Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1843: Ta không thu hoạch được gì

“Mặc dù thu hoạch không nhiều, nhưng cũng coi là có chút thu hoạch...”
Tả Tiểu Đa rất không hài lòng: “Lấy thêm một chút nữa có thể lấp đầy nhẫn không gian rồi, sao không lấy nhiều thêm chút chứ!”
Câu nói này, nếu để Hồng Thủy Đại Vu nghe được chắc sẽ đánh chết hắn ngay. Từ sau khi lão tử giành được chiếc nhẫn Bổn Mệnh, chưa từng nghe đến việc lấp được một phần mười của chỗ đó, huống chi là lấp đầy chiếc nhẫn!
Bây giờ ngươi đã lấp đầy được bảy tám phần.
Ngươi còn muốn như thế nào?
Chất đầy nhẫn không gian bằng bảo bối chứ không phải dùng thịt Yêu thú hay thứ gì khác...hơn nữa ngươi còn giành được nhẫn không gian của Chúc Dung Tổ Vu!
Ngươi còn muốn cái gì?!
Còn muốn cái gì?
Sau khi ra ngoài, Tả Tiểu Đa lập tức điều chỉnh biểu cảm theo bản năng, vẻ đắc chí vừa lòng hưng phấn trên mặt do trước đó đã thay bằng vẻ uể oải, mất mát, còn có mờ mịt...
Một lời khó nói hết, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tràn đầy vẻ thê lương mờ mịt, tỏ vẻ rất đau khổ nhưng không chỗ nói ra.
Nhìn vẻ mặt này liền biết tên nhóc này không thu hoạch được gì trong không Gian Truyền Thừa, vào Bảo Sơn nhưng tay trắng quay về! Không biết chừng còn bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa.
Nếu không sao có loại biểu cảm tâm nguội lạnh như này, biểu cảm như biết vậy chẳng thèm làm.
Hắn buồn phiền nhìn về biển lửa, hốc mắt đỏ bừng, thỉnh thoảng nháy nháy mắt, vẻ mặt sắp khóc biểu cảm cố kìm nén.
Ta tổn thương, nhưng ta không muốn mất mặt, ta không thể khóc.
Ta không thể mất mặt.
Chỉ một lúc sau, toàn bộ cung điện lại hóa thành năng lượng, sau đó hoàn toàn biến mất trong biển lửa.
Chín hậu duệ của Vu Minh cũng chầm chậm đi ra.
Giống như đã bàn bạc trước với nhau, tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt lắm, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vừa mới ra khỏi Hải Hồn Sơn lập tức chau mày, vẻ mặt mất mát, thất vọng, không cam tâm... Tóm lại chính là rất khó chịu.
Sa Hồn híp mắt, nhẹ nhàng thở dài, thỉnh thoảng luyến tiếc quay đầu, buồn vô cớ, không nói nên lời.
Trên mặt Thần Vô Tú viết đầy chữ không cam tâm.
Mặt Sa Nguyệt tràn đầy thất vọng, không phục, khổ sở.
Sa Triết tự trách, trên mặt tỏ vẻ biết vậy chẳng làm.
Sau khi Đồ Vân Tiêu thở dài tuyệt vọng, còn có túm lấy tóc mình, đầy hối hận, thảm tới nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn.
Nhan Tử Kỳ cẩn thận dè dặt bước từng bước, sự không cảm lòng trên mặt lan tỏa khắp nơi.
Chỉ có Sa Điêu vẻ mặt mày vui vẻ hăng hái bừng bừng, tỏ vẻ thu hoạch tương đối khá.
Chỉ cần nhìn một cái liền biết tám người trước không phải không thu hoạch được gì, thì cũng là thu hoạch ít ỏi, chỉ có một mình Sa Điêu là bội thu, giành được Đại mãn quán!
Vợ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, mười người tập hợp ở bên ngoài.
Còn phía xa xa bên cạnh, trong biển lửa, những nhân vật lớn đầu đội trời chân đạp đất đang chậm rãi bay lên.
Mười người bên này, thì chín người cố gắng bày ra vẻ buồn rầu muốn sống muốn chết, đứng chung một chỗ với một người vui vẻ khí thế bừng bừng như vừa cưới vợ.
Tả Tiểu Đa dùng ánh mắt bi thương xen lẫn vẻ thất vọng nhìn chín người Vu tộc, giọng nói có chút khàn khàn: “Các ngươi ở chỗ truyền thừa Tổ Vu... Thu hoạch cũng được chứ? Thu hoạch được nhiều hay rất nhiều? Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng.”
Hải Hồn Sơn thất vọng thở dài, giống như rối rắm, cuốn đầu lưỡi một cái, theo thói quen vỗ bộp một cái lên mũi, nói: “Đúng là có chút... Có chút thất vọng. Cái này, cái này hoàn toàn khác với tưởng tượng... Thu hoạch, haizz... Sa Hồn ngươi thu hoạch được nhiều chứ?”
Sa Hồn lắc đầu thở dài, cười khổ: “Cái gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, trên đời này người thông minh vốn cũng không ít, khôn lỏi thì càng nhiều, vốn tưởng rằng ta không đến mức như vậy, nhất thời tiền tài động lòng người, hòng may mắn... Ai, nhưng nếu giờ ta nói, thật ra ta thu hoạch không được nhiều, sẽ có người tin sao?”
Đồ Vân Tiêu nói: “Ta cũng không ngờ tới, mang danh cung điện truyền thừa Tổ Vu, ai ngờ bảo vật cất dấu bên trong lại ít như vậy.”
Đồ Vân Đoan cũng nói: “Đúng vậy, quá thất vọng.”
Sa Nguyệt: “Các ngươi than cái gì, so với các ngươi, đoán chừng ta mới chính là người thu hoạch ít nhất. Ta không thu được cái gì...”
Sa Triết: “Ha ha... Bây giờ ta cũng không biết sau khi rời khỏi đây nên giải thích thế nào, quá mất mặt, đời này có cơ hội to lớn là được tiến vào cung điện truyền thừa Tổ Vu, nhưng lại chỉ có một chút thu hoạch, đủ làm gì đâu...”
Thần Vô Tú do dự một chút, thở dài: “Ta rất muốn nói ta thu hoạch tạm được... Nhưng thật sự không được như ý. Quá mất mặt... haizzz”
Nhan Tử Kỳ: “Ta chỉ thiếu chút nữa là trọc đầu, trắng tay.”
Sa Điêu hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang nghi ngờ, có chút không tin.
Cuối cùng nhịn không được nữa trừng mắt lên: “Các ngươi có ý gì... Các ngươi đều không có thu hoạch gì? Cái này, cái này sao có thể? Ta rõ ràng nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy, nhiều dật phẩm mộng ảo như vậy, ngoài trong truyền thừa Tổ Vu ra, những địa giới khác nơi nào có thể có, những kho tàng khác có thể có bảo vật như vậy? Các ngươi, không phải đang mở to mắt nói dối chứ?”
Sa Điêu càng nghĩ càng cảm giác mấy người này đang nói dối, lập tức rất tức giận: “Làm người không thể vô sỉ như vậy!”
Tám người đồng loạt quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn ở trên mặt Sa Điêu, các loại ánh mắt lấp lánh đan xen: “Sa Điêu, chẳng lẽ ngươi... Thu hoạch rất nhiều? Không thể nào? Ngươi nghĩ cho kỹ.”
Sa Điêu trợn mắt nói: “Nơi tốt như vậy, tiện tay cầm lên một thứ cũng là bảo bối, đương nhiên ta thu hoạch rất phong phú, làm sao... Các ngươi... Thu hoạch của các ngươi đều rất ít sao? Cái này sao có thể? Không thể nào, chắc chắn không thể nào, rõ ràng ta thấy được nhiều đồ tốt như vậy, chỉ là lúc ta đi qua đều không còn... chắc chắn là các ngươi lấy đi! Đúng rồi, các ngươi đang gạt người, coi như không phải tất cả mọi người gạt người, nhưng nhất định có người không nói thật, chính là vậy!”
Tám người trợn tròn mắt nhìn Sa Điêu, trong phút chốc trong lòng mọi người dâng lên một loại xúc động muốn tiến lên bóp chết hắn.
Tên khốn nạn này... Không phải là bị ngốc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận