Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1582: Thành Bạch Sơn, Bồ Quan Sơn (2)

Dùng một luồng nguyên lực tinh thuần, bao trùm Hóa Không Thạch, để cho hơi thở của mình đừng biến mất quá rõ ràng.
Không nhiều không ít, đủ để có cảm giác tồn tại.
Đầu tiên hắn uống ba viên Giải Độc Đan, đây là đan dược loại tốt nhất mà Tả Tiểu Đa đưa cho, tạm bọc lại bằng nguyên lực, sau đó đặt ba viên đan dược loại tốt nhất có công dụng giúp phục hồi tu vi cảnh giới Hóa Vân nhanh nhất dưới đầu lưỡi.
Dư Mạc Ngôn làm đủ cách, có thể nói hắn coi nơi này như đầm rồng hang hổ, luôn trong tư thế đề phòng tai nạn nguy hiểm ập tới!
Đoàn người đi qua một nơi to lớn lạ thường, quảng trường tất cả đều được trải bạch ngọc, trước mặt là một đại điện nguy nga.
Một bóng người có thân hình cường tráng, đang đứng trên đỉnh của bậc thềm cao.
Ngồi ở trên cao, quan sát mọi người.
Một ông già có vóc người cường tráng, cười lớn chào hỏi: “Ha ha ha... thầy Vương, ba vị, sao lại có thời gian rãnh đến nơi đây thăm ta vậy?”
Mặc dù người này thoạt nhìn rất nhiệt tình, nhưng hắn đang đứng trên đỉnh bậc thềm cao nhất để nói chuyện, không có ý định đi xuống.
“Chào Bồ tiền bối, lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như xưa!” thầy Vương chào một cách tôn trọng.
Người phía trên chính là Bồ Quan Sơn trong lời đồn, cười ha ha không dứt, luôn miệng nói: “Không cần khách sáo như thế.”
Ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, nói: “Hai người này chính là những học trò thiên tài thuộc lớp người mới của trường các ngài sao? Thật tốt quá, thiếu niên anh hùng, tư thế oai hùng, quả thật hiếm thấy.”
Thầy Vương cười nói: “Đây là học sinh năm nhất Dư Mạc Ngôn của trường chúng ta, nhưng mà chỉ mới học được nửa năm nhất, Dư Mạc Ngôn đã là tu vi Hoá Vân trung giai... thành tích này, ở Quan Đông chúng ta mấy nghìn năm mới có đấy!”
Mắt Bồ Quan Sơn sáng lên, nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Học trò Dư Mạc Ngôn đúng là một thiên tài hiếm gặp...! Ồ, còn người này là...”
Hắn nhìn sang Độc Cô Nhạn Nhi.
Thầy Vương nói: “Đây là con gái duy nhất của cô La Diễm Linh và thầy hiệu phó Độc Cô của chúng ta, tên là Độc Cô Nhạn Nhi. Là học sinh năm hai của Cao Võ Ngọc Dương chúng ta, hiện nay tu vi cũng đã thăng đến Hóa Vân trung giai rồi.”
Bồ Quan Sơn càng vui mừng: “Vậy là con của người quen cũ, thật trùng hợp quá! Đúng thật là một cô bé xinh xắn, đáng yêu.”
Thầy Vương cười ha hả, nói: “Bồ tiền bối có điều không biết, Dư Mạc Ngôn và Nhạn Nhi là là một đôi, hai người đã đính hôn, hơn nữa còn tu luyện tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm, đã đạt đến trình độ cực kỳ ăn ý, sức hợp tác chiến đấu đã tăng lên gấp đôi. Đợi đến ngày hai người họ kết hôn, cũng mong dù thế nào đi nữa Bồ tiền bối cũng phải tới uống một chén rượu mừng mới được!”
Bồ Quan Sơn cười ha hả: “Đó là điều đương nhiên! Như thiếu niên anh hùng này, tương lai ắt hẳn trở thành trụ cột vững chắc của Viêm Võ Đế Quốc, Bồ Quan Sơn ta phải lấy lòng trước mới được… Mời, mời, bên trong ta đã bày xong rượu và thức ăn. Rất hân hạnh được đón tiếp, cùng uống một chén rượu nhạt.”
Thái độ của Bồ Quan Sơn sau khi nghe cuộc trò chuyện này lại càng nhiệt tình thêm gấp mấy lần.
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi có cảm giác có cái gì sai sai, nhưng không biết sai ở chỗ nào.
“Bồ tiền bối thật là khách sáo quá.”
Ba giáo viên dắt theo Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi chậm rãi bước lên bậc thềm.
Sau khi tận mắt thấy Bồ Quan Sơn, cảm giác nguy hiểm trong lòng Dư Mạc Ngôn chẳng những không giảm, ngược lại ngày càng tăng.
Bây giờ hắn rất hối hận, không nên đi vào cùng ba thầy.
Quay sang nhìn Độc Cô Nhạn Nhi, chỉ thấy ánh mắt của Độc Cô Nhạn Nhi nhìn mình, cũng là tràn đầy nghi ngờ.
Hai người bọn họ người hiểu lòng nhau, tự hiểu lẫn nhau, Độc Cô Nhạn Nhi cũng cảm thấy rõ ràng tình huống không thích hợp.
Phía trên, Bồ Quan Sơn nhìn thấy vẻ ngầm hiểu ý nhau của hai người họ không nhịn được cũng mỉm cười.
Dư Mạc Ngôn truyền âm nói: “Coi tình hình rồi hành động.”
Độc Cô Nhạn Nhi cúi đầu bước lên bậc thềm, truyện âm nói: “Lỡ như xảy ra chuyện gì, đừng lo cho ta, nếu ngươi có thể chạy thoát thì cứ chạy trước một mình.”
Vẻ mặt Dư Mạc Ngôn nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Nếu có chuyện gì thật, nếu hắn mang theo Độc Cô Nhạn Nhi hai người cùng chạy chắc chắn chạy không thoát, biện pháp duy nhất là hắn xông ra ngoài trước, làm cho bọn họ còn có chút kiêng dè không dám ra tay, sau đó lại nghĩ cách cứu người.
“Tin nhắn.” Dư Mạc Ngôn truyền âm.
Độc Cô Nhạn Nhi cúi thấp đầu, vừa đi lên trên, vừa lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ rực rỡ, cầm điện thoại di động, bắt đầu chụp ảnh.
Trong miệng vừa nói: “Chỗ này thật đẹp.” Tay vừa mở nhóm chat, ấn voice chat, làm bộ đang chụp hình, cười duyên nói: “Thành Bạch Sơn này thật đẹp...”
Mặc dù là đang cười, nhưng trong giọng nói nàng có hơi run rẩy, nỗi bất an đó đã được ghi lại, ngay lập tức nhấn nút gửi đi.
Cạch!
Một mũi tên nhọn không biết từ nơi nào bay tới, bắn rơi điện thoại trong tay Độc Cô Nhạn Nhi, làm nó vỡ tan nát.
Một giọng quát lớn, lạnh lùng nói: “Thành Bạch Sơn không cho phép chụp ảnh!”
Bồ Quan Sơn vội vàng quát: “Dừng tay!”
Nhưng thấy điện thoại di động của Độc Cô Nhạn Nhi đã nát bấy, đành thở dài một hơi, giận dữ nói: “Đây là khách của ta, đám người các ngươi thật không biết phép tắc gì cả!”
Lạnh lùng nói: “Nhanh chóng mua chiếc điện thoại tốt nhất, đền cho bạn học Nhạn Nhi! Thật không hiểu chuyện, đây là cách tiếp đón khách ở nơi này sao?!”
Trên mái hiên phía xa.
Một bóng trắng thu cung lại, khom người nói: “Học trò biết tội.”
Sau đó xoay người đi.
Độc Cô Nhạn Nhi đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, mắt ngấn nước, đột nhiên kéo tay Dư Mạc Ngôn, nói: “Mạc Ngôn, chúng ta đi thôi... Nơi này, nơi này thật là đáng sợ.”
“Chúng ta đi!” Dư Mạc Ngôn gật đầu, dắt tay Độc Cô Nhạn Nhi, xoay người rời đi.
“Này, này... “ thầy Vương nôn nóng: “Hai đứa trẻ này… sao lại tùy hứng như vậy...”
Ba người thầy khác cũng tới khuyên bảo.
Mặt của Bồ Quan Sơn cũng tỏ vẻ áy náy nói xin lỗi: “Haizz, người phía dưới thật không hiểu chuyện, hai bạn học đừng để ý, cũng tại những năm này ta chiều hư bọn hắn, làm cho ta cũng thật mất mặt, xin mời vào trong, ta mời rượu hai ngươi, coi như tạ lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận