Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1038: Phong Vân Động

Lúc này đây tuyệt đối không thể nói đùa như vậy, lại càng không thể hợp tác với nhiều người như vậy để bày trò!
Có nhận định này, một số người tính tình nóng nảy đã tiến thẳng vào bên trong rừng rậm, tìm kiếm mục tiêu.
Một lúc sau, rất nhiều kẻ tài cao mật lớn đi một mình cũng bắt đầu tiến vào...
Tuy nhiên, lượng người tụ tập bên ngoài không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, ngay cả mấy đỉnh núi xung quanh cũng không ngừng có người đáp xuống.
Khi sắc trời vừa mới nổi màu trắng bạc, mới có mấy trăm người tụ tập ở đây, thế nhưng sau buổi chiều, số lượng người đã vượt quá ba nghìn...
Trên không trung vẫn còn khí thế xao động, vẫn chưa tiêu tán hết, hiển nhiên có nhiều cao thủ đang từ phương xa chạy tới.
Lúc này, ở một nơi nhỏ hẹp, sáu vị giáo viên cao cấp thuộc Cao Võ Tiềm Long đều ẩn nấp ở đây, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.
Sắc mặt Triển Tiểu Phi đã nặng nề tới cực điểm.
“Hỏng bét rồi! Lần này đúng là không xong rồi.” Triển Tiểu Phi cắn răng chịu đựng.
Trong một đêm này, sáu người đã giết không dưới bốn trăm người, thực sự là một trận đại khai sát giới.
Nhưng số người đó so với tình hình chung này, mặc dù không phải là không làm nên chuyện, nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng.
“Càng ngày càng nhiều cao thủ, nếu chúng ta tiếp tục hành động, chỉ sợ sẽ bị người có tâm nhằm vào.”
Một vị giáo viên khác sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, cắn răng, chỉ hận không thể nuốt chửng đám người bên ngoài.
“Cao thủ của đại lục Tinh Hồn đi vào nơi này rốt cuộc là có dã tâm gì... Với thân thủ của bọn họ, không đi Nhật Nguyệt Quan mà giết địch, lại ở trong đại lục để bóp chết thiên tài của đại lục Tinh Hồn chúng ta!”
Vị giáo viên này cực kỳ phẫn nộ: “Đáng hận! Đáng chết!”
Triển Tiểu Phi trợn trắng mắt: “Đừng tức giận, loại chuyện này thực sự rất bình thường.”
“Chỉ trong một ngôi làng đã có bao nhiêu phần tử cặn bã? Ngươi còn có thể mong đợi tất cả các võ giả ở đại lục đều là nam nhi nhiệt huyết sao? Ta đây chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, sai hoàn toàn.”
“Có thể nhiều hơn đám người xấu này, ngươi nên thấy đủ rồi.”
“Đây là giang hồ, giang hồ hắc bạch đạo.”
“Cho đến hiện tại, cũng chỉ có bốn vị đạt đến cao thủ Ngự Thần hiện thân; số tu giả cấp Hóa Vân có hơn ba mươi, Anh Biến... mẹ nó, có hơn ngàn người không? Triển Tiểu Phi lẩm bẩm tức giận mắng: “Mấy người trong số họ ta đều biết, không phải đã nói là ở ẩn giang hồ, muốn yên ổn sống qua ngày hay sao? Mẹ nó! Để bọn họ xuất hiện làm chút chuyện, từng người từng người ra sức khước từ, nói cái gì mà tuổi tác đã cao, rút khỏi giang hồ, di dưỡng thiên niên... Nay từng người từng người một lại nhảy ra, hoá ra là lợi ích đưa cho không đủ nhiều... Bà nó chứ!”
“Nhưng lực lượng tụ tập ở đây bây giờ đã không phải là thứ chúng ta có thể đối phó được.”
Một vị giáo viên khác cười khổ: “Nếu như chúng ta xông ra ngoài, có thể tiêu diệt được một số người, nhưng kết quả cuối cùng, chúng ta nhất định sẽ bị bao vây đánh đến chết.”
“Tả Tiểu Đa chưa từng xuất hiện, cũng không gặp phải mối nguy. Chúng ta đi ra ngoài làm gì? Tự sát sao?”
Phác Xán Liệt phản bác nói: “Việc chúng ta phải làm trước mắt đó chính là yên tĩnh theo dõi kỳ biến, chờ đợi cơ hội. Nếu như tên khốn đó ra ngoài, hoặc gặp phải nguy hiểm, thì cho dù chúng ta có liều mạng cũng phải cứu được hắn ra.”
“Tất nhiên rồi!”
Ngày càng có nhiều người từ bốn phương tám hướng đến, tuyệt đại đa số cũng đều chỉ là nhìn một cái, đã bay vụt vào dãy núi Tinh Mang. Tình hình hiện tại, ngay cả chiều hướng cuối cùng của Tả Tiểu Đa, luận đàn thế giới dưới lòng đất sớm đã lan truyền đi khắp, những kẻ đến sau lại càng không nói lời thừa, tự ý đi vào rừng sâu tìm kiếm, mỗi người tự dựa vào cơ duyên!
Thường thì quanh năm suốt tháng cũng hiếm thấy được người lui tới dãy núi Tinh Mang, lúc này đây dường như một thành phố sầm uất, kẻ đến người đi, người người tấp nập.
Đây có thể là dãy núi Tinh Mang, hoặc là giống như một tờ giấy bẫy ruồi khổng lồ, thu hút lũ ruồi lần lượt đến đặt chân ở đây, đậu xuống, liền không muốn đi.
Không trung lại nhìn thấy phong vân dậy sóng.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, người đàn ông khuôn mặt đỏ bừng, dáng người vạm vỡ, cao to, tuy tóc đã bạc nhưng khí lực vẫn dồi dào và khí phách bất phàm.
Người tới bên này vừa đặt chân xuống, khí thế liền ập vào, đã khiến cho sắc mặt của mấy người còn đang ở trên đỉnh núi biến sắc, nhao nhao né tránh.
“Phiên Hải Long, Điền Vô Cương!”
Phác Xán Liệt biến sắc, trong đồng tử lóe lên một tia kiêng dè sâu sắc.
Khí sắc của những người khác cũng thay đổi đáng kể.
Phiên Hải Long, Điền Vô Cương đều có tiếng là khách độc hành nhiều năm.
Thử quân hành sự ở giữa thiện và ác, độc lai độc vãng, hỉ ác tùy tâm. Một trong những lý do mà Triển Tiểu Phi và những người khác tương đối hiểu nằm ở chỗ đó là người này năm đó đã chiến đấu với Hạng Cuồng Nhân, nhưng đã không rơi xuống Hạ phong.
Nói cách khác, người này là người thực sự có tu vi Quy Huyền!
“Chư vị, lão hủ bị vây hãm ở bình cảnh đã hàng trăm năm.
Lần này đến, đặc biệt là vì Tinh Hồn Cao mà đến. Cũng xin chư vị nể mặt ta. Nếu như ta có thể lấy được đầu của tên Tả Tiểu Đa đó, những thứ khác ta sẽ làm một buổi đấu giá, tuyệt đối không dám độc chiếm. Nếu như các vị vận mệnh tốt đẹp hơn, độc chiếm vị trí đầu, cũng hy vọng có thể nhượng lại Tinh Thần Cao cho lão phu.”
Thanh âm của Điền Vô Cương rất lớn, truyền ra khắp nơi, không ngừng lan khắp mọi nơi, ai nấy đều nghe thấy.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.
Điền Vô Cương cười: “Nếu các vị không có người nào lên tiếng phản đối, vậy chính là đồng ý rồi, lão phu cảm tạ trước...”
Lời còn chưa dứt, một thanh âm u ám vang lên: “Điền Vô Cương, thứ tốt ai chẳng muốn, ngươi đây chính là đang bày ra bộ dáng muốn chết không muốn sống như thế, là muốn làm gì? Có được đồng tình sao? Ai có được sẽ phải nhượng lại cho ngươi sao? Dựa và cái gì? Tại sao ngươi không cắt đầu của ngươi cho ta? Ta nhất định sẽ cảm kích khắc sâu trong lòng, mãi mãi cảm tạ đại đức!”
Điền Vô Cương cau mày hét lớn: “Là ai?”
Giọng nói u ám đó nói: “Giọng của lão tử ngươi nghe thấy sao? Xem ra ngươi thật sự già nên hồ đồ rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận