Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 1344: Đồ Sát! Quân Nga Đầu Hàng! (4)

Hơn một ngàn binh sĩ của phân hạm đội mang theo súng trường liên châu, cũng lập tức đổ bộ truy sát.
Truy sát suốt bảy giờ, giết sạch hơn hai trăm lục quân Nga.
Đến đây!
Hạm đội Viễn Đông của hải quân Nga, toàn quân bị tiêu diệt.
Đợt lục quân thứ hai được vận chuyển, hơn một vạn người, cũng toàn bộ bị tiêu diệt.
...
Sớm hơn một chút.
Sau khi trải qua cuộc hành quân cấp tốc, Sư đoàn 1, Sư đoàn 9, Sư đoàn 10 đã tiến vào khu vực phòng thủ của tướng quân Thịnh Kinh.
Trong đó hai vạn năm ngàn đại quân tiến vào Thịnh Kinh (còn gọi là Phụng Thiên, nay là Thẩm Dương), hơn một vạn đại quân còn lại chia nhau đóng quân tại các thành trì xung quanh.
Nhưng cũng chỉ có thể ở gần Thịnh Kinh. 
Tiếp quản toàn bộ công tác phòng thủ, đồng thời bắt đầu nhanh chóng bố 
trí phòng tuyến. 
"Nô tài Ân Hợp, bái kiến Vương gia." Tướng quân 
Thịnh Kinh dẫn theo hơn trăm quan viên đến quỳ nghênh đón. 
Tô Duệ liếc nhìn đám 
người này. 
Khi đó, lúc bãi bỏ Bát Kỳ địa phương, Tăng Cách Lâm Thấm phụ trách 
khu vực ngoài quan ải và bộ Mông Cổ, còn Thịnh Kinh lại giao cho Uy Nhân. 
Khi ấy, chuyện 
này khiến gà chó không y·ê·n·, hết âm chiêu này đến âm chiêu khác, suýt chút nữa khiến công cuộc cải cách quân vụ Bát Kỳ ở Thịnh Kinh tan thành mây khói. 
Cuối cùng, trực tiếp xuất binh trấn áp, lưu đày không biết bao nhiêu người, mới miễn cưỡng ngoan ngoãn. 
Mà vị tướng quân Thịnh Kinh Ân Hợp này, 
lúc này trong lòng tràn đầy hoảng sợ. 
Vương gia đích thân đến Thịnh Kinh, đây... đây là muốn làm gì? 
Chẳng lẽ cảm thấy chúng ta chưa đủ thảm? Tự mình đến thu thập chúng ta? 
"Chuẩn bị lương thảo, quân Nga đang ở vịnh Đại Liên phía nam, lúc nào cũng có thể đánh 
tới." 
Tô Duệ trực tiếp hạ lệnh. 
Tướng quân Thịnh Kinh ngẩn người? 
Cái gì? 
Quân Nga lại đến đây rồi sao? Chẳng phải bọn chúng ở ngoài mấy n·g·à·n dặm sao? Chẳng phải đang đại chiến ở 
gần Ái Hồn sao? 
Tô Duệ lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng chẳng buồn để ý đến. 
"Vâng, vâng, nô tài tuân mệnh." 
"Nô tài xin khấu tạ đại ân của Vương gia." 
"Nếu không có Vương gia dẫn quân lên phía bắc, thì vùng đất Long 
Hưng của Đại Thanh ta đã nguy rồi." 
"Vương gia, đại chiến ở phía 
nam đã kết thúc rồi sao?" 
Đường đường 
là tướng quân Thịnh 
Kinh nhất phẩm, khom lưng, nhón chân, đi theo sau Tô Duệ, liều mạng nịnh bợ lấy lòng. 
... 
Chỉ sau mười bảy giờ. 
Tô Duệ đã nhận được báo cáo. 
"Vương gia, quân Nga đã đến." 
Tô Duệ kinh ngạc, nhanh vậy sao? 
"Bao nhiêu 
người?" Tô Duệ hỏi. 
"Ước chừng, bảy ngàn người." 
Xem ra, quân Nga cũng chú trọng binh quý thần tốc, vừa mới đặt chân vững vàng ở vịnh Đại Liên, lập tức không thể chờ đợi tiến quân lên phía bắc, muốn tấn 
công Thịnh Kinh. Hơn nữa còn vòng qua Liêu Dương, thẳng đến Thịnh Kinh. 
Có thể thấy lương thực của bọn 
chúng không đủ, muốn 
chiếm Thịnh Kinh để bổ sung. 
Tô Duệ hạ lệnh cho quân đội, dĩ dật đãi lao (*), chờ quân Nga đến tấn công 
Thịnh Kinh. 
(*Lấy lực lượng tại chỗ, sung 
sức để đánh quân địch từ xa đến, mệt mỏi) 
Nhưng khi quân đội Nga cách Thịnh Kinh năm mươi dặm, lại không tiến lên nữa. 
Cũng không phải tình báo của bọn chúng lợi hại, thám thính được đại quân 
của Tô Duệ đã tiến vào Thịnh Kinh. 
Mà là xuất hiện Hán gian, bị quân Nga mua chuộc, nói rằng đã thấy mấy vạn đại quân tiến vào Thịnh Kinh. 
Không biết là quân đội của ai, nhưng quân đội này không có tóc 
đuôi sam, mặc quân phục mới. Cho nên chủ tướng quân Nga 
phán đoán, đây rất có thể là lục quân kiểu mới của Tô Duệ. Mặc dù hoảng 
sợ, nhưng hắn vẫn phái thám báo đến thành Thịnh Kinh điều tra, cuối cùng từ dấu vết trên đường, và cả phòng thủ của 
thành Thịnh Kinh, xác định chắc chắn có đại quân của Trung Quốc tiến vào đóng giữ Thịnh Kinh. 
Cứ như vậy, bảy ngàn lục quân của Nga dừng bước. 
Nhưng bọn chúng cũng 
khó quyết định, tiếp theo phải làm gì? Là tiếp tục tấn công Thịnh 
Kinh hay rút về vịnh Đại Liên? 
Hay là tấn công các thành trì khác? 
Chỉ chần chừ 
vài canh giờ, quân đội Nga lập tức quyết định, tiến về phía tây, trước chiếm các thành trì khác để thu lương thực. 
Chiến thuật ôm cây đợi thỏ của Tô Duệ không thành, không thể dĩ dật đãi lao. 
Nhưng hắn cũng quyết định ngay, hạ lệnh cho các quân truy kích. 
Cứ như vậy, bốn vạn đại quân tạo thành một vòng cung, liều mạng t·r·u·y kích bảy ngàn quân Nga. 
Điều này đã trở thành cuộc so đọ ý chí. 
Hai đạo quân, liều mạng so đọ tốc độ. 
Thật đáng tiếc, đến quá vội vàng, 
không có nhiều kỵ binh. 
Nếu không lúc này, cho dù có một đoàn kỵ binh cũng tốt. 
Bất quá, tình cảnh của quân đội Nga còn gian nan hơn, bởi vì bọn chúng không quen thuộc địa hình nơi này, nơi này dù sao cũng là địch cảnh. 
Mặc dù bắt được 
mấy chục tên Hán gian dẫn đường, nhưng không thể có đủ lương 
thực là sự thật. 
Cứ như vậy, bọn chúng vẫn chạy. 
Quân đội của Tô Duệ vẫn đuổi theo. 
Ròng rã hai 
ngày một đêm sau. 
Quân Nga đã chạy được hai trăm dặm, hoàn toàn 
là sức cùng lực kiệt. 
Hơn nữa càng thống khổ hơn là, phi thuyền trên đầu bọn chúng, mặc kệ bọn chúng 
ở đâu, đều sẽ bị phát hiện. 
Ngoài ra, mấy chục tên Hán gian dẫn đường này trong lúc hoảng loạn, cũng bắt đầu chạy trốn hoặc 
lạc đường. 
Mà quân đội 
của Tô Duệ, hoàn toàn 
có thể dựa vào quân địch, từ các hướng tiến quân, dần dần thu nhỏ vòng vây. 
Cuối cùng, ở nơi cách Thịnh Kinh 220 dặm, bảy ngàn lục quân Nga đã bị bao vây hoàn toàn. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận