ trên phương diện tình cảm trói buộc Thu Viễn.
Nhưng mà, để Lâm Uyển Thu không cách nào phản bác là... Nàng thật sự đã làm như vậy, chỉ là...
Thu Viễn căn bản không mắc mưu!
Mặc dù Thu Viễn nên liếm thì vẫn sẽ liếm, nhưng Lâm Uyển Thu còn hi vọng Thu Viễn mê luyến nàng, mê luyến đến mức thần hồn điên đảo đâu... Như thế sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
"Ngươi nói nhiều như vậy, còn không phải muốn biểu đạt, Thu Viễn coi ta là đối tượng đơn phương tương tư?"
Lâm Uyển Thu không thích kiểu quanh co lòng vòng của Triệu Khả Duy, đương nhiên nàng biểu đạt cũng rất hàm súc.
"Là như thế này không sai, nhưng có chút lợi dụng tình cảm của Thu Viễn..."
Triệu Khả Duy nói đến cũng có chút loạn, nhưng Lâm Uyển Thu sau đó... Làm cho Triệu Khả Duy loạn hơn.
"Vậy ta nói ta cũng thích Thu Viễn... Vừa vặn cũng dự định theo đuổi hắn thì sao?"
Lâm Uyển Thu trực tiếp tung ra một chiêu tuyệt sát, câu thổ lộ này của Lâm Uyển Thu, Thu Viễn lần hai nằm bên trong nghe được rõ ràng.
Lúc Thu Viễn cho rằng mỏ này lại sắp sập, hệ thống ngáp một cái, cũng không buồn để ý đến lời nói dối của Lâm Uyển Thu.
"Ngươi không nên làm như vậy..." Triệu Khả Duy quen thuộc tính cách của Lâm Uyển Thu.
Lâm Uyển Thu hiện tại là đang ở trạng thái 'bị khiêu khích'.
Mà với tính cách của nàng, chính là bị ai khiêu khích nhất định phải làm cho đối phương mất mặt.
Bạch Tiểu Ngọc cũng là lòng háo thắng cực mạnh, nhưng nàng quá lỗ mãng, mạnh thì mạnh, lại chẳng có tác dụng gì.
Lâm Uyển Thu là người nói được làm được, nàng nói mình thích Thu Viễn, muốn theo đuổi Thu Viễn, việc này tất nhiên là nói là làm!
"Ta không nên làm thế nào?"
Lâm Uyển Thu nghe đến đó, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nàng dựa vào ghế sofa ôm cánh tay, nhìn Triệu Khả Duy hỏi.
"Ngươi là ai của Thu Viễn? Phụ mẫu Thu Viễn? Chị gái Thu Viễn? Vẫn là bạn gái hắn? Hình như đều không phải? Từ ngày đó rời đi Thu Viễn tại bệnh viện, bỏ lại hắn bắt đầu, ngươi đem hắn chắp tay nhường cho nữ hài tử khác, đây là chính ngươi chọn, Khả Duy! Mặc kệ hiện tại ngươi có bao nhiêu không cam lòng, khó chịu hay là hối hận, đều chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem."
Lâm Uyển Thu nói đến đây, tư thế ngồi lần nữa trở về tư thế dùng tay nhẹ kéo cằm của mình, trên mặt cũng lộ ra khóe miệng có chút cong lên, dáng tươi cười chế nhạo.
Nụ cười này người ở bên ngoài xem ra, đơn giản giống như rắn độc khẽ nhả lưỡi rắn.
"Đương nhiên, ngươi còn có một lựa chọn khác, đó chính là lại đem Thu Viễn đuổi về, nhưng ngươi cảm thấy Thu Viễn sẽ còn chấp nhận ngươi sao? Coi như ngươi phát ra tin nhắn 'ta không thích ngươi' kia, tâm tình của Thu Viễn ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta, nhưng chính là như vậy, ngươi vẫn gửi tin nhắn kia đi, vẫn hung hăng đâm Thu Viễn một đao, sau đó rời đi Thu Viễn... Nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ tránh ngươi thật xa, Thu Viễn hắn có quyền lợi lựa chọn một nữ hài tốt hơn ngươi."
"Vậy ngươi... Ngươi có tính không?"
Triệu Khả Duy chính là bởi vì cảm thấy Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc thích hợp với Thu Viễn hơn, mới có thể chọn rời đi Thu Viễn.
Lâm Uyển Thu trong lòng Triệu Khả Duy tuyệt đối không tính là lương phối của Thu Viễn, tuyệt đối không có khả năng tính!
"Vấn đề này ngươi nên hỏi Thu Viễn, mà coi như hắn trả lời 'không phải', ta cũng sẽ biến nó thành 'phải'."
Lâm Uyển Thu từ trước đến giờ đều không cho rằng, luận mị lực của nữ tính, mình sẽ thua bất luận kẻ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận