Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 1186: Cái Chết Của Túc Thuận ! Tô Duệ Đại Khai Sát Giới ! (3)

Túc Thuận nói:
"Tô Duệ, trước không phải đã nói với ngươi, ta sẽ trả lời sau mấy ngày nữa sao?"
Tô Duệ chậm rãi nói:
"Không được, hiện tại phải trả lời."
Sắc mặt Túc Thuận hơi đổi, nói:
"Ý gì?"
Tô Duệ nói:
"Không có ý gì, chính là ý hiện tại phải trả lời."
Túc Thuận khàn giọng nói:
"Tô Duệ, ngươi tuy đã tiêu diệt được phản nghịch, đánh thắng trận này, nhưng vẫn chưa đến mức một tay che trời."
Tô Duệ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Túc Thuận nói:
"Ngươi và ta không cùng chí hướng, thứ cho ta khó tòng mệnh."
Tô Duệ đứng dậy nói:
"Đã hiểu."
Sau đó, hắn chắp tay với Túc Thuận, rồi trực tiếp rời đi. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng Tô Duệ vẫn rất thất vọng. Trong đám kỳ nhân, Túc Thuận được xem là có tài. Hơn nữa luôn tỏ ra muốn trọng dụng người Hán, cải cách kỳ vụ, khiến Tô Duệ có kỳ vọng khá cao vào hắn. Kết quả... chỉ là Diệp Công thích rồng mà thôi.
- Giải thích câu chuyện "Diệp Công thích rồng".
Điển tích "Diệp Công thích rồng" kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.
"Diệp Công thích rồng" nghĩa là Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng hoặc hình tượng của rồng mà thôi! Ngụ ý của thành ngữ "Diệp Công thích rồng" có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.
Hết giải thích.

Không được xem là người có tài. Vừa mới rời khỏi phủ Túc Thuận, Tô Duệ liền hạ lệnh. Trương Quốc Lương dẫn theo một ngàn quan binh thủ bị sư, trực tiếp bao vây phủ đệ Túc Thuận. Tất cả mọi người kinh hãi! Cái này... đây là động binh rồi? Đây là muốn triệt để trở mặt sao? Người nắm quyền Cảnh Thọ của một thủ bị sư khác ở kinh thành, trực tiếp bị đánh thức trong giấc mộng. "Đại nhân, không xong rồi, không xong rồi."
"Tô Duệ phái binh bao vây phủ đệ Túc Trung Đường, cái này... đây là muốn làm gì?"
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Cảnh Thọ kịch biến, Tô Duệ trước giờ rất coi trọng quy củ mà. Lần này, lại trực tiếp động đến quân đội? Đây là muốn làm gì? "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích..."
Cảnh Thọ nói:
"Quân đội của chúng ta, tuyệt đối không được nhúc nhích, chỉ cần hơi động một chút, sẽ là trời long đất lở."
"Ta đi gặp Tăng vương."
Sau đó, Cảnh Thọ trực tiếp rời khỏi phủ đệ, đi đến phủ đệ của Tăng Cách Lâm Thấm. Mà trên nửa đường, lại nhìn thấy Phùng Tử Tài dẫn theo chi quân đội thứ hai, trực tiếp xông đến phủ Trịnh Thân Vương. Trong tiếng la hét kinh hãi, trực tiếp bao vây phủ đệ Trịnh Thân Vương. Trong lòng hắn càng thêm hoảng sợ. Lúc Cảnh Thọ tiến vào phủ Tăng Cách Lâm Thấm, đã có mấy người tụ tập ở đó. "Vào thư phòng nói chuyện."
Tăng Cách Lâm Thấm nói. Sau đó, Cảnh Thọ đi theo Tăng Cách Lâm Thấm vào thư phòng. "Tăng vương, đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Thọ run rẩy nói. Tăng Cách Lâm Thấm nói:
"Không biết, nhưng chắc là Túc Thuận và Đoan Hoa muốn chó cùng rứt giậu, nên Tô Duệ tiên hạ thủ vi cường."
Cảnh Thọ nói:
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tăng Cách Lâm Thấm nói:
"Không được nhúc nhích, một chút động tác cũng không được có."
Cảnh Thọ nói:
"Nhưng Tô Duệ làm như vậy, chẳng phải là chứng thực hắn là Đổng Trác, là Tào Tháo sao? Túc Thuận là đại thần nội các, Đoan Hoa lại là Thiết Mạo Tử Vương, nhân vật như vậy, hắn nói bao vây là bao vây, vậy tiếp theo ai còn an toàn?"
Tăng Cách Lâm Thấm suy nghĩ một hồi lâu nói:
"Tô Duệ, thật ra không quan tâm người khác có coi hắn là Đổng Trác hay Tào Tháo hay không. Hắn bằng lòng coi trọng quy củ, nhưng điều kiện tiên quyết là người khác cũng coi trọng quy củ. Một khi người khác không coi trọng quy củ, hắn sẽ dùng sấm sét oai phong, trong nháy mắt trấn áp."
"Chờ, chờ đã..."
"Chỉ cần hắn bằng lòng coi trọng quy củ, chúng ta vẫn cứ không nên nhúc nhích."
Lúc này, hai cung Thái hậu cũng trực tiếp bị đánh thức. Nhất là Từ An Thái hậu, cả người lâm vào kinh nộ. Ngươi Tô Duệ không phải đã đáp ứng ta, đáp ứng thật tốt sao? Kết quả vừa quay người đã trở mặt, hơn nữa trực tiếp phái binh bao vây phủ đệ Túc Thuận và Đoan Hoa, đặt ta vào đâu? Mà Diệp Hách Na Lạp thị cũng hoàn toàn ngây người. Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng động. "Tô tướng, Tô tướng, Thái hậu nương nương ngọc thể bất an..."
An Đức Hải nói. Tô Duệ trực tiếp cho một bạt tai, hung hăng tát tới. "Bốp!"
Lập tức, An Đức Hải trực tiếp bị đánh choáng váng. Từ trước đến nay, Tô Duệ đối với hắn đều rất khách khí, thậm chí chưa từng quát mắng. Lúc này, một bạt tai đánh tới, trực tiếp khiến hắn ngây người. Sau đó, Tô Duệ trực tiếp xông vào trong Trường Xuân cung. Diệp Hách Na Lạp thị nói:
"Tô Duệ, ngươi thật là uy phong, thái giám của ta ngươi nói đánh là đánh. Nếu không có chút nào coi ta ra gì, vậy ngươi đánh ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận