Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 1925: Tiến vào thành bảo Ma Thần

“Ừm, ma trong ma đầu, tổ trong tổ tông.”
Băng Minh Đại Vu giống như mình được chiếm tiện nghi lớn của người ta, quác quác cười lên.
Lời này của Băng Minh Đại Vu, đã trắng trợn nói với vị trưởng lão ma tộc này: Người này, tư xưng là tổ tông của ma, tổ tông của các ngươi đó.
Mau đánh hắn đi!
Đánh chết hắn!
Ta thích nhất xem các ngươi đánh nhau....
Trong lời ngoài lời ẩn chứa ý khiêu khích trần trụi, không chút che đậy, cực kì chói tai!
“Ma Tổ?”
Sáu trưởng lão ma tổ, đồng loạt nhíu mày, vẻ mặt tức giận không chút che đậy nhìn Lệ Trường Thiên.
Biết rõ Băng Minh Đại Vu khiêu khích, nhưng vẫn không nhịn được tức giận.
Không ngờ tên này dám lấy biệt danh này, Ma Tổ? Dựa vào ngươi cũng xứng?
Hahaha....
Nếu ngươi là Ma Tổ, vậy đặt đám ma thật sự như bọn ta ở đâu?
Lệ Trường Thiên không để ý nhàn nhạt hừ một tiếng, chỉ dùng tinh thần lực quét qua từ trong ra ngoài thành bảo Ma Thần, trong lòng sốt ruột khó hiểu.
Cháu ngoại ta đâu?
Đi đâu rồi?
Không phải vừa nãy mới đến khu vực này sao? Sao không thấy nữa?
Cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thằng nhóc vừa tiến vào khi nãy, đi đâu rồi?”
Vô Độc và Băng Minh cũng dỏng lỗ tai lên.
Đại trưởng lão ma tộc lạnh lẽo nói: “Thằng nhóc vừa tiến vào khi nãy, có quan hệ gì với ngươi? Thân thích? Bạn cũ? Bạn học?”
Lệ Trường Thiên híp mắt, không trả lời lại, uy nghiêm nói: “Người đi đâu rồi?”
Sáu trưởng lão ma tộc, đồng loạt lạnh lùng hừ một tiếng.
Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Thằng nhóc đó giết hơn mười ngàn tộc nhân của bọn ta, nợ máu tày trời này, không đội trời chung, dù cho tìm được, cũng tuyệt đối không để hắn sống sót rời khỏi.”
Lệ Trường Thiên lạnh lẽo nói: “Không để hắn sống sót rời khỏi? Ngươi thử đi.”
“Thử thì thử.”
Trong ánh mắt của một trưởng lão đứng dựa lưng lộ ra hung quang: “Biệt danh của người này là Ma Tổ... haha, nhân loại Tinh Hồn, lão phu khuyên ngươi, trên địa bàn ma tộc bọn ta, ngươi nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”
Lúc nói đến mấy chữ ‘địa bàn ma tộc’, đặc biệt nhắc tới hai chữ ‘Ma tộc’, đột nhiên cảm thấy cách phát âm có chút ngấy.
Lại nhìn lão già phía trước, vẻ mặt càng thêm bất thiện.
Lấy biệt danh nào không được?
Lại dùng biệt danh Ma Tổ, chẳng lẽ không phải chiếm tiện nghi của tất cả mọi người bọn ta!
Băng Minh Đại Vu cười hihi, cảm thấy mình có thể xem kịch.
Vô Độc Đại Vu ở bên cạnh u ám nói: “Đại trưởng lão, thằng nhóc này, không được chết!”
Đại trưởng lão lạnh lẽo cười, nói: “Đại thù đã kết, dù Vô Độc huynh lên tiếng cũng khó tiêu biến, bổn tộc đã rất lâu không tiếp đãi khách ngoài, không biết ba vị có gan, vào trong uống ly trà không?”
Trưởng lão ma tộc trước đó lời nói đã không khách sáo, trực tiếp mở miệng hỏi ba người có gan không.
Rõ ràng, hắn cho rằng ba người này chính là một bọn.
Thật ra cũng không lạ khi hắn có chút liên tưởng.
Ý nghĩa trong lời nói của ba người này đều không muốn thằng nhóc kia chết!
Dù cho thằng nhóc đó trông có vẻ chính là nhân tộc Tinh Hồn, nhân tộc và Vu tộc đã đối đầu với nhau vô số năm tháng, nhưng thằng nhóc này rõ ràng không giống với mọi người, chiêu pháp thực lực thể hiện ra, gần như chính là truyền thừa Vu tộc chắc như đinh đóng cột, không biết có phải hạt giống của Vu tộc xúi giục nhân tộc?
Nếu suy luận là thật, vậy chính là Vu tộc tiến bộ rồi, lại có mắt nhìn người!
Trái lại chuyện này quá hiếm lạ.
Đương nhiên, tuyệt đối không phải chuyện tốt, Vu tộc từ xưa đến nay, đều là nắm đấm lớn là một tôn chỉ rẩt cao, trước đây dù cho gặp chủng tộc yêu tộc mạnh nhất tấn công, cũng hiếm khi có chiến lược vòng vèo uyển chuyển, bây giờ phương pháp khác, uy hiếp tăng gấp đôi!
“Uống trà có gì mà không dám?” Băng Minh Đại Vu nghẹn họng: “Cho dù đánh nhau, ta cũng không phải người xông lên trước. Vừa hay bây giờ ta rất khát, có trà ngon không?”
Lời nói đã trực tiếp tuôn ra.
Vô Độc Đại Vu cười haha: “Lệ huynh, mời?”
“Mời.” Đương nhiên Lệ Trường Thiên không sợ, cho dù đại trưởng lão không mời, hắn cũng định tiến vào trong thành bảo tìm dấu vết của Tả Tiểu Đa.
Ba người một trước hai sau, ung dung hạ xuống, sánh vai đi vào thành bảo Ma Thần.
Đây là một vấn đề thể diện, cho dù sau khi tiến vào là núi đao biển lửa, cũng phải sau khi tiến vào rồi nói, suy cho cùng người ta đã gọi tên rồi!
“Có dám không?!”
Lúc này nếu không đồng ý không vào, uy danh cả đời phá hủy trong một lúc.
Cho nên tiến vào là bắt buộc, không có chỗ chần chừ.
Trong ba người, tuổi tác Băng Minh Đại Vu nhỏ nhất, cố gắng bày ra dáng vẻ không tim không phổi nghênh ngang tiến vào, chính là cho Vô Độc và Lệ Trường Thiên một bậc thềm.
Chứng minh bọn ta không phải bị các ngươi nói khích tiến vào, mà là, bọn ta muốn đi vào là đi vào, không muốn đi vào thì không vào.
Ba người vừa mới tiến vào đại điện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy một không gian đặc biệt, bên trong bày ra một pháp trận không gian vô cùng kì lạ có chỗ khác với Vu Đạo nhân ba tộc truyền thụ.
Chỉ riêng bên ngoài nhìn vào, đại điện Ma Thần này chiếm vị trí không nhỏ nhưng cũng không phải quá lớn.
Sau khi tiến vào, có thể nhìn thấy, mênh mông bao la, ma vụ bốc lên, không thấy bến bờ.
Từng đại điện, đan xen hòa quyện.
Mà trên quảng trường lớn ở chính giữa, bày trí một bàn thờ cao khác, phía trên khắc một vật hình dáng ngôi sao sáu cánh khổng lồ, từ từ xoay tròn, rõ ràng đang vận chuyển.
Mà ở phía trên trên không, ma vân phân bố dày đặc, từng khuôn mặt Ma Thần, dữ tợn khủng bố, trên tầng mây mờ nhạt rõ ràng.
“Ma tộc, dù là suy thoái, nhưng cuối cùng vẫn là chủng tộc thượng cổ, vẫn lưu lại rất nhiều nội tình.” Vô Độc Đại Vu u ám nói.
“Vô Độc Đại Vu khách sáo rồi, mặc dù bản tộc không bằng các tiền bối Vu tộc để lại rất nhiều truyền thừa, nhưng ít nhiều tổ tiên cũng để lại chút đồ vật.” Đại trưởng lão ma tộc thành kính cúi người trước bàn thờ hành lễ.
Đứng dậy nói: “Ba vị, mời ngồi bên này.”
Ba người vừa xoay người, đột nhiên Băng Minh Đại Vu nói: “Ồ, đây là cái gì?”
Lệ Trường Thiên và Vô Độc Đại Vu sững sờ, đồng loạt theo âm thanh nhìn qua.
Chỉ thấy lúc này, trên đỉnh của bàn thờ, kiểu dáng ngôi sao sáu cánh cao cao chầm chậm xoay, chuyển qua, phía trên, lại là bông hoa năm cánh trói một cô gái nhân loại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận