Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1530: Chủ nhân gia đình- Tả Tiểu Đa

“Đang trước mặt chú Ngô đây, ngươi không giữ cho ta chút thể diện được à?”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Còn không mau đi lấy chút trái cây lên đây, chút chuyện vặt vãnh này cũng phải để ta nói hả? Có khách đến nhà vậy mà chút phép lịch sự này cũng không biết!? Ngươi làm vợ kiểu gì thế hả? Nhanh lên! Muộn chút nữa xem ta có đánh chết ngươi không!
“!!”
Tả Tiểu Niệm tức giận đứng dậy đi lấy trái cây.
Tả Tiểu Đa rụt rè ngồi trên sô pha, bày ra khí thế nhất ngôn cửu đỉnh của chủ nhân gia đình cười ha ha nói: “Để chú Ngô chê cười rồi, long trọng giới thiệu với người thêm lần nữa, ừm, đây là vợ của con. Hahahaha haha.”
Ngô Thiết Giang suýt nữa phun ra một ngụm trà.
Là vợ của ngươi rồi, chuyện này tất nhiên ta biết, hơn nữa còn biết từ lâu rồi cơ...
Nhìn dáng vẻ đắc ý của thằng nhóc này, cứ làm như ta không biết địa vị trong gia đình của hai đứa vậy.
Tả Tiểu Niệm bưng đĩa trái cây lên, nói: “Chú Ngô, người ăn trái cây ạ.”
Tả Tiểu Đa lần nữa bày ra dáng vẻ uy phong: “Sao lại không gọt vỏ thế hả? Thật chẳng có mắt mũi gì cả, còn không mau đem đi gọt cho ta, gọt cho sạch vào đấy.”
Tả Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu.
Tả Tiểu Đa dùng tốc độ nhanh như chớp cầm lên một miếng bỏ ngay vào miệng nói: “Khỏi đi, ăn cả vỏ cho có chất dinh dưỡng.”
Ngô Thiết Giang ngây người ra, sau đó không kìm được mà haha cười lớn.
Ăn một quả rồi nói: “Sao nào, bây giờ hai đứa có tài liệu nào không biết… hay là không tài nào xác nhận được không? Để ta giúp hai đứa mở mang tầm mắt?”
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa hai mắt sáng lên: “Thật sự cảm ơn chú, chúng con còn đang phát sầu vì chuyện này đây.”
Ngô Thiết Giang cười cười gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ Tả Lộ Thiên Vương nói quả nhiên không sai, hai chị em tụi này quả nhiên chứa rất nhiều thứ hay ho trong túi.
“Chuyện này không gấp, chú Ngô đi đường xa tới đây chắc là mệt rồi, để người uống ngụm trà, ăn miếng hoa quả trước.” Tả Tiểu Đa ân cần nói.
“Được.”
Tả Tiểu Niệm đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Chú Ngô, người và cha con thân nhau như vậy, cha con trước khi rèn luyện hồng trần chắc không dùng cái tên bây giờ đâu nhỉ?”
Về chuyện này Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa thực sự rất tò mò.
Nhớ về quãng thời gian trước, từ từng chút từng chút dấu vết của ngày xưa, vô số các dấu vết đã để lại của hai vợ chồng, khắp nơi đều chứng tỏ rằng Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình là hai đại cao thủ đại năng.
Cho dù bị thương khó thi triển sức lực, cho dù rèn luyện hồng trần, tinh luyện đạo tâm, nhưng cũng không đến nỗi không để lại chút tin tức chứ?
Có cái gọi là người đi để lại tên chim qua để lại tiếng.
Nhưng tìm kiếm hai người bọn họ khắp trên mạng, thậm chí Tả Tiểu Đa còn hắc một số tài liệu chính phủ để tìm kiếm nhưng vẫn bặt vô âm tín, không tìm thấy bất cứ một tin tức liên quan nào.
Đối với thân phận thực sự của cha mẹ, hai người thực sự tò mò muốn chết.
Ngô Thiết Giang ngây người, đứng ngồi không yên, thì thào nói: “Có lẽ…. không phải…. đâu….”
Tả Tiểu Đa bất mãn nói: “Sao lại nói không chút chắc chắn thế ạ, bọn họ đều đã hoàn thành xong việc rèn luyện hồng trần, chú Ngô còn giấu tụi con làm gì nữa?”
Ngô Thiết Giang lau mồ hôi, đột nhiên sinh ra một sự kích động muốn trốn đi lẹ.
“Cha con vốn tên là gì ạ?” Tả Tiểu Niệm hỏi.
“Cha con.... khụ khụ, thân phận của hắn nhiều như thế, cái này ta cũng không rõ…” Ngô Thiết Giang nói.
“Dù có thế nào đi nữa, họ Tả là chắc chắn chứ?” Tả Tiểu Đa nói chắc nịch: “Thiên biến vạn hóa vật đổi sao dời cũng không thể thay đổi họ của gia tộc chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Ngô Thiết Giang như ngồi trên đống lửa.
“Vậy cụ thể là gì?” Tả Tiểu Đa rất tò mò.
Ngô Thiết Giang ho lên một tiếng, đột nhiên nghĩ ra, thế là nghiêm túc nói: “Chuyện này ấy mà, ta thực sự không thể nói rõ với các con được, ta nghĩ, việc cha mẹ con không nói cho con biết… chắc chắc là vì có nguyên nhân khác, ta mà tùy tiện nói với các con, thì lại chẳng hợp lí chút nào.”
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa nghe xong cũng cảm thấy câu này nói rất có lý, nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Nói tóm lại, cha con không nói chắc chắn là vì muốn tốt cho hai đứa.” Ngô Thiết Giang nói.
“Vậy cũng đúng.” Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa gật đầu.
Tả Tiểu Đa thở dài một hơi, đè giọng bí mật nói: “Chú Ngô, người nói xem, gia đình con và Ngự Tọa Tuần Thiên...”
“Khụ khụ khụ....” Ngô Thiết Giang đột nhiên lại nổi cơn ho.
“Có khi nào... có quan hệ gì đó không...?”
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng nói xong, vẻ mặt đầy mong chờ nói: “Cha con… liệu có phải là đời sau của đời sau của đời sau sau sau, là dòng máu do Ngự Tọa phong lưu ở bên ngoài… đã để lại không?”
“Hả”? Ngô Thiết Giang hai mắt trợn tròn, đồng tử như muốn bay ra khỏi hốc mắt, hoàn toàn ngây ngốc.
“Ý con là cha con liệu có phải là cái kiểu cháu của cháu của cháu nhà Ngự Tọa Tuần Thiên... không?” Giấc mộng làm con ông cháu cha đời thứ hai đến đời thứ N của Tả Tiểu Đa trước giờ đều chưa dập tắt.
Ngô Thiết Giang chỉ biết mình bị nghẹn mất rồi, miếng hoa quả mắc ngang cổ họng.
Lâu thật lâu sau mới có thể nuốt nó xuống, nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, nói: “Chuyện này ta thật sự không hay biết.”
“Thật sự không có chút manh mối nào sao, trên đại lục này người mang họ Tả cũng đâu có bao nhiêu đâu?” Tả Tiểu Đa bất mãn nói.
“Chuyện này ta thật sự không biết chút gì, nhưng nghe con nói thế này gia đình con có khi thực sự có mối liên hệ gì đó với Ngự Tọa Tuần Thiên không biết chừng.” Ngô Thiết Giang khó khăn nói.
Cuộc đời này ta chưa từng nói vòng vo tam quốc thế này bao giờ.
Thực sự khó sống quá mà.
Chẳng moi được chút thông tin gì từ miệng của Ngô Thiết Giang, Ta Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa không khỏi có chút thất vọng.
Chính Ngô Thiết Giang cũng cảm thấy mình không thể nói thêm bất cứ thứ gì nữa.
Lỡ như tự chính miệng mình khai ra quan nhị đại siêu cấp gì gì đấy, đoán chắc lớp da này sẽ bị không ít người xâu xé tanh bành.
“Khụ khụ, con còn nhớ không, lúc đó ta đã đồng ý với cha con, chuyện giúp con tìm kiếm chùy pháp ấy?” Ngô Thiết Giang hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận