Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1281: Chùy! (2)

Ào ào xôn xao…
Trên mặt đất bên ngoài võ đài, vô số dòng sông đục ngầu cuồn cuộn xuất hiện, nước chảy mạnh ào ạt ra xung quanh.
“Xích Nhật Viêm Dương!”
Đám người Liệt Hỏa Đại Vu kinh hãi kêu lên một tiếng, ngay cả Hữu Lộ Thiên Vương cũng khiếp sợ.
Viêm Dương chân kinh tầng thứ hai!
Xích Nhật Viêm Dương!
Mấy ngàn năm đến không ai có thể luyện thành, tên nhóc này, lại luyện thành trong độ tuổi này.
......
Trên võ đài lúc này, hoàn toàn không thể nhìn thấy sự vật.
Tất cả mọi người nhìn từ võ đài xuống, cũng chỉ nhìn thấy sương mù dày đặc cuồn cuộn, rất bốc hơi giống như ngày tận thế, không thấy thấy gì.
Sóng nhiệt nóng rực thổi quét, mặc dù mạnh như đám người Đông Phương đại soái, cũng đều cảm giác được mình như đứng bên cạnh bếp lò cháy rực, chịu dày vò, nóng đến bức người, khiến người ta khó thở.
“Sư sư…”
Băng Phách bất ngờ không kịp đề phòng, bị làn sóng nhiệt bùng lên đột ngột áp lức lùi lại, bất giác nổi giận!
Cùng với Băng Minh áp chế cảnh giới, Băng Phách cũng bị áp chế cảnh giới tới giai đoạn sơ cấp, hiện giờ, bỗng gặp phải Xích Nhật Viêm Dương như kẻ địch mạnh, Băng Phách vô tình chịu tổn thương.
Điều này khiến cho Băng Phách cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ bao nhiêu năm đâu thể chịu được, kêu lên một tiếng nhức tai, phóng ra hàn khí, phun ra như thủy triều.
Băng Minh vội vàng ngăn lại, cũng không kịp thu hồi hàn khí mà Băng Phách vừa phóng ra trong lúc nổi giận, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ áy náy.
Vượt phạm vi rồi......
Dưới võ đài.
Du Đông Thiên cau chặt mày theo đó, mặc dù bình thường mắt thường vốn không nhìn được bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng với tu vi của Du Đông Thiên, há có thể không nhìn thấy biến hóa bên trong.
Hắn không chỉ nhìn thấy rõ ràng, mà còn với thần niệm, hiểu rõ tất cả mọi việc.
Tuy rằng đẳng cấp thực lực của Băng Minh vẫn là Đan Nguyên cảnh, cũng không vượt qua, nhưng Băng Phách cũng đã tự mình giải trừ phong ấn tới cấp Anh Biến cảnh!
Điều này đã là phá hỏng quy tắc!
Thần binh có được trình độ tương đương tự mình ý thức được, và uy năng của chủ nhân của nó, chính là một kiểu lấy hai địch một, nhưng chủ của binh khí người ta may mắn, cơ duyên có được thần binh quý giá như vậy, cho dù hâm mộ ghen tị đố kỵ, cũng không thể làm gì được.
Nhưng… Bởi vì các nhân tố thời điểm môi trường, thần binh này tự bùng nổ, bất luận là có phải xuất phát từ ý nguyện của chủ thần binh hay không, vẫn là… phạm quy!
“Mẹ kiếp!”
Du Đông Thiên lắc người một cái, liền ra tay.
Nhưng bị Tả Lộ kéo lại: “Đợi chút!”
“Đợi? Đợi cái gì?”
Du Đông Thiên cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn lại, cũng phải giật mình hoảng sợ.
Chỉ thấy trong màn hơi bước đậm đặc dường như giơ tay ra mà không nhìn thấy ngón, Tả Tiểu Đa ngang nhiên xông ra như mặt trời nóng rực trong không trung!
Tả Tiểu Đa cũng không ý thức được sự siêu phàm của đối phương, hắn chỉ cảm thấy áp lực mà đối phương gây cho mình đột nhiên tăng lên!
Ta sẽ thua?
Tả Tiểu Đa tức giận, lập tức liều mạng!
Trong sương mù dày đặc, Tả Tiểu Đa bỗng hiện thân, không thấy bóng dáng Linh Miêu kiếm trong tay, mà thay vào đó, rõ ràng là một đôi đại chuỳ to đến mức khiến người ta sợ chết khiếp!
Trong nháy mắt, Tả Tiểu Đa giống như vu tổ tái thế, ma thần giáng lâm!
Giờ khắc này, Du Đông Thiên dường như cảm thấy mình nhìn thấy Hồng Thủy Đại Vu!
Không chỉ một mình Du Đông Thiên có cảm giác này, vợ chồng Liệt Hỏa Đại Vu và Đan Không Đại Vu ở bên khác, ba người đồng loạt trợn tròn con mắt, con ngươi trố ra ngoài khoang mắt mà mắt thường có thể nhìn thấy, giống như gặp quỷ!
Vãi! Việc này… Chùy này…
Một tiếng gào lớn, Tả Tiểu Đa vung hai đại chuỳ, phóng lên trời, sau đó ôm che đầu, một chùy đập mạnh xuống đất. Lập tức một luồng gió xoáy cuồng mạnh, bỗng cuồn cuộn nổi lên!
Cùng lúc đó, như phát ra một tiếng thét dài: “Xem Tuyệt Sát Phong Vũ Kiếm của ta đây!”
Băng Minh Đại Vu trên võ đài mất hết ý chí!
Mẹ kiếp, ngươi truyền lại chùy của ngươi cho hắn, mà lại không nói… Để con nuôi của ngươi hại lão!
Hơn nữa sợ rằng tên nhóc này sẽ phản ứng mạnh lên, vừa ra tay, trực tiếp là Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy uy lực lớn nhất!
Ầm ầm ầm ầm…
Tả Tiểu Đa trực tiếp sử dụng uy năng cực hạn mà bây giờ có thể sử dụng phát huy, linh khí toàn thân, thúc động cực hạn!
Phát huy hết sức Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, không quan tâm đập ra!
Của cải làm động lòng người, huống hồ là lòng người nhỏ bé!
Ta không thể thua!
Băng hồn đó, ta phải có được!
Ta buộc phải lấy được!
Mẹ kiếp, người đàn áp ta đánh lâu như vậy, xem lão tử có một chùy đập chết ngươi không!
Lần này Băng Minh Đại Vu cũng không màng tới áp chế tu vi, còn áp chế nữa, tấm thân của lão tử sẽ bị tên nhóc này cho một chùy rồi!
Nếu thế cục thất bại đã định, thì dứt khoát giải trừ phong ấn!
Trong lúc động niệm, điên cuồng giữa trời đất, hàn khí bùng phát, phủ khắp trời đất!
Ầm ầm ầm đón lấy mấy chùy.
Băng hồn không cam lòng kêu gào.
Băng Tiểu Băng bắn ra từ sương mù dày đặc cuồn cuộn, soạt một tiếng, đã rơi xuống bên ngoài võ đài, rơi xuống trong năm đội nhân viên.
Hít thở ổn định, cả người không nhiễm một hạt bụi, nhìn lên võ đài với ánh mắt kỳ lạ, nói giọng khàn khàn: “Ta thua rồi.”
Ta thua rồi.
Ba chữ rất bình thường, nhưng đối với tất cả mọi người tại đó mà nói thì ý nghĩa trong đó rất không bình thường, hoàn toàn không giống nhau.
Băng Minh Đại Vu vốn nghĩ cả đời này bản thân cũng sẽ không bao giờ phải nói ra ba chữ đấy.
Cho dù là lúc đối đầu với người ấy vào năm đó, khi bản thân thua cuộc cũng không hề nói như vậy!
Nói, Băng Minh Đại Vu là loại người thà bị người khác đánh chết cũng sẽ không thể nói lời nhận thua!
Nhưng không ngờ hôm nay lại nói rồi.
Lúc Băng Phách đột nhiên giải trừ phong ấn thì hắn đã biết sẽ thua.
Giải trừ phong ấn rồi, chính là thua.
Nếu như có thể giải trừ phong ấn chiến đấu, vậy ta trực tiếp dùng thực lực đỉnh cao thẳng lên là được rồi, còn phong ấn cái gì nữa?
Cả đời Băng Minh Đại Vu khó có thể thua một lần, thua rồi cũng không khá!
Hơn nữa trận chiến này đối với bản thân mà nói, hắn cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận