Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 170: Hàng duy đả kích
Chương 170: Đòn đánh giáng cấp
Ở một phía khác của phòng ăn, Phương Mẫn mang theo mấy thành viên hội học sinh dùng bữa tại đây. Vị trí của bọn họ là ở lầu hai của phòng ăn, ngồi ở đây rất vừa vặn có thể trông thấy được góc nhỏ nơi Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc đang dùng bữa.
"Ngươi xem ta chọn vị trí này khẳng định không sai."
Phó chủ tịch hội vẫn rất bựa muốn khoe khoang với nội thư ký về chỗ ngồi này.
"Ta đã phát hiện ra điều này từ nửa tháng trước, Vãn Hương muội tử mỗi lần đến giờ cơm trưa đều sẽ ngồi ở chỗ đó."
"Vãn Hương học muội nàng đều đã có người trong lòng... Nguyện ý vì nam sinh ngoài trường mà nghỉ học, các ngươi còn tơ tưởng nàng a?"
Bộ trưởng ngoại liên có chút không hiểu nổi đám nam sinh trong hội học sinh nghĩ thế nào, nếu như Vãn Hương muội tử chưa có bạn trai thì không nói làm gì, hiện tại người ta đã nguyện ý vì nam sinh khác mà tạm nghỉ học, si tình đến vậy mà vẫn có người nhớ thương theo đuổi nàng sao?
"Ngươi đây là không hiểu rồi, cạnh tranh lành mạnh!"
"Cái kia Vãn Hương học tỷ thật giống như lời đồn là có tin vui rồi sao?"
"Tiểu Thiến."
Người nãy giờ vẫn luôn yên lặng lắng nghe là Phương Mẫn, lúc này lên tiếng ngắt lời suy đoán của ngoại liên bộ. Trong khoảng thời gian này, Vãn Hương quả thực đã trở thành nhân vật tiêu điểm của Ương Mỹ, nhưng tin đồn nàng mang thai không biết là từ đâu mà ra.
"Hội trưởng, ta nói là nếu như, nếu như nữ sinh ngoài ý muốn mang thai, nhà trai không chịu trách nhiệm... Ngươi là nữ sinh kia, ngươi sẽ làm như thế nào?" Ngoại liên bộ trưởng hỏi một câu hỏi t·ử v·ong.
Vấn đề này khiến một đám thành viên hội học sinh đều không dám hé răng, Phương Mẫn nghe xong cũng giật mình, biểu lộ có chút cứng đờ nhưng vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt của mình.
"Nếu như là ta, hẳn là sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nam sinh kia, sau đó đ·á·n·h r·ụ·n·g đ·ứ·a b·é rồi nghỉ học."
Phương Mẫn đưa ra một câu trả lời rất đúng trọng tâm cũng rất thực tế, nàng nhìn thoáng qua những thành viên hội học sinh đang ngồi rồi nói:
"Nhưng ta vẫn không hy vọng các ngươi khi còn đang học đại học liền gặp phải loại chuyện này, phải học được cách tự chủ và phân rõ những nam sinh có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho các ngươi."
"Nói ngắn gọn là phải tránh xa tra nam ra."
Ngoại liên bộ trưởng tiếp tục thuận theo đề tài này mà nói, nhưng Phương Mẫn liền không tham dự vào nữa.
Ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi hẻo lánh ở lầu một, chỗ Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc.
Theo như Phương Mẫn dự đoán thì kế hoạch của mẫu thân Lâm Vãn Hương hẳn là đã bắt đầu có hiệu quả, hiện tại Vãn Hương đang phải chịu áp lực rất lớn, phía Thu Viễn lại không có động tĩnh gì.
Cái này nếu là đổi thành nàng, đã sớm triệt để tuyệt vọng với tên tra nam Thu Viễn kia rồi.
Chỉ là Phương Mẫn không nghĩ ra lý do Vãn Hương đột nhiên cần phải nghỉ học, làm như vậy đối với Thu Viễn hay mẹ của nàng giống như cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ lại dùng loại phương thức này để gây chú ý với Thu Viễn?
Thu Viễn dạng này một mực không đáp lại, Vãn Hương cũng nên từ bỏ, Vãn Hương từ bỏ, sau đó liệu Tiểu Ngọc có khả năng từ bỏ hay không?
Phương Mẫn đã suy nghĩ nên làm thế nào để dẫn dắt Tiểu Ngọc tiến thêm một bước rời xa Thu Viễn.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ những chuyện này, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên, là phó hiệu trưởng Ương Mỹ gọi tới.
Phương Mẫn lập tức ra hiệu im lặng với đám thành viên hội học sinh đang bàn tán rất vui vẻ xung quanh.
"Trang hiệu trưởng, ngài có chuyện gì không?" Phương Mẫn nhận điện thoại hỏi.
"Phương Mẫn, gần đây trường học đã đàm phán thành công một nhiệm vụ từ cấp trên giao xuống, ngươi mang mấy học sinh đại biểu đến phòng làm việc của hiệu trưởng đi."
"Là xã hội thực tiễn gì sao?"
Phương Mẫn suy đoán nhiệm vụ cấp trên giao xuống là gì, Ương Mỹ dù sao cũng là đơn vị cấp một quốc hữu, hướng lên trên nữa chính là cấp quốc gia.
Cái việc giao nhiệm vụ cho học sinh, Phương Mẫn tưởng tượng ra một vài hoạt động xã hội thực tiễn.
Hoạt động này vừa vặn tìm đến hội học sinh để tổ chức và tìm người rất bình thường, có thể được phó hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại đến thì có hơi được coi trọng quá mức.
"Xem như là xã hội thực tiễn, cũng là thực tập, nhưng là một đợt thực tập rất trọng yếu, có liên quan trực tiếp đến hạng mục cấp quốc gia, ta và hiệu trưởng đều rất coi trọng việc này, cho nên hy vọng Phương Mẫn đồng học ngươi nhanh chóng mang theo học sinh đại biểu tới đây."
"Minh bạch."
Phương Mẫn cúp điện thoại... liền bắt đầu dùng tay liên hệ với giáo viên trong trường cùng những học sinh mà nàng cho là có thể tiến cử làm đại biểu.
Nói cho cùng, việc này kỳ thật chính là chia bánh ngọt, phó hiệu trưởng hẳn là cũng có học sinh muốn tiến cử, cuối cùng còn làm một lý do công bằng để đẩy áp lực lên người học sinh đại biểu như Phương Mẫn.
"Hội trưởng, phó hiệu trưởng tìm tới là có chuyện gì a?" Có người hiếu kỳ hỏi.
"Thực tập, có thể xoát tư lịch."
Phương Mẫn vừa nói có thể xoát tư lịch, đám thành viên trong hội học sinh liền có chút động tâm.
"Ta trước một mình đi tìm phó hiệu trưởng hỏi rõ ràng xem là chuyện gì đã."
Phương Mẫn biết lúc này khẳng định không thể làm ra vẻ trước mặt mọi người trong hội học sinh, nếu không sẽ rất dễ dàng bị cho là không công bằng.
Nàng thà rằng không chọn một ai trong hội học sinh, cũng không thể chọn ra một hai người ngay trước mặt bọn họ.
Trước tiên Phương Mẫn cần phải hiểu rõ hạng mục thực tập là gì mà có thể khiến cho phó hiệu trưởng phải ra mặt như vậy.
Bữa trưa Phương Mẫn cũng không có tâm trạng nào mà ăn, nàng mang theo mấy vị lão sư cùng học sinh đại biểu trong trường đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Trang hiệu trưởng."
Phương Mẫn đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, phát hiện trong văn phòng cũng không có ai là người lạ, tất cả đều là những giáo sư và lão sư mà nàng quen biết.
"Phương Mẫn, về hạng mục thực tập đã nói trước đó, ta muốn đề cử ngươi dẫn đội học sinh, về phần giáo viên ta sẽ tự có sắp xếp, năng lực làm việc và lãnh đạo của ngươi khá tốt, hẳn là có thể quản lý tốt đội ngũ thực tập."
"Về phương diện dẫn đội thì ta không có vấn đề gì, có thể Trang hiệu trưởng ngài nói rõ hơn cho ta về hạng mục thực tập cụ thể được không?" Phương Mẫn hỏi.
"Thời gian trước, phía quan phương thảo luận qua việc chống văn hóa xâm lấn, các ngươi còn có ấn tượng không?" Trang hiệu trưởng thẳng vào vấn đề nói với đám lão sư và học sinh.
"Có ấn tượng, hiện tại lưu hành văn hóa biến hóa quá nhanh, người già như ta không theo kịp được thẩm mỹ của người trẻ tuổi, thật sự là hữu tâm vô lực a." Đây là một vị giáo sư già trả lời.
"Phía quan phương cũng đang nỗ lực và thử nghiệm, nỗ lực bước đầu là xây dựng một bộ kịch lịch sử có thể vươn ra tầm thế giới." Trang hiệu trưởng nói những lời này khiến đám lão sư trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau.
Biểu hiện của đám học sinh thì có chút kỳ quái, những học sinh ở đây cơ bản đều là người theo trào lưu, cũng không thiếu người cảm thấy kịch nội địa chính là rác rưởi.
Nhưng bọn hắn đều không biểu hiện ra ngoài...
"Ta nghe nói lần này kịch được xây dựng với bối cảnh lịch sử thời Tam Quốc, phía trên đã điều động rất nhiều tài nguyên, có thể nói là đang dốc toàn lực để làm." Trang hiệu trưởng nói tới đây, đổi giọng, "Có thể phía trên không chỉ giới hạn ở phim truyền hình, mà còn muốn thử nghiệm ở những lĩnh vực khác."
"Ví dụ như..."
"Phim, trò chơi, anime." Trang hiệu trưởng dừng lại một chút rồi nói tiếp "Hiện tại phía trên đã giao xuống hạng mục thực tập có thể là một trong ba hạng mục đó, kỳ thật ta cũng đang suy nghĩ không biết tại sao một hạng mục quốc gia quan trọng như vậy lại thu nhận học sinh của chúng ta, nhưng hẳn là hiệu trưởng đã cố gắng, để trường học của chúng ta có chút danh tiếng."
Trang hiệu trưởng có thể nghĩ ra là mấy ngày nay hiệu trưởng đã b·i·ế·n m·ấ·t là do chạy tới bộ quốc quảng xem náo nhiệt, náo nhiệt xem xong rồi quyết định nhúng một chân vào.
Ương Mỹ nếu là tham dự loại hạng mục cấp quốc gia này, lại có thể làm ra thành tích, đây chính là vinh dự đủ để ghi vào lịch sử của trường.
"Ta đại khái đã hiểu được tầm quan trọng của bộ phận thực tập lần này, vậy người phụ trách cụ thể của hạng mục là ai?"
Phương Mẫn sau khi nghe Trang hiệu trưởng tự thuật, nội tâm các loại cảm xúc vui sướng lẫn lộn cùng nhau, khiến cho Phương Mẫn rục rịch, đây chính là cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống trúng mặt.
Những học sinh khác trong phòng của hiệu trưởng chỉ sợ đều là nghĩ như vậy, đây là cơ hội mà bọn họ có tranh vỡ đầu cũng muốn có được!
Đây không phải là loại xoát tư lịch bình thường, đây là xoát tư lịch cấp quốc gia, quản chi chỉ là đi qua đ·á·n·h cái xì dầu, sau này ra ngoài tìm việc chỉ cần nói ta từng làm việc trong hạng mục cấp quốc gia, vậy đã là rất có trọng lượng.
Phương Mẫn không cần tìm việc, người như nàng sinh ra là để lập nghiệp, nàng cũng thật sự đã làm được, đây đối với Phương Mẫn mà nói là một cơ hội tuyệt hảo để gây dựng sự nghiệp!
"Người phụ trách bộ môn ta đang muốn giới thiệu đây, Tiểu Điền, chúng ta đã bàn xong rồi, bảo người phụ trách kia tiến vào đi." Trang hiệu trưởng hướng ra ngoài cửa hô một tiếng.
Đám học sinh trong phòng làm việc bắt đầu sửa sang lại dáng vẻ của mình, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho người phụ trách.
Phương Mẫn cũng đưa tay sửa sang lại cổ áo của mình một chút, điều chỉnh biểu lộ để trên mặt có nụ cười khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Khi cửa được mở ra một nửa, âm thanh của người phụ trách liền vọng vào từ phía sau cửa.
"Mọi người, xin chào..."
Nhưng mà thanh âm này lại làm cho nụ cười trên mặt Phương Mẫn cứng đờ ngay tại chỗ, bởi vì đây là thanh âm mà nàng hết sức quen thuộc, ở rất lâu trước kia sẽ luôn đi theo phía sau nàng, gọi 'Tiểu Mẫn tỷ, Tiểu Mẫn tỷ'... Thanh âm của tiểu nam sinh.
"Ta là người phụ trách của bộ môn lần này, Thu Viễn."
Thu Viễn đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, tháo kính mắt xuống, dùng nụ cười như có như không nhìn đám người trong phòng.
Những học sinh trong phòng hiệu trưởng sau khi trông thấy Thu Viễn, cũng có chút kinh ngạc, bọn hắn đang nghi hoặc không hiểu sao Thu Viễn còn trẻ như vậy, nhìn qua... giống như bọn họ.
"Đây là nhiệm vụ chuyên môn do bộ quốc quảng hạ đạt, nhân tuyển, nội dung hạng mục toàn quyền do ta phụ trách, hy vọng trên người các vị có thể có điểm sáng làm cho ta đủ hài lòng." Thu Viễn trên mặt vẫn giữ nụ cười khiến cho người khác thoải mái dễ chịu, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Phương Mẫn nói, "Các vị học trưởng, học tỷ."
Mí mắt Phương Mẫn hơi giật, nhưng trên gương mặt cứng ngắc vẫn cố gượng ra nụ cười.
Giờ khắc này Phương Mẫn đã được nếm trải cái gì gọi là đòn đánh giáng cấp.
Cũng đã suy nghĩ minh bạch rốt cuộc đoạn thời gian này Thu Viễn đang làm cái gì.
Hắn từ đầu tới đuôi đều không có ý định từ bỏ Vãn Hương, cũng không có ý định từ bỏ việc đối kháng với truyền thông Vân Đoan.
Trong khoảng thời gian này, Thu Viễn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, lợi dụng các mối quan hệ, thế lực của mình, tất cả mọi thứ để tìm kiếm một... có thể làm cho Lâm Vãn Hương danh chính ngôn thuận t·r·ố·n học tạm nghỉ, lại có thể thuận tay đối kháng với truyền thông Vân Đoan.
Bộ quốc quảng là một lá cờ lớn tuyệt diệu, kịch bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của Thu Viễn làm cho bộ quốc quảng hài lòng, lãnh đạo của bọn họ thậm chí còn nguyện ý tiếp nhận đề nghị hạng mục mới của Thu Viễn.
Không hề khoa trương... Thu Viễn là vì Lâm Vãn Hương mà tranh thủ được cái số này, làm cho thiên hạ quyền lực!
Lần này, hạng mục thực tập của Ương Mỹ, Thu Viễn từ đầu tới đuôi muốn chọn người thực tập cũng chỉ có một mình Lâm Vãn Hương, có thể sẽ còn tăng thêm một Bạch Tiểu Ngọc.
Những người khác chỉ là đi kèm, về phần mục đích thực tập là gì? Không quan trọng...
Chỉ cần có thể làm cho truyền thông Vân Đoan im miệng, những kẻ ác ý h·ã·m h·ạ·i Vãn Hương ngậm miệng là đủ rồi.
Dưới ảnh hưởng của bộ quốc quảng, ngay cả lãnh đạo trường Ương Mỹ cũng phải xem Thu Viễn như nhân vật trọng yếu để tiếp đón.
Phương Mẫn phát hiện ra rằng mình đã đánh giá sai quá nhiều thứ về Thu Viễn.
Hiện tại Thu Viễn đã không còn là tiểu c·ẩ·u c·ẩ·u vô hại năm đó, hắn là một con quái vật có thể một ngụm nuốt chửng bất cứ ai nếu hắn muốn.
Ở một phía khác của phòng ăn, Phương Mẫn mang theo mấy thành viên hội học sinh dùng bữa tại đây. Vị trí của bọn họ là ở lầu hai của phòng ăn, ngồi ở đây rất vừa vặn có thể trông thấy được góc nhỏ nơi Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc đang dùng bữa.
"Ngươi xem ta chọn vị trí này khẳng định không sai."
Phó chủ tịch hội vẫn rất bựa muốn khoe khoang với nội thư ký về chỗ ngồi này.
"Ta đã phát hiện ra điều này từ nửa tháng trước, Vãn Hương muội tử mỗi lần đến giờ cơm trưa đều sẽ ngồi ở chỗ đó."
"Vãn Hương học muội nàng đều đã có người trong lòng... Nguyện ý vì nam sinh ngoài trường mà nghỉ học, các ngươi còn tơ tưởng nàng a?"
Bộ trưởng ngoại liên có chút không hiểu nổi đám nam sinh trong hội học sinh nghĩ thế nào, nếu như Vãn Hương muội tử chưa có bạn trai thì không nói làm gì, hiện tại người ta đã nguyện ý vì nam sinh khác mà tạm nghỉ học, si tình đến vậy mà vẫn có người nhớ thương theo đuổi nàng sao?
"Ngươi đây là không hiểu rồi, cạnh tranh lành mạnh!"
"Cái kia Vãn Hương học tỷ thật giống như lời đồn là có tin vui rồi sao?"
"Tiểu Thiến."
Người nãy giờ vẫn luôn yên lặng lắng nghe là Phương Mẫn, lúc này lên tiếng ngắt lời suy đoán của ngoại liên bộ. Trong khoảng thời gian này, Vãn Hương quả thực đã trở thành nhân vật tiêu điểm của Ương Mỹ, nhưng tin đồn nàng mang thai không biết là từ đâu mà ra.
"Hội trưởng, ta nói là nếu như, nếu như nữ sinh ngoài ý muốn mang thai, nhà trai không chịu trách nhiệm... Ngươi là nữ sinh kia, ngươi sẽ làm như thế nào?" Ngoại liên bộ trưởng hỏi một câu hỏi t·ử v·ong.
Vấn đề này khiến một đám thành viên hội học sinh đều không dám hé răng, Phương Mẫn nghe xong cũng giật mình, biểu lộ có chút cứng đờ nhưng vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt của mình.
"Nếu như là ta, hẳn là sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nam sinh kia, sau đó đ·á·n·h r·ụ·n·g đ·ứ·a b·é rồi nghỉ học."
Phương Mẫn đưa ra một câu trả lời rất đúng trọng tâm cũng rất thực tế, nàng nhìn thoáng qua những thành viên hội học sinh đang ngồi rồi nói:
"Nhưng ta vẫn không hy vọng các ngươi khi còn đang học đại học liền gặp phải loại chuyện này, phải học được cách tự chủ và phân rõ những nam sinh có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho các ngươi."
"Nói ngắn gọn là phải tránh xa tra nam ra."
Ngoại liên bộ trưởng tiếp tục thuận theo đề tài này mà nói, nhưng Phương Mẫn liền không tham dự vào nữa.
Ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi hẻo lánh ở lầu một, chỗ Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc.
Theo như Phương Mẫn dự đoán thì kế hoạch của mẫu thân Lâm Vãn Hương hẳn là đã bắt đầu có hiệu quả, hiện tại Vãn Hương đang phải chịu áp lực rất lớn, phía Thu Viễn lại không có động tĩnh gì.
Cái này nếu là đổi thành nàng, đã sớm triệt để tuyệt vọng với tên tra nam Thu Viễn kia rồi.
Chỉ là Phương Mẫn không nghĩ ra lý do Vãn Hương đột nhiên cần phải nghỉ học, làm như vậy đối với Thu Viễn hay mẹ của nàng giống như cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ lại dùng loại phương thức này để gây chú ý với Thu Viễn?
Thu Viễn dạng này một mực không đáp lại, Vãn Hương cũng nên từ bỏ, Vãn Hương từ bỏ, sau đó liệu Tiểu Ngọc có khả năng từ bỏ hay không?
Phương Mẫn đã suy nghĩ nên làm thế nào để dẫn dắt Tiểu Ngọc tiến thêm một bước rời xa Thu Viễn.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ những chuyện này, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên, là phó hiệu trưởng Ương Mỹ gọi tới.
Phương Mẫn lập tức ra hiệu im lặng với đám thành viên hội học sinh đang bàn tán rất vui vẻ xung quanh.
"Trang hiệu trưởng, ngài có chuyện gì không?" Phương Mẫn nhận điện thoại hỏi.
"Phương Mẫn, gần đây trường học đã đàm phán thành công một nhiệm vụ từ cấp trên giao xuống, ngươi mang mấy học sinh đại biểu đến phòng làm việc của hiệu trưởng đi."
"Là xã hội thực tiễn gì sao?"
Phương Mẫn suy đoán nhiệm vụ cấp trên giao xuống là gì, Ương Mỹ dù sao cũng là đơn vị cấp một quốc hữu, hướng lên trên nữa chính là cấp quốc gia.
Cái việc giao nhiệm vụ cho học sinh, Phương Mẫn tưởng tượng ra một vài hoạt động xã hội thực tiễn.
Hoạt động này vừa vặn tìm đến hội học sinh để tổ chức và tìm người rất bình thường, có thể được phó hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại đến thì có hơi được coi trọng quá mức.
"Xem như là xã hội thực tiễn, cũng là thực tập, nhưng là một đợt thực tập rất trọng yếu, có liên quan trực tiếp đến hạng mục cấp quốc gia, ta và hiệu trưởng đều rất coi trọng việc này, cho nên hy vọng Phương Mẫn đồng học ngươi nhanh chóng mang theo học sinh đại biểu tới đây."
"Minh bạch."
Phương Mẫn cúp điện thoại... liền bắt đầu dùng tay liên hệ với giáo viên trong trường cùng những học sinh mà nàng cho là có thể tiến cử làm đại biểu.
Nói cho cùng, việc này kỳ thật chính là chia bánh ngọt, phó hiệu trưởng hẳn là cũng có học sinh muốn tiến cử, cuối cùng còn làm một lý do công bằng để đẩy áp lực lên người học sinh đại biểu như Phương Mẫn.
"Hội trưởng, phó hiệu trưởng tìm tới là có chuyện gì a?" Có người hiếu kỳ hỏi.
"Thực tập, có thể xoát tư lịch."
Phương Mẫn vừa nói có thể xoát tư lịch, đám thành viên trong hội học sinh liền có chút động tâm.
"Ta trước một mình đi tìm phó hiệu trưởng hỏi rõ ràng xem là chuyện gì đã."
Phương Mẫn biết lúc này khẳng định không thể làm ra vẻ trước mặt mọi người trong hội học sinh, nếu không sẽ rất dễ dàng bị cho là không công bằng.
Nàng thà rằng không chọn một ai trong hội học sinh, cũng không thể chọn ra một hai người ngay trước mặt bọn họ.
Trước tiên Phương Mẫn cần phải hiểu rõ hạng mục thực tập là gì mà có thể khiến cho phó hiệu trưởng phải ra mặt như vậy.
Bữa trưa Phương Mẫn cũng không có tâm trạng nào mà ăn, nàng mang theo mấy vị lão sư cùng học sinh đại biểu trong trường đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Trang hiệu trưởng."
Phương Mẫn đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, phát hiện trong văn phòng cũng không có ai là người lạ, tất cả đều là những giáo sư và lão sư mà nàng quen biết.
"Phương Mẫn, về hạng mục thực tập đã nói trước đó, ta muốn đề cử ngươi dẫn đội học sinh, về phần giáo viên ta sẽ tự có sắp xếp, năng lực làm việc và lãnh đạo của ngươi khá tốt, hẳn là có thể quản lý tốt đội ngũ thực tập."
"Về phương diện dẫn đội thì ta không có vấn đề gì, có thể Trang hiệu trưởng ngài nói rõ hơn cho ta về hạng mục thực tập cụ thể được không?" Phương Mẫn hỏi.
"Thời gian trước, phía quan phương thảo luận qua việc chống văn hóa xâm lấn, các ngươi còn có ấn tượng không?" Trang hiệu trưởng thẳng vào vấn đề nói với đám lão sư và học sinh.
"Có ấn tượng, hiện tại lưu hành văn hóa biến hóa quá nhanh, người già như ta không theo kịp được thẩm mỹ của người trẻ tuổi, thật sự là hữu tâm vô lực a." Đây là một vị giáo sư già trả lời.
"Phía quan phương cũng đang nỗ lực và thử nghiệm, nỗ lực bước đầu là xây dựng một bộ kịch lịch sử có thể vươn ra tầm thế giới." Trang hiệu trưởng nói những lời này khiến đám lão sư trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau.
Biểu hiện của đám học sinh thì có chút kỳ quái, những học sinh ở đây cơ bản đều là người theo trào lưu, cũng không thiếu người cảm thấy kịch nội địa chính là rác rưởi.
Nhưng bọn hắn đều không biểu hiện ra ngoài...
"Ta nghe nói lần này kịch được xây dựng với bối cảnh lịch sử thời Tam Quốc, phía trên đã điều động rất nhiều tài nguyên, có thể nói là đang dốc toàn lực để làm." Trang hiệu trưởng nói tới đây, đổi giọng, "Có thể phía trên không chỉ giới hạn ở phim truyền hình, mà còn muốn thử nghiệm ở những lĩnh vực khác."
"Ví dụ như..."
"Phim, trò chơi, anime." Trang hiệu trưởng dừng lại một chút rồi nói tiếp "Hiện tại phía trên đã giao xuống hạng mục thực tập có thể là một trong ba hạng mục đó, kỳ thật ta cũng đang suy nghĩ không biết tại sao một hạng mục quốc gia quan trọng như vậy lại thu nhận học sinh của chúng ta, nhưng hẳn là hiệu trưởng đã cố gắng, để trường học của chúng ta có chút danh tiếng."
Trang hiệu trưởng có thể nghĩ ra là mấy ngày nay hiệu trưởng đã b·i·ế·n m·ấ·t là do chạy tới bộ quốc quảng xem náo nhiệt, náo nhiệt xem xong rồi quyết định nhúng một chân vào.
Ương Mỹ nếu là tham dự loại hạng mục cấp quốc gia này, lại có thể làm ra thành tích, đây chính là vinh dự đủ để ghi vào lịch sử của trường.
"Ta đại khái đã hiểu được tầm quan trọng của bộ phận thực tập lần này, vậy người phụ trách cụ thể của hạng mục là ai?"
Phương Mẫn sau khi nghe Trang hiệu trưởng tự thuật, nội tâm các loại cảm xúc vui sướng lẫn lộn cùng nhau, khiến cho Phương Mẫn rục rịch, đây chính là cảm giác bánh từ trên trời rơi xuống trúng mặt.
Những học sinh khác trong phòng của hiệu trưởng chỉ sợ đều là nghĩ như vậy, đây là cơ hội mà bọn họ có tranh vỡ đầu cũng muốn có được!
Đây không phải là loại xoát tư lịch bình thường, đây là xoát tư lịch cấp quốc gia, quản chi chỉ là đi qua đ·á·n·h cái xì dầu, sau này ra ngoài tìm việc chỉ cần nói ta từng làm việc trong hạng mục cấp quốc gia, vậy đã là rất có trọng lượng.
Phương Mẫn không cần tìm việc, người như nàng sinh ra là để lập nghiệp, nàng cũng thật sự đã làm được, đây đối với Phương Mẫn mà nói là một cơ hội tuyệt hảo để gây dựng sự nghiệp!
"Người phụ trách bộ môn ta đang muốn giới thiệu đây, Tiểu Điền, chúng ta đã bàn xong rồi, bảo người phụ trách kia tiến vào đi." Trang hiệu trưởng hướng ra ngoài cửa hô một tiếng.
Đám học sinh trong phòng làm việc bắt đầu sửa sang lại dáng vẻ của mình, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho người phụ trách.
Phương Mẫn cũng đưa tay sửa sang lại cổ áo của mình một chút, điều chỉnh biểu lộ để trên mặt có nụ cười khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Khi cửa được mở ra một nửa, âm thanh của người phụ trách liền vọng vào từ phía sau cửa.
"Mọi người, xin chào..."
Nhưng mà thanh âm này lại làm cho nụ cười trên mặt Phương Mẫn cứng đờ ngay tại chỗ, bởi vì đây là thanh âm mà nàng hết sức quen thuộc, ở rất lâu trước kia sẽ luôn đi theo phía sau nàng, gọi 'Tiểu Mẫn tỷ, Tiểu Mẫn tỷ'... Thanh âm của tiểu nam sinh.
"Ta là người phụ trách của bộ môn lần này, Thu Viễn."
Thu Viễn đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, tháo kính mắt xuống, dùng nụ cười như có như không nhìn đám người trong phòng.
Những học sinh trong phòng hiệu trưởng sau khi trông thấy Thu Viễn, cũng có chút kinh ngạc, bọn hắn đang nghi hoặc không hiểu sao Thu Viễn còn trẻ như vậy, nhìn qua... giống như bọn họ.
"Đây là nhiệm vụ chuyên môn do bộ quốc quảng hạ đạt, nhân tuyển, nội dung hạng mục toàn quyền do ta phụ trách, hy vọng trên người các vị có thể có điểm sáng làm cho ta đủ hài lòng." Thu Viễn trên mặt vẫn giữ nụ cười khiến cho người khác thoải mái dễ chịu, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Phương Mẫn nói, "Các vị học trưởng, học tỷ."
Mí mắt Phương Mẫn hơi giật, nhưng trên gương mặt cứng ngắc vẫn cố gượng ra nụ cười.
Giờ khắc này Phương Mẫn đã được nếm trải cái gì gọi là đòn đánh giáng cấp.
Cũng đã suy nghĩ minh bạch rốt cuộc đoạn thời gian này Thu Viễn đang làm cái gì.
Hắn từ đầu tới đuôi đều không có ý định từ bỏ Vãn Hương, cũng không có ý định từ bỏ việc đối kháng với truyền thông Vân Đoan.
Trong khoảng thời gian này, Thu Viễn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, lợi dụng các mối quan hệ, thế lực của mình, tất cả mọi thứ để tìm kiếm một... có thể làm cho Lâm Vãn Hương danh chính ngôn thuận t·r·ố·n học tạm nghỉ, lại có thể thuận tay đối kháng với truyền thông Vân Đoan.
Bộ quốc quảng là một lá cờ lớn tuyệt diệu, kịch bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của Thu Viễn làm cho bộ quốc quảng hài lòng, lãnh đạo của bọn họ thậm chí còn nguyện ý tiếp nhận đề nghị hạng mục mới của Thu Viễn.
Không hề khoa trương... Thu Viễn là vì Lâm Vãn Hương mà tranh thủ được cái số này, làm cho thiên hạ quyền lực!
Lần này, hạng mục thực tập của Ương Mỹ, Thu Viễn từ đầu tới đuôi muốn chọn người thực tập cũng chỉ có một mình Lâm Vãn Hương, có thể sẽ còn tăng thêm một Bạch Tiểu Ngọc.
Những người khác chỉ là đi kèm, về phần mục đích thực tập là gì? Không quan trọng...
Chỉ cần có thể làm cho truyền thông Vân Đoan im miệng, những kẻ ác ý h·ã·m h·ạ·i Vãn Hương ngậm miệng là đủ rồi.
Dưới ảnh hưởng của bộ quốc quảng, ngay cả lãnh đạo trường Ương Mỹ cũng phải xem Thu Viễn như nhân vật trọng yếu để tiếp đón.
Phương Mẫn phát hiện ra rằng mình đã đánh giá sai quá nhiều thứ về Thu Viễn.
Hiện tại Thu Viễn đã không còn là tiểu c·ẩ·u c·ẩ·u vô hại năm đó, hắn là một con quái vật có thể một ngụm nuốt chửng bất cứ ai nếu hắn muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận