Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1560: Hung thần lột xác!

Nếu không từ mà biệt thì không khỏi có phần không được lễ phép cho lắm.
Dù sao người ta cũng có lòng tốt đón ngươi tới chữa thương, đồng thời lại còn sắp xếp chỗ ở cho ngươi.
Trong Diệt Không Tháp, hai người không biết nên nói gì.
Nhưng hiển nhiên hai người đều cảm giác được lửa nóng trong lòng đối phương đang bốc cháy hừng hực.
Đó chính là ngọn lửa của thù hận!
Mối thù từ trước đến nay chưa từng có!
“Đạo Minh làm!” Tả Tiểu Đa lẳng lặng nói.
Tả Tiểu Niệm đứng sững sờ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại kiên quyết nói: “Thù này hận này, đời này kiếp này, nợ máu trả máu!”
Hai người lặng lẽ ngồi xuống.
Việc này là một đả kích trước nay chưa từng có đối với Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.
Thật ra với Tả Tiểu Niệm trước giờ tu luyện một mạch thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ nàng gần kề với tử vong đến như vậy.
Phượng Mạch Xung Hồn lần trước tuy rằng cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng Tả Tiểu Đa tính trước làm sau, diệt trừ mọi tai họa ngầm. Cho dù là giây phút cực kỳ nguy hiểm cũng chuyển nguy thành an trong nháy mắt.
Mà lần này lại là lần đầu tiên nhìn thấy người thân mà mình công nhận vì bảo vệ cho mình mà chết trận ngay bên cạnh bản thân mình.
Cái loại đau đớn này khiến cho nàng không thể tiếp thu được.
Sau một hồi rất lâu.
Tả Tiểu Niệm nói lẩm bẩm: “Tiểu Đa, đợi đến lúc chúng ta kết hôn, ngươi nhất định không được quên mời bà Thạch đến. Đây là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời bà ấy.”
Tả Tiểu Đa lặng lẽ gật đầu: “Được, chuyện này tuyệt đối sẽ không quên.”
Nếu là lúc bình thường, Tả Tiểu Niệm nhắc tới chuyện này, nói không chừng sẽ dẫn khiến Tả Tiểu Đa hét lên một trận.
Nhưng hiện tại tâm trạng của Tả Tiểu Đa nặng nề đến cực điểm, làm gì còn chút tâm trạng đùa giỡn nào.
“Chị Tiểu Niệm, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự sống và cái chết gần trong tầm tay, còn có cảm giác mất khống chế khi mà tình thế hoàn toàn không kiểm soát được.” Tả Tiểu Đa ôm lấy đầu, nằm trên thảm cỏ trong Diệt Không Tháp.
“Ta cũng vậy, thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.” Tả Tiểu Niệm ngồi ôm chân, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Bà Thạch chết trận... Bà cứ xông lên như vậy, thậm chí... một câu nói, cũng không để lại.”
Tả Tiểu Đa cũng đau lòng: “Chỉ để lại cho chúng ta một chữ: “Đi!”
Cho tới bây giờ, một chữ dường như được phát ra từ đáy lòng kia của bà Thạch vẫn luôn vang lên trong lòng Tả Tiểu Đa.
Đó là tiếng vang được phát ra từ chỗ sâu thẳm trong tâm hồn.
Chỉ là một chữ thôi nhưng Tả Tiểu Đa thường xuyên nhớ lại, hắn thường hay hỏi: khoảnh khắc đó rốt cuộc bà Thạch đang nghĩ đến điều gì?
Chỉ một chữ nhưng lại ẩn chứa biết bao tình cảm, biết bao lo lắng.
Bà Thạch vẫn luôn muốn bảo vệ ta...
Thí luyện ở dãy núi Tinh Mang năm đó, một mình bà cầm kiếm bảo vệ.
Bữa trưa bữa tối mỗi ngày, bà đều làm xong rồi lẳng lặng ngồi đợi.
Ánh mắt mỗi lần bà nhìn hắn đều tràn đầy quý mến, tràn đầy yêu thương.
Càng nhiều hơn nữa là sự trông đợi.
Bà trông đợi hắn trưởng thành, trông đợi đến ngày hắn kết hôn...
Bà đã nói rất nhiều lần, bà muốn xem thằng nhóc này đến cuối cùng có thể đi được đến đâu.
Muốn nhìn xem thằng nhóc này lấy vợ... sau đó, bà không còn mong chờ điều gì nữa.
Nhưng bà không cách nào đạt được nguyện vọng, cũng không cách nào nhìn thấy được nữa.
“Còn hiệu phó Thành...”
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi: “Ba người tranh nhau tự bạo... Hiệu phó Thành xông lên tự bạo chỉ còn lại một tiếng cười lớn, hôm nay đổi lại được một cái Phi Thiên.”
“Hắn thật sự muốn giết một Phi Thiên sao?” Trong lòng Tả Tiểu Đa dường như có một tảng đá nghìn cân đang đè nặng: “Ai mà không muốn sống? Liều mạng cũng chỉ vì đổi lấy vật chết như Phi Thiên sao?”
“Chỉ là hắn không muốn làm cho anh em của hắn khổ sở, không muốn để cho anh em của hắn đi chịu chết, vì vậy hắn mới nói câu đó. Câu nói đó không phải là hào phóng, mà là chân tình!”
Tả Tiểu Niệm lặng lẽ nghe Tả Tiểu Đa kể lể, chỉ lắng nghe mà không nói một lời nào.
Nàng biết trong lòng Tả Tiểu Đa hiện giờ đang cực kỳ kích động, mà trong lòng nàng lại làm sao mà không phải như vậy.
“Thầy Văn, hiệu trưởng Diệp, hiệu phó Thành, bà Thạch...”
Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói: “Bình thường họ đều nghiêm túc làm việc, cho dù có phải chịu ấm ức cũng sẽ nhẫn chịu. Lúc phải chiến đấu, họ nghĩ trăm phương ngàn kế để đánh thắng, vì học sinh, vì Tiềm Long, bọn họ có thể làm bất cứ việc gì, quyết không chùn bước.”
“Cho dù là những lúc không địch nổi thì cũng sẽ tìm mọi cách chạy trốn... Bọn họ thực ra rất trận trọng sinh mạng của mình.”
“Nhưng lúc bọn họ gặp phải kẻ địch mạnh, cần phải hy sinh tính mạng của mình để đạt được mục đích tác chiến... bọn họ đến cả một chút do dự cũng không có đã trực tiếp hi sinh chính sinh mạng của mình!”
Tả Tiểu Đa lẩm bẩm nói: “Bọn họ vì bảo vệ ta, cho nên mới không có chút do dự nào.”
Việc này, trong lòng hai người biết rất rõ.
Bà Thạch, hiệu phó Thành, có thể không chết không?
Hoàn toàn có thể!
Mục tiêu của địch rất rõ ràng, đó chính là Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm!
Chỉ có hai người họ mà thôi!
Mà lúc đó, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đang bị thương nặng, mất đi năng lực hành động. Sau khi kẻ địch giết chết bằng một chiêu thì sẽ nghênh ngang mà đi.
Bà Thạch chỉ cần chậm một giây nữa thôi, không phải là bà không liều mạng bảo vệ, nhưng bà bất lực trước mặt Phi Thiên!
Ai cũng đều sẽ đồng tình, đều sẽ hiểu, bà không làm được!
Thế nhưng lựa chọn của bà lại là đánh cược chính sinh mạng của mình, dồn toàn bộ sức lực của mình vào một giây này, đánh trọng thương người áo đen kia!
Thành Cô Ưng cũng có thể không chết!
Chỉ cần chậm một giây thôi, vị Phi Thiên kia hồi lại được ít sức lực là có thể đánh chết Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm rồi bay xa ngàn dặm!
Nhưng Thành Cô Ưng lại không chút do dự xông lên, dùng sinh mạng của chính mình bóp chết chênh lệch một giây này!
Thậm chí, tình huống lúc đó rất rõ ràng: Nếu Thành Cô Ưng tự bạo vẫn không thể giết chết được kẻ địch, Văn Hành Thiên hoặc Diệp Trường Thanh, hoặc là cả hai người họ sẽ cùng nhau xông lên tự bạo!
Đây là điều tất nhiên!
Hai người đều đã chuẩn bị thật tốt, không, phải nói là bọn họ đều đã hành động rồi, chỉ là bị Thành Cô Ưng đoạt trước mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận