Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1086: Dư Mạc Ngôn

Dường như ngay lập tức hắn đã chú ý đến tảng đá trước ngực ta.
Ta sợ hãi, ta chỉ muốn giết hắn.
Nhưng... Hắn đánh bại ta dễ như trở bàn tay. Hơn nữa còn là một chùy đập nát ngực ta, sau đó còn thuận tay đoạt nhẫn của ta, rất thuần thục...
Tảng đá kia, ở trong nhẫn...
Ta hiểu được.
Hoá ra ta không phải vai chính, hắn mới là.
Mà ta, sống nhiều năm như vậy, vậy mà lại là người đưa đồ cho nhân vật chính.
Nhẫn của ta chứa đầy cảm ngộ của ta về tảng đá đó...
Hoá ra là để đưa cho hắn.
Ha ha, thật trớ trêu. Ta sống nhiều năm như vậy, cứ nghĩ mình là vai chính... Hoá ra lại chỉ là một tên đưa hàng...
Ta đã chết.
Quỷ sát thủ uy danh hiển hách.
Cứ như vậy mà chết đi.
Có lẽ bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ quái, người có tu vi thấp và dễ chết như vậy làm sao có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ mà người khác không thể hoàn thành được?
Ha ha... Khi Tả Tiểu Đa cầm tảng đá này và cắm một đao vào ngực bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ nhớ tới ta.
Bởi vì, đây là phong cách của ta...
Haizzz, thật không muốn chết chút nào.
......
Tả Tiểu Đa đang định đại khai sát giới, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mười hai người còn lại ở phía đối diện, không một ai chủ động ra tay trợ chiến. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đây là chuyện gì?
Đám người khác không ra tay tương trợ có thể là còn có lý do hữu tình gì đó. Nhưng đám người cùng nhóm với tên đao sẹo kia cũng không có động tĩnh gì, lão tử vừa mới giết thủ lĩnh của các ngươi đó!
Các ngươi ra tay đi. Các ngươi ra tay lão tử mới có thể tiếp tục phòng vệ chính đáng, bộc lộ ra năng lượng tích cực!
Hắn lại đâu biết rằng, gia hoả mà hắn giết chết gọi là Nhậm Trung Long. Tuy tu vi bản thân chỉ mới là Anh Biến cảnh, nhưng hắn lại là một nhân vật tàn nhẫn nổi tiếng trong thế giới ngầm!
Có rất nhiều người có tu vi cao hơn hắn đều bị hắn ám sát thành công. Ngoại hiệu quỷ sát thủ này có thể nói là rất nổi danh!
Mà nguyên nhân sở dĩ hắn có thể lấy được đại danh này căn bản là do hắn có thể ẩn mình một cách vô cùng hoàn hảo. Cho dù hắn ẩn mình chỉ cách nhân vật mục tiêu có 1 mét thì đối phương cũng không phát hiện ra. Đây là cách mà hắn thành công, ngay cả khi không làm được gì cũng có thể toàn thân mà lui.
Chính cái gọi là người có tên cây có bóng.
Vị quỷ sát thủ Nhậm Trung Long Nhậm lão đại uy danh hiển hách này, chính là nhân vật hung ác khiến cho trong lòng bọn họ đều dè chừng và sợ hãi. Vậy mà ở trong một lần đối đầu lại bị một chùy của tên lão nhân râu tóc bạc phơ này đánh chết?
Đây quả thực chính là... trời sập đúng không?
Tiến lên chiến đấu?
Nhậm lão đại đều bị đánh chết, chúng ta đi lên không phải là đưa đồ ăn miễn phí sao?
“Đám các ngươi là người khiêu khích trước. Nếu không trừng phạt nhẹ, chẳng phải tỏ vẻ lão hủ dễ khi dễ. Lão hủ cũng không phải vì mình, giao tất cả nhẫn không gian của các ngươi ra đây, ta sẽ tha chết cho các ngươi!”
Trong mắt Tả Tiểu Đa ánh lên sự đe do, cầm đại chuỳ trong tay, lắc lư qua lại.
Lão nhân thiện lương, hàm hậu, nhìn qua rất nhát gan, sợ phiền phức, râu tóc bạc phơ vừa rồi, vào giờ phút này lại lắc mình biến hoá, hóa thành sát thần!
Khí thế độc ác ngập trời!
Luôn mồm muốn của cải của mọi người, còn nói là phạt nhẹ. Không biết là đoạt tiền tài người khác giống như giết cha mẹ người ta sao?
“Núi này do ta mở...”
Tả Tiểu Đa mới nói được một câu, đã nhìn thấy mười hai người kia dường như không có chút do dự nào mà nhanh chóng tháo nhẫn rồi ném tới.
So sánh với của cải thì mạng nhỏ của chính mình lại càng quan trọng hơn. Có thể giữ được mạng nhỏ từ trong tay của vị sát thần ở trước mắt này đã là trời cao cho may mắn rồi!
Tả Tiểu Đa thong thả, ung dung lấy tất cả mười hai chiếc nhẫn không gian vào tay, hừ một tiếng, khiêng đại chuỳ đi xuyên qua đám người. Trong nháy mắt, hắn đã biến mất ở trong một bụi cỏ rậm rạp.
Mười hai người nhìn thoáng qua, lại không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá nguy hiểm.
Quỷ sát thủ vừa đối đầu đã bị giết, huống chi là chúng ta!
Ngực của tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh...
“Làm sao bây giờ?” Một người trong số họ tái mặt đi.
“Làm sao bây giờ? Nhanh chạy đi, bỏ của chạy lấy người, quay trở về!”
Một gã trung niên trầm mặc một chút, cười thảm nói: “Chuyện này không phải là chuyện mà tu vi bực này của chúng ta có thể tham gia vào... Không nói đến việc cái gì cũng không chiếm được mà thậm chí còn đưa hết của cải tích tụ cả đời cho người ta...”
“Có thể giữ được mạng nhỏ, cũng đã không tồi rồi...”
“Rút đi.”
Từ đây, mười hai người nản lòng thoái chí này đã mất tích trên giang hồ...
...
248 cái!
Ha ha ha ha... Phát tài!
Tả Tiểu Đa cầm lấy chiếc nhẫn vừa lấy được, vừa đi vào bên trong vừa nóng lòng muốn phá giải cường lực trên nhẫn của quỷ sát thủ. Hắn đặt nó vào Liệt Dương Chi Tâm để quay lên. Tiểu Long đã giúp hấp thụ một chút khí vận, thúc đẩy quá trình phá giải.
Chỉ sau một khắc, chiếc nhẫn không gian vốn thuộc về quỷ sát thủ đã bị mở ra một cách thô bạo. Tả Tiểu Đa ngay lập tức cầm lấy viên Hóa Không Thạch kia bỏ vào túi.
Trong chớp mắt, khí cơ toàn thân thật sự biến mất không thấy, tung tích đều không có.
Cảm giác của Tả Tiểu Đa chính là, sau khi mang thứ này, mình dường như bị ngăn cách với người khác bằng một rào cản chặt chẽ. Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ quái...
Chính là ta có thể phát hiện ngươi, nhưng ngươi lại không phát hiện ta.
Rõ ràng ta ở chỗ này, nhưng ngươi lại không cảm thấy gì. Trừ phi ta muốn ngươi nhìn đến ta; hoặc là mắt ngươi có thể nhìn thấy ta bằng trực giác. Nếu không, ngươi sẽ không phát hiện được sự tồn tại của ta, vị trí của ta!
“Bảo bối tốt! Thật sự là bảo bối tốt!”
Tả Tiểu Đa vô cùng phấn khích.
“Đây là nghịch thiên chi vật! Một pháp bảo rất cần thiết, chuyên tính kế nữ nhân!”
Hóa Không Thạch này không thể gia tăng tu vi, càng không thể giúp cho thể công của bản thân mình tăng lên. Nhưng nó có thể che giấu được khí tức của mình một cách hoàn mỹ nhất, đây cũng chính là công năng vô cùng nghịch thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận