Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1544: Dưới Tinh Không chỉ có mình ngươi! (4)

Ngô Thiết Giang nhìn Tinh Thần Bất Diệt Thạch trong tay, thì thầm nói: “Tiểu Đa Dư, ám khí của ngươi, không cần luyện chế riêng.”
“Ồ?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy ngơ ngác, nhưng lát sau hắn đã hiểu rõ ý của Ngô Thiết Giang.
Đi lên trước, cầm một viên Tinh Không Bất Diệt Thạch trên tay, chà sát ngắm nghía hết lần này tới lần khác.
Đồ chơi này, có vẻ như có chút xíu!
Sau đó biểu cảm của Tả Tiểu Đa chính là phát hiện đại lục mới.
Phân tử Tinh Không Bất Diệt Thành này, thể tích nhỏ xíu, giống như mấy hạt gạo, nhưng trọng lượng thực, còn nặng hơn gấp đôi ngọc hồ lô của mình, cảm giác cầm trên tay, không chút thua kém chất ngọc ám khí.
“Đây chính là ám khí tự nhiên, không cần phải luyện chế nữa, sẽ thành ra thiếu gấm chấp vải thô, vẽ rắn thêm chân.”
Ngô Thiết Giang nói: “Cho dù là thợ thủ công thần tiên cao minh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể chế tạo toàn bộ ám khí giống y chang hoàn hảo không tì vết. Mỗi góc cạnh của ngôi sao sáu cánh của Tinh Thần Bất Diệt Thạch tự nhiên đều kiên cố không phá nổi, khó mà phai mờ.”
“Thậm chí bất kì bảo đao lợi đao đều không bằng những thứ sắc nhọn này.”
“Điều duy nhất ngươi cần làm, chính là dùng chân khí của mình, nuôi dưỡng viên đá này lâu dài, để bản thân nó nảy sinh ra một mức độ liên hệ nhất định với ngươi.”
“Với đặc tính không cách nào phá được của Tinh Thần Bất Diệt Thạch, chỉ cần ra tay trúng mục tiêu, chắc chắn có thể hình thành lực sát thương khủng bố tương đương, cho dù đánh hụt, dựa vào chân khí nuôi dưỡng, còn có lực hút của bản thân ngôi sao sáu cánh, tất cả vật sau đó đều bị hấp thu vào!”
“Ta có thể khẳng định, mỗi hạt bắn đi, chỉ cần đánh trúng thân thể, chỉ cần tu vi kẻ địch không phải trên Phi Thiên, chắc chắn xuyên qua cơ thể hắn, mà cho dù trên chiến trường ngươi thả ra vài triệu, cũng không lo đánh rơi mất. Chỉ cần sau trận chiến, vuốt một viên Tinh Không Bất Diệt Thạch trên chiến trường một vòng, thì có thể thu hồi lại phần lớn!”
“Ngay cả cường giả Phi Thiên, với tu vi công lực hiện giờ của, có lẽ không đánh động được thân thể của bọn họ, nhưng chỉ cần ngươi đến một cảnh giới nhất định, bọn họ bị Tinh Không Bất Diệt Thạch bắn trúng, cho dù chỉ là một vài vết sẹo nhỏ, bản thân bọn họ vẫn không cách nào xử lí làm lành vết thương của Tinh Không Bất Diệt Thạch.”
“Vì vết thương do Tinh Không Bất Diệt Thạch tạo ra, cũng là bất diệt, sẽ tiếp tục phá hoại không ngừng.”
“Loại vết thương này, chỉ có ngươi có thể trị liệu, vì chỉ có ngươi mới có thể dùng Tinh Không Bất Diệt Thạch của ngươi kéo những vi hạt Tinh Không Bất Diệt Thạch đang tạo nên chấn thương liên tục ấy ra, chỉ có loại bỏ kẻ đầu xỏ tạo ra vết thương không ngừng, chỗ bị thương mới có thể hồi phục. Nói cách khác, người bị thương muốn thuyên giảm, bắt buộc phải tìm ngươi, chỉ có ngươi mới có thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương của Tinh Không Bất Diệt Thạch.”
Ngô Thiết Giang nhẹ nhàng thở dài: “Đây quả thực là ám khí ông trời ban cho ngươi, loại tuyệt thế hung khí này, rơi vào trong tay tiểu bối như ngươi, không biết nên nói là may mắn hay không!”
Ánh mắt của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều sáng lấp lánh.
Còn có chuyện tốt này!
“Có loại Tinh Không Bất Diệt Thạch này làm ám khí, tất cả ràng buộc về ám khí, trên người ngươi, đều hoàn toàn biến mất. Trừ khi ngươi gặp được kẻ thù ở cấp bậc như mười hai Đại Vu.”
“Nhưng nếu ngươi đạt đến trình độ như bọn họ, uy lực của Tinh Không Bất Diệt Thạch vẫn tồn tại!”
Ngô Thiết Giang nói: “Cho nên bây giờ, có thể cân nhắc một chút tên, biệt danh của ngươi. Vì trên đời này, chỉ mình ngươi có!”
Lập tức nụ cười trên mặt Tả Tiểu Đa giống như bông hoa, giây phút đó, cảm giác bản thân có chút không cùng một thế giới.
Thật sự muốn chống nạnh hỏi một câu: “Còn ai vào đây!?”
Ta thật là kiêu ngạo mà.
Đột nhiên, Tả Tiểu Đa nghĩ ra một chuyện, buộc miệng hỏi: “Chú Ngô, ta không nghi ngờ lực sát thương, lực phá hoại của Tinh Không Bất Diệt Thạch, nhưng uy lực của Tinh Không Bất Diệt Thạch bắt nguồn từ vị trí phá hoại của nó, bằng không chỉ cần vừa mới bắn trúng, khoét vị trí bị thương ra, thì có thể né tránh sự phá hoại không ngừng sau đó, thậm chí chiếm đoạt vi hạt Tinh Không Bất Diệt Thạch?!”
Ngô Thiết Giang haha cười lớn: “Suy nghĩ của tiểu quỷ ngươi thật nhạy bén, nghĩ lại cũng có lý, nhưng ngươi vẫn coi thường uy năng của Tinh Không Bất Diệt Thạch, vừa mới bắn trúng, nếu trực tiếp khoét ra vết thương gây tổn thương thân thể, quả thực có thể né tránh sự phá hoạt tiếp sau đó, nhưng thứ nhất, uy lực phân tử Tinh Không Bất Diệt Thạch mà ngươi phát hiện không tầm thường, lúc đầu lực phá hoại đã cực mạnh, nếu muốn trong khoảnh khắc đầu tiên khoét ra phần bị thương, là không thể nào, chỉ cần chậm trễ một chút, thì sẽ bị Tinh Không Bất Diệt Thạch phân tán uy năng và tập kích, thứ hai, phân tử Tinh Không Bất Diệt Thạch trong tay ngươi nhiều biết bao nhiêu, một khi bắn với mật độ cao, không dễ gì tránh được! Còn chuyện phân tử Tinh Không Bất Diệt Thạch có thể bị kẻ thù thu để dùng như ngươi nói….”
“Ngươi nói xem vì sao ta để ngươi dùng chân nguyên bản thân nuôi dưỡng bộ phận Tinh Không Bất Diệt Thạch, điểm quyết định khác về lực hút của Tinh Không Bất Diệt Thạch còn ở người nắm vững bao nhiêu Tinh Không Bất Diệt Thạch, ta nghĩ, trên thế giới, không có ai có thể sở hữu Tinh Không Bất Diệt Thạch nhiều và lớn như ngươi! Thế nào, còn nghi vấn gì nữa không?”
“Mặc kệ trên người ai có thứ này, ngươi chỉ cần đi một vòng ở gần hắn, thì có thể lập tức hút lại.”
Tả Tiểu Đa nghe vậy trong lòng ngày càng vui sướng ngất ngây, càng thêm hăm hở.
Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm lại nghiêm túc suy nghĩ, đúng nhỉ, nếu sau này Cẩu Đát sở hữu ám khí mang theo dấu ấn cá nhân rõ ràng như vậy, tiếng tăm vang dội, đó là điều thiết yếu.
Nhất định phải nghĩ đến biệt danh vang dội, có quan điểm nghệ thuật, nghe một cái đã có cảm giác rất có phong độ, rất có nội hàm.
Nhưng rốt cuộc gọi là gì mới tốt đây?
Tả Tiểu Niệm nghiêm túc suy nghĩ.
“Đa Đa công tử? Tiểu Đa công tử? Cẩu Đát công tử?..... không được, không được….”
Tả Tiểu Niệm đang cân nhắc.
Tả Tiểu Đa và Ngô Thiết Giang thì lại đang chia của.
“Một hồ phân tử Tinh Không Bất Diệt Thạch lớn như vậy, gần cả mấy triệu viên ấy nhỉ.”
Ngô Thiết Giang đang nhìn, nói: “Tiểu Đa, ngươi dự định giữ lại bao nhiêu?”
Tả Tiểu Đa cười hehe, nói: “Đương nhiên là chú Ngô ngươi lấy trước, ngươi lấy còn lại đều là của ta, chuyện đơn giản biết bao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận