Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1430: Ta đã báo thù cho các huynh đệ rồi

Tứ phương đại soái đều đã tán thành để bản vương sống sót, trông coi người một nhà yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.
Tả Hữu Thiên Vương đều đã tha cho ta một mạng, không truy cứu nữa!
Ngay cả Diệp Trường Thanh bọn họ đều chỉ có thể âm thầm tìm cơ hội, hơn nữa còn chưa hẳn đã có cơ hội, bản vương cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội! Bọn họ lúc nào đến, thì sẽ phải chết lúc ấy!...
Bản vương đã phục rồi!
Nhưng mà Hóa Thiên Thọ ngươi lại vẫn cứ không buông tha ta!
Liên quan quái gì đến ngươi? Liên quan gì đến ngươi?!
Giờ khắc này, Trung Nguyên Vương chỉ cảm thấy mình đã sụp đổ lộn xộn; hắn dù có nằm mờ cũng không thể ngờ được, lúc mình đã nhận thua, đã nhận mệnh, thế mà lại đụng tới một người như vậy!
Hóa Thiên Thọ...
Ngươi báo thù cho ngươi những huynh đệ kia, lại làm nhiều chuyện như vậy; ngươi đúng là tàn khốc, ác độc, như vậy, ngay tối nay, ta cũng muốn để ngươi tận mắt nhìn thấy, những huynh đệ này của ngươi, sẽ phải thảm chết như thế nào trong tay ta!
Ta muốn ngươi nhìn tận mắt từng người phải mất mạng trong tay ta, những huynh đệ kia của ngươi, từng người phải bị ta từng chút một dằn vặt đến chết ở trước mặt ngươi!
Đợi giết hết đám huynh đệ của ngươi, ta sẽ trực tiếp ra tay giết chết cái tên khốn Tả Tiểu Đa đột nhiên xuất hiện chọc ngoáy kia, sau đó xông vào Cao Võ Tiềm Long, đại khai sát giới!
Ta sẽ để một đám thiên tài các ngươi, chôn cùng bản vương!
Bản vương đời này đã hủy; vậy sẽ để ngàn vạn người, đều cảm nhận cái cảm giác đau đớn đến không muốn sống nữa của bản vương!
“Vương gia!”
Hai thân ảnh lăng không mà đến, hạ xuống trước mặt Trung Nguyên Vương.
Chỉ có hai người thủ hạ! Có thể nói là còn sót lại sau trận càn quét.
“Tránh ra!”
“Vương gia! Nghĩ lại đi! Ngài nghĩ lại đi!” Một người trong đó lo lắng khuyên nhủ.
“Nghĩ lại...”
Trung Nguyên Vương cười thảm như sói tru: “m Dương Khách, U Minh, các ngươi bảo ta làm sao tỉnh táo được đây? Còn muốn ta nghĩ lại? Cả nhà của ta, từ trên xuống dưới, đều hủy trong tay cái tên cẩu tạp chủng này! Chết hết! Chết hết...”
“Ta bây giờ, không có gì cả!”
“Ta bây giờ, đã là không có gì cả! Không có gì cả!”
Trung Nguyên Vương gào thảm: “Thù này không báo, Quân Thái Phong ta còn có mặt mũi nào mà sống trời đời nãy nữa!”
“Vương gia!”
“Không cần khuyên nữa! Bản vương tối nay nhất định phải giết chết bọn hắn! Các ngươi nếu muốn đi với ta, vậy thì cùng đi giết một trận long trời lở đất! Các ngươi nếu không đi, ta cũng không trách các ngươi. Từ giờ trở đi, mỗi người một ngả!”
Trung Nguyên Vương đứng ở trên không, mang theo Hóa Thiên Thọ, một mặt bi thương: “Hai vị, từ biệt.”
Dứt lời, mang theo Hóa Thiên Thọ, bay nhanh về hướng Cao Võ Tiềm Long.
Sau lưng, hai người nhìn nhau.
Đồng thời ngừng trên không trung.
“m Dương Khách, ngươi nói thế nào?” Ánh mắt ẩn phía sau mặt nạ của U Minh thích khách, như là quỷ hỏa.
“U Minh thích khách, ngươi có tính toán gì không?” Giọng m Dương Khách rất lạnh nhạt.
“Cũng chỉ là hồng trần một thế, Trung Nguyên Vương có ân với ta, hắn nếu đã quyết ý tối nay phải giết một trận long trời lở đất, để được hả lòng, ta cũng sẽ từ bỏ cái mạng này, vì hắn gia tăng một chút thể diện cuối cùng.”
“Dù nói thế nào cũng là một đời vương gia, cho dù là cùng đồ mạt lộ, một chút thể diện cuối cùng này vẫn là phải có.”
U Minh thích khách toàn thân áo đen, cả đời đều không có cởi xuống khăn che mặt, chậm rãi lột xuống khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
“Ngươi thì sao?”
U Minh thích khách nhìn m Dương Khách, ánh mắt sáng ngời.
“... Tình huống của ta khác ngươi, ta có thể đứng ngoài quan sát, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ai cũng không giúp.” m Dương Khách thản nhiên nói.
“Đứng ngoài quan sát? Ai cũng không giúp?” U Minh thích khách phẫn nộ: “m Dương Khách, không ngờ, ngươi...”
m Dương Khách thản nhiên nói: “Ta là người của Hữu Lộ Thiên Vương, ba năm trước mới thành công gia nhập vào thế lực của Trung Nguyên Vương, nhưng lại cũng chưa từng được tín nhiệm qua... Ai cũng không giúp đã là cực hạn. Mà nguyên nhân ta cả hai bên đều không muốn giúp chính là sợ Thiên Vương rước lấy chỉ trích, mà không phải nguyên nhân gì khác.”
“Dù sao Thiên Vương cũng đã công khai nói sẽ tha cho Trung Nguyên Vương.”
Một câu, khiến U Minh thích khách tức thời nghẹn lời, vậy mà không biết phải nói cái gì cho phải.
Ta là người của Hữu Lộ Thiên Vương, câu nói này, thật sự là... Ngay thẳng tới cực điểm.
Một câu này, thật sự là quá đầy đủ, không thể tranh luận!
“U Minh, thật ra ngươi nên đi, ta khuyên ngươi một câu, đừng lội vào vũng nước đục này.”
m Dương Khách thản nhiên nói: “Chỉ bằng Quân Thái Phong, mà cũng xứng có thể diện gì? Chỉ một người như vậy, cũng đáng được ngươi sống chết có nhau sao?”
“Ta còn có thể đi nơi nào?”
U Minh thích khách cầm kiếm đứng, trong lúc nhất thời, trong lòng mờ mịt.
Vốn muốn cùng chết với Trung Nguyên Vương, lại bị câu ‘người của Hữu Lộ Thiên Vương’ này đánh cho vỡ nát.
“Đi Nhật Nguyệt Quan.”
m Dương Khách chân thành nói: “Nhân sinh một thế, cây cỏ sống một mùa thu, ngươi nếu có thể vì một Quân Thái Phong mà hi sinh cả tính mạng, vì sao không thể vì đại lục Tinh Hồn đánh đổi mạng sống? Với tu vi của ngươi, muốn tẩy sạch lý lịch, cũng không phải việc khó. Ta có thể báo cáo với Thiên Vương, cho ngươi một cơ hội.”
U Minh thích khách chỉ cảm thấy giờ phút này, thiên địa ung dung, một thân một mình, trong lúc nhất thời, vậy mà mất hồn mất vía...
“Được.” U Minh thích khách rốt cục thật sâu thở dài.
“Ta đi xem một chút, kết cục của Quân Thái Phong.”
m Dương Khách nói: “Ta vừa rồi, đã bẩm báo việc này cho Thiên Vương. Nếu là không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay, hẳn là Trung Nguyên Vương... là ngày đặc sắc, không không, Quân Thái Phong là thật không xứng với câu ngày đặc sắc này, là ta dùng từ sai rồi.”
U Minh thích khách do dự một chút, thanh âm hơi khô chát, nói: “Ta... Ta có thể cùng đi với ngươi chứ?”
“... Có gì mà không thể. Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, ngươi chớ có vọng động! Cho dù chỉ là thần niệm khẽ động, cũng là sinh tử có khác, ta cũng không có bản lãnh cứu ngươi dâu.”
“Ta hiểu.”
Hai người, ngự không đuổi theo về hướng Trung Nguyên Vương vừa rời đi.
...
Trung Nguyên Vương mang theo Hóa Thiên Thọ, đã bay đi thật xa, nhưng tốc độ di chuyển cuẩ hắn lại càng ngày càng chậm, hắn đang chờ.
Chờ hai người thủ hạ duy nhất còn lại của mình, có đuổi theo mình không.
Chỉ cần có một người đuổi theo, Trung Nguyên Vương cũng sẽ cảm giác, mình cả đời này, còn không đến mức quá tệ hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận