Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 2677: Xin lỗi, không liên quan (3)

Giẫm lên xác đồng đội, dẫm lên máu thịt của kẻ thù, cầm gươm chiến đấu; ai ai cũng chiến đấu quên mình, mỗi người đều bất chấp tất cả, tự bạo, hiển nhiên đã trở thành một chuyện bình thường, ra đi là chuyện không thể tránh khỏi.
Đồng đội đã ra đi, ta vẫn sẽ cố gắng chiến đấu hết mình!
Nếu có thể báo thù cho ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi!
Nếu ta không may chết nơi trận chiến, thì sẽ giống như ngươi, không uổng phí cuộc đời này!
Không uống phí cảnh xuân tươi đẹp này!
“Nhất Tự Trường Xà! !”
Du Tinh Thần gầm lên như một tiếng sét, đội quân phía sau hắn lập tức tập hợp về vị trí của bọn họ, để cho Du Tinh Thần và Lệ Trường Thiên trở thành đầu rồng của bọn họ, nối đuôi nhau mà hành động, vượt qua đội quân hơn năm mươi triệu người duy trì đội hình của riêng mình, hòa vào đội hình Nhất Tự Trường Xà.
Trong nhất thời, giống như một con Hắc Long khổng lồ lật sông lật biển, trong đại quân của Long tộc mạnh mẽ chặn nam chặn bắc, lăn xả giết địch, kêu ngạo mà nhìn khắp tứ hoang!
Không ngừng có những người chiến sĩ la hét và rơi xuống bụi bặm, sẽ bị đánh nát nếu không được cứu viện, nhưng cũng không ngừng có những chiến sĩ Long tộc hét lên và rơi từ trên trời xuống.
Những tiếng la hét liên miên không dứt...
Một con Thanh Long khổng lồ để lộ bản thể, gào thét trên bầu trời.
Hai con mắt rồng khổng lồ đã biến thành hai hố máu!
Thanh trường kiếm trong tay Du Tinh Thần lóe lên, Lệ Trường Thiên Ma Vương liên kết Liên Vũ Động, ầm ầm ầm... Thân khổng lồ của Thanh Long hóa thành mười mấy khúc thân hình tròn, máu rồng rơi xuống ầm ầm như một thác nước.
Thân thể có hai phần bị hai người đi ngang qua thuận tiện thu vào trong nhẫn không gian, những bộ phận rơi xuống kia bị vô số luồng gió mạnh đánh tan nát, không ngừng vỡ tan...
Cho đến khi xuyên qua tầng mây, xuyên qua đội quân chiến đấu và rơi xuống đất, chỉ còn lại một vài mảnh da rồng sáng bóng với một ít máu thịt, chỉ có thể miễn cưỡng xem là còn hoàn chỉnh...
Lại có thêm hai con Thanh Long nữa gầm lên, đập lên không trung, nhắm thẳng vào Du Tinh Thần và Lệ Trường Thiên.
“Đông Phương Chính Dương!”
Du Tinh Thần gào lên: “Ngươi đến đây chỉ huy!”
Trước khi dứt lời thì đã cùng với Lệ Trường Thiên hóa thành hai làn khói xanh, hướng về phía trước, chặn hai con Thanh Long đang tấn công.
Trên bầu trời cao, Bì Nhất Bảo đứng thẳng sừng sững không chút cảm giác tồn tại, cây cung lớn trên tay đang dần bị kéo căng.
Bên dưới rối loạn như thủy triều, nhưng khuôn mặt của Bì Nhất Bảo thì lại lạnh tanh, như thể tách biệt với thế gian, không hợp với tình huống của cuộc chiến hiện tại.
Tuy nhiên, một mũi tên khổng lồ giống như một cây trường thương đã lặng lẽ đặt trên dây cung!
Trong nháy mắt, cánh cung giống như vầng trăng tròn, mũi tên giống như một ngôi sao băng.
Vút!
Một mũi tên xé rách không gian!
Bên dưới, một con Hắc Long đột nhiên gầm lên một tiếng, trên trán nó có thêm một mũi tên cực lớn, một lỗ máu cực lớn trực tiếp xuất hiện, mũi tên khổng lồ dài khoảng hai thước kia, hoàn toàn đâm vào trong vào đầu!
Ngay cả phần đuôi của mũi tên cũng không lộ ra ngoài.
Cơ thể của Hắc Long lăn lộn, sau một hồi lăn qua lăn lại thì rơi xuống, mặc dù nó vẫn còn vùng vẫy nhưng cũng đã bước đến cảnh cửa của tử thần, không có cơ hội may mắn.
Một lúc sau, một mũi tên khác, một con Phượng Hoàng Thương Dương một chân hung tợn khác thường, bị thanh kiếm đột ngột xuất hiện kia đánh trúng, xuyện vào từ đỉnh đầu, chấn động kia vẫn chưa yếu đi, cắm vào cổ, đi vào khí quản ở bụng dưới, ngay cả Đan Điền, Thần Hồn cũng bị phá thành từng mảnh.
Niết Bàn Chi Hỏa đột nhiên bốc lên, Thượng Dương không gặp may nên phải dùng đến con át chủ bài cứu mạng cuối cùng, hy vọng có thể có được man mắn…
Tuy nhiên, một thanh kiếm đã nhanh chóng lao đến, trực tiếp chém Niết Bàn Chi Hỏa đang dâng trào kia thành hai nửa, một linh hồn lóe lên từ Niết Bàn Chi Hỏa, ngay lập tức bị hàng trăm người xung quanh hợp sức đập thành từng mảnh.
Vì quá trình niết bàn bị gián đoạn, Thượng Dương tự nhiên sẽ không còn cơ hội may mắn, hoàn toàn chết đi, thần hồn câu diệt.
Lý Thành Long đang đứng trên cao giữa quân đội, nhìn chằm chằm vào chiến trường trước mặt, trong mắt đầy tơ máu.
Vô số những gương mặt quen thuộc một thời đã biến thành thịt nát xương tan sau một tiếng gầm lớn, từ đây không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Những người này đã từng cùng nhau uống rượu, cùng nhau bàn về đủ chuyện trên trời dưới đất.
Binh sĩ truyền tin bên cạnh Lý Thành Long, mỗi người đều run rẩy, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng sắc mặt của Lý Thừa Long vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng tĩnh lặng và trấn tĩnh.
Trong khoảng khắc này, tất cả mọi người đều có thể hỗn loạn, chỉ có bản thân hắn là không thể hỗn loạn, luôn duy trì một trái tim sắt đá và bình tĩnh!
Trận đại chiến phía trước ngày càng trở nên khốc liệt hơn, mà đội quân mà hắn dày công quản lý cũng đã hoàn toàn thành hình.
“Đã đến lúc... Giương cờ, thay đổi đội hình!”
“Hợp nhất hai đội hình, biến thành Nhị Long Xuất Thủy trận! Sau đó ngay lập tức biến thành Ngũ Phương trận, ngũ phương di chuyển, tạo thành hình rồng cuộn, phân tán và giết chết kẻ thù!”
“Tuân lệnh!”
Một lá cờ có độ rộng vài chục mét, chiều cao cả trăm mét, liên tục phấp phới dưới sự hợp sức của ba cao thủ Phi Thiên, tạo ra phất cờ hiệu chính xác không thể nhầm lẫn.
Vô số người trong đại trận đã lớn tiếng hưởng ứng.
“Phất cờ hiệu đã thay đổi! Phất cờ hiệu đã thay đổi!”
Trong nháy mắt sau khi các chỉ huy như Đông Phương Chính Dương nhận được hiệu lệnh từ quân đội trung tâm, đều cùng nhau đáp ứng, thực hiện mệnh lệnh với bất cứ giá nào, phải trả giá bằng sự tự bạo của một số cường giả Hợp Đạo, cưỡng ép thay đổi đội hình quân đội, biến trận thế hiện tại thành Nhị Long Xuất Thủy.
Trận hình lên đến hàng chục triệu người muốn biến hóa nào phải là chuyện đơn giản, ngay cả khi Đông Phương Chính Dương và những người khác phản ứng kịp thời, không hề do dự, khả năng thực thi cao, nhưng đợi đến khi trận hình được thành lập lần thứ hai, thì vẫn có hàng chục nghìn binh sĩ bị chết oan.
Tuy nhiên, khi hai đội quân hội tụ lại, hóa thành Ngũ Phương trận, đông tây nam bẵn và trung tâm, binh mã ngũ phương cùng nhau hành động di chuyển. Dưới sự phối hợp tác chiến của binh mã bố phía đông tây nam bắc và quân trung tâm, tạo thành hình thức trùng sát tuần hoàn, lại dần dần mở rộng, sóng sau cao hơn sóng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận