Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1870: Một linh tộc cuối cùng (2)

“Vậy khi nào ngươi đi?” Người khổng lồ trước mặt thật thà hỏi.
“Bây giờ ta sẽ đi.” Tả Tiểu Đa nói.
“Vậy bây giờ ngươi không thể đi.” Đám người khổng lồ gật đầu: “Ngươi đánh bọn ta bị thương, không thể đi như vậy!”
“Vậy các ngươi muốn làm gì?” Tả Tiểu Đa hỏi.
Người khổng lồ đưa mắt nhìn nhau, gãi đầu bằng những ngón tay thô ráp gần bằng mông của Tả Tiểu Đa, giống như kéo co, kẹt kẹt vang lên, sau đó vẻ mặt mù mịt, cùng nhau lắc đầu.
“Các ngươi không biết các ngươi muốn thế nào? Sau đó dùng vấn đề này hỏi ta?!”
Vẻ mặt người khổng lồ ngơ ngác, tiếp tục mù mịt, tiếp tục gãi đầu.
Kèn kẹt kèn kẹt kèn kẹt...
“...”
Tả Tiểu Đa thở dài, dùng tay đỡ đầu, bất lực dựa vào chiếc ghế bành vô cùng xốp mềm, hắn thật lòng cảm thấy mình đã nhận tiếp đãi long trọng, nhất định sẽ không xung đột.
Đám bự con này nhìn một cái không phải kiểu thích hợp chiến đấu, đánh nhau, có lẽ không đánh lại.
Nhưng đám bự con này từng tên đều thần kinh thô, hoàn toàn không giao tiếp được.
Ta đục một lỗ trên người các ngươi.... đúng, ta nhận, nhưng ta có thể làm sao?
Các ngươi không phải hy vọng ta tu bổ lỗ hỏng bị phá của các ngươi chứ? Nếu các ngươi là người, ta trị thương cho các ngươi, nhưng, các ngươi là cây mà.
Ta không biết trị thương cho cây đâu.
Nếu các ngươi có thể đưa ra ý kiến đền bù, ta cũng có chỗ mặc cả, phương hướng nào các ngươi cũng không cho, để ta làm cái gì?
Còn không bằng đánh một trận sảng khoái...
Tả Tiểu Đa bất lực dựa vào, toàn thân liệt ở đây.
Đám người khổng lồ mắt to trợn mắt nhỏ, đồng dạng dáng vẻ cũng vô cùng ngơ ngác, làm sao trò chuyện, thú hai chân này không nói chuyện?
Để tự bọn ta nghĩ vấn đề, nếu bọn ta có thể nghĩ còn hỏi ngươi sao?
Thú hai chân này có chút không nói phải trái, hơn nữa còn có chút đần.
Đối với kiểu như tên này, nên làm sao đây? Đau đầu ghê.... trước giờ chưa từng gặp qua loại chuyện này... cũng không có chỗ học.
Tha cho hắn?
Hơi lỗ.
Không tha?
Vậy bắt hắn làm gì?
Vào lúc này, một giọng nói tao nhã mang theo ý cười nói: “Được rồi, được rồi, các ngươi không cần làm khó bạn nhỏ này, để hắn đến đây đi, để ta hỏi hắn.”
Giọng nói này rất lưu loát, hơn nữa nghe cực kì êm tai, mang theo một loại vận luật kì quái, không chỉ khiến Tả Tiểu Đa và người khổng lồ nghe hiểu, có vẻ như ngay cả ngọn cỏ nhỏ chi chít dày đặc trên đất, cũng nghe hiểu.
Lại đồng loạt rung rinh.
Tả Tiểu Đa trợn mắt nhìn đi, chỉ thấy một tầng... ồ, rau sam chi chít dày đặc trên đất?
Từng người khổng lồ như được đại xá, vội vàng tránh ra thành một con đường.
Sau đó mọi người cùng nhau ra sức, vòng sáng màu lục, từng cái bắt đầu lấp lánh, mà hai sợi dây leo làm ghế bành cho Tả Tiểu Đa ngồi đang sinh trưởng phía dưới, nâng Tả Tiểu Đa như vậy, cùng nhau sinh trưởng tràn lan như vậy, lại sinh trường cả đoạn đường hơn hai ngàn mét, đưa chiếc ghế bành mà Tả Tiểu Đa ngồi ổn định đến trước mặt một vườn hoa.
Các ngươi lại quên Tả Tiểu Đa mình có thể đi.
Rất thành thực ‘bứng’ Tả Tiểu Đa qua.
Tả Tiểu Đa nhìn một cái, xung quanh cây lớn râm dày, bầu trời hoàn toàn che khuất, mà bên dưới, lại là một vườn hoa, hoa tươi trong vườn hoa giống như gấm vóc, đâu đâu cũng thấy trăm hoa khoe sắc nở rộ, cực kì rực rỡ.
Lập tức, vùng đất đâu đâu cũng thấy hoa tươi, tường hoa hoàn chỉnh đột nhiên vô thanh vô thức tách ra hai bên.
Xuất hiện một lối vào, ánh mắt của Tả Tiểu Đa nhìn theo, bên trong là một căn phòng hoa, căn phòng hoa hoàn toàn do hoa tươi tạo thành.
Một người già lông mày trắng, tóc trắng, râu trắng mặc áo trắng, vẻ mặt đang mỉm cười nhìn Tả Tiểu Đa.
“Bạn nhỏ từ xa đến đây, thật sự là khách ít khi đến, mời vào bên trong nói chuyện, thế nào?”
Giọng nói của ông lão này tao nhã, khiến người nghe cảm giác thoải mái từ đáy lòng.
Tả Tiểu Đa đứng ở cửa vườn hoa, nhíu mày, không xác định nói: “Linh tộc?”
Lão già nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, lão hủ quả thực là người của linh tộc, hơn nữa còn có thể là người duy nhất trên thế giới này... có dòng máu linh tộc thuần khiết.”
Hắn nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Nếu ta không nhìn sai, mặc dù đây là đại lục của Vu tộc, nhưng bạn nhỏ là nhân tộc, mà không phải Vu tộc nhỉ?”
“Đúng, ta là nhân tộc.” Tả Tiểu Đa rất lịch sự, rất ngoan ngoãn nói: “Tiền bối, hân hạnh.”
Từ khi xác nhận thân phận của đối phương, hắn lập tức thay đổi thái độ.
Chỉ là nghe lão già này nói chuyện, liền biết, tên này chính là lão quái vật không biết sống bao nhiêu năm, thực lực tuyệt đối cực kì khổng bố!
Ít nhất cũng cấp độ xuất sắc đương thời.
Ít nhất, dựa vào mình bây giờ nhất định không đối phó được.
Càng không nói đến người ta còn có cả khu rừng làm hậu thuẫn, dựa vào cánh tay nhỏ chân mềm, chỗ nào là đối thủ của người ta?
Nếu lực không bằng, vậy bắt buộc phải ngoan ngoãn.
Cho nên trên miệng Tả Tiểu Đa lập tức bôi mật ong: “Phong thái của tiền bối, thật sự khiến người ta vừa nhìn liền bị thu hút, thật phong phạm, thật phong độ. Chỉ nhìn thấy tiền bối, đã có thể tưởng tượng, phong thái năm đó của linh tộc, chính là kỳ tài xuất chúng thế nào, xuất sắc hơn người.”
“Chỉ đáng tiếc vãn bối sinh sau vài trăm ngàn năm, không thể tận mắt nhìn thấy phong phạm năm đó của linh tộc, thật sự là nuối tiếc quá lớn.”
Vừa nói, vừa đi, sắp đi vào trong vườn hoa.
Mà sau khi Tả Tiểu Đa tiến vào, hoa tươi gần cửa vào tự động khép lại, cửa vào bị che khuất.
Sau đó Tả Tiểu Đa phát hiện, chỗ mà mình đứng, đã thay đổi hình dáng, cũng không chỉ là vườn hoa đơn thuần.
Thứ phản chiếu vào trong mắt chính là xem chỉ là một sân nhà nông nhỏ bình thường, bao gồm có ba gian nhà tranh, một cái sân, tường làm bằng đất sét, một cánh cửa vào nho nhỏ, lại còn có một nhà vệ sinh nho nhỏ.
Trong sân bày trí một bàn trà nho nhỏ khác, phía trên có một bình trà xinh xắn, hai ly trà nho nhỏ.
Chỉ có người già áo trắng đó vẫn là hình tượng ban đầu, đang pha trà mời khách.
Đối diện người già có một chiếc ghế nhỏ.
“Quý khách mời ngồi.” Người già mặt mũi hiền lành, lông mày trắng dường như rơi xuống khóe miệng, theo gió phất phơ, cực kì phóng khoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận