Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 1219: Bạch Phi Phi cầu tự ! Tương quân quyết liệt ! (1)

Thượng Hải, Tô Duệ cùng Wade-Giles tiến hành hội đàm.
Dựa theo lịch sử, lúc này gã đã là nhân vật số hai của Đại Anh đế quốc ở Viễn Đông, mấy năm sau sẽ thăng lên nhân vật số một.
Nhưng ở thế giới này, gã vẫn đang cố gắng, cạnh tranh chức Công sứ, đang trăm phương ngàn kế muốn tống khứ tước sĩ Bruke khỏi Luân Đôn.
"Quận vương điện hạ, thật không dám tin, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cách ta xưng hô ngài đã từ tước sĩ thành điện hạ."
Wade-Giles nói:
"Nói ra, ta vẫn là bằng hữu thuở ban đầu của ngài."
Bảy năm trước, Tô Duệ đến Thượng Hải mua vũ khí, người đầu tiên bái kiến chính là vị tước sĩ Wade-Giles này.
Đương nhiên, đó không phải là một ký ức tốt đẹp, theo một ý nghĩa nào đó Tô Duệ đã bị hãm hại và nhục nhã, vì thế đã giết chết Trương Ngọc Hạm, trước mặt người Anh diễn ra một màn chó cắn chó. Tô Duệ cười nói:
"Đương nhiên, ta còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt ngài, thật là vô cùng vui vẻ. Toàn bộ Đại Anh đế quốc, bàn về sự hiểu biết đối với Trung Quốc, ngài và Parkers là sâu sắc nhất, thậm chí sự hiểu biết của ngài về văn hóa Trung Quốc còn hơn tám phần mười người Trung Quốc."
"Không, phải là hơn chín phần."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Ta là một nhà Hán học, mà phần lớn người trong nước các ngươi đều không biết chữ."
Tô Duệ nói:
"Đường còn dài, trách nhiệm này hoàn toàn là của ta."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Quận vương điện hạ, ngài không thấy trách nhiệm ngài gánh vác quá nặng sao?"
Tô Duệ nói:
"Thật sao?"
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Ta muốn hỏi ngài một vấn đề."
Tô Duệ nói:
"Xin cứ nói."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Chính sự đường quý quốc, rốt cuộc ai mới là Thủ tịch Nghị chính đại thần, là ngài? Hay là Cung Thân Vương Dịch Thao?"
Tô Duệ nói:
"Nếu ngầm thừa nhận, hẳn là Cung Thân Vương."
Wade-Giles nói:
"Nhưng chúng ta chỉ nghe thấy thanh âm của ngài."
Tô Duệ nói:
"Vậy có lẽ là Cung Thân Vương tương đối bảo thủ."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cũng đồng nghĩa với hậu quả gánh chịu càng lớn. Rất nhiều khi hậu quả chính trị rất khó dùng thủ đoạn quân sự để bù đắp."
Tô Duệ nói:
"Ngài biết khi ta trao đổi với tước sĩ quý quốc, có một điều khiến ta đau đầu, là gì không?"
"Ta sai, ta sai."
Wade-Giles nói:
"Ta nói thẳng, sau khi ngài tấn thăng Quận vương, cùng Cung Thân Vương Dịch Thao cùng đứng đầu Chính sự đường, ngài đưa ra bốn tân chính?"
Tô Duệ nói:
"Đúng vậy, nhưng đây hoàn toàn là nội chính của nước ta."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Trong đó điều thứ ba, chưa chắc đã hoàn toàn là nội chính của quý quốc, cấm tuyệt buôn bán thuốc phiện."
Tô Duệ nói:
"Đây đương nhiên cũng là nội chính của nước ta."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Không, không, không, hiện giờ thuốc phiện nước ta bán sang quý quốc, mỗi năm trên một triệu bảng Anh, nếu cấm tuyệt buôn bán thuốc phiện, đối với nước ta mà nói hoàn toàn là tổn thất to lớn."
Tô Duệ nói:
"Vậy xin hỏi ngài biết, hiện giờ mỗi năm quý quốc kiếm được bao nhiêu tiền từ khu kinh tế thí nghiệm Cửu Giang không? Gấp mấy lần so với mậu dịch thuốc phiện."
Tước sĩ Wade-Giles nói:
"Nhưng mà, đây chỉ là một nhóm người kiếm được, không phải sao? Đứng trên góc độ bạn bè cũ, ta khuyên ngài, không nên động vào tiền thuốc phiện."
"Hơn nữa Quận vương điện hạ, ta rất khó lý giải, Đại Anh đế quốc ta là cường quốc đệ nhất thế giới, nhưng vẫn có vô số người hút thuốc phiện, có gì quan trọng?"
Tô Duệ chậm rãi nói:
"Đó là vì quý quốc đã đứng lên, đã cường đại rồi, suy đồi một chút, sa đọa một chút, không sao cả. Mà nước ta yếu nhược như vậy, còn đang nằm rạp trên đất, không chịu nổi một chút suy đồi và sa đọa."
Thật ra, nếu muốn tính tổng nợ kinh tế, cấm tuyệt thuốc phiện là lỗ vốn. Dựa theo lịch sử, không bao lâu nữa, thuốc phiện sẽ trở thành một trong những thu nhập chủ yếu của Thanh triều. Thuế thuốc phiện mỗi năm khoảng hai triệu lượng bạc, chờ mười mấy năm sau, thu nhập từ thuốc phiện sẽ đạt tới sáu, bảy triệu lượng. Trong lịch sử có một nghi vấn, Thanh triều trải qua loạn Hồng Dương, loạn Niếp quân, sau chiến tranh thuốc phiện lần thứ hai, đã có điềm báo vong quốc, vì sao còn chống đỡ được mấy chục năm? Người có liên quan phân tích, trong này đại khái có ba nguyên nhân, trung khu Thanh triều nhượng bộ đủ quyền lực cho các đốc phủ người Hán ở địa phương, duy trì sự cân bằng miễn cưỡng.
Người phương Tây dùng chiến tranh mở cửa đất nước, triển khai phong trào Tây hóa, nộp các loại thuế cho trung khu Thanh triều, khiến thu nhập tài chính của Thanh triều tăng lên rất nhiều, nhất là thuế hải quan do người phương Tây quản lý. Vì nguyên nhân thuốc phiện, khiến thu nhập tài chính của trung khu Thanh triều tăng lên gần hai thành. Cho nên, lịch sử chính là hoang đường như vậy, chiến tranh của người phương Tây đối với Thanh triều, còn có loại tà ác như thuốc phiện, lại có thể kéo dài tính mạng cho Mãn Thanh. Tước sĩ Giles nói:
"Hiện tại Đại Anh đế quốc quả thật tràn đầy hữu nghị với Quận vương điện hạ, nhưng loại hữu nghị này vô cùng trân quý, không chịu nổi tiêu hao, chính sách cấm tuyệt thuốc phiện của ngài, sẽ tiêu hao loại hữu nghị này. Đừng quên, lần đầu tiên chiến tranh thương mại Trung Anh, cũng là vì hành vi đốt thuốc của quý quốc."
Tô Duệ nói:
"Vô cùng cảm tạ tiên sinh tước sĩ đã nhắc nhở, nhưng xin ngài yên tâm, về chính sách cấm tuyệt thuốc phiện này, ta sẽ cùng chính phủ quý quốc tiến hành phối hợp thỏa đáng."
Sau đó, hắn bưng chén trà lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận