Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 1141: Làm phản ! Vận mệnh ! Thánh chiến ! (7)

Vô số thuyền chở quân, thuyền chở lương, thuyền chở súng ống đạn dược, đổ bộ ở xung quanh Nam Kinh.
Vô số quân đội đào chiến hào xung quanh, xây dựng công sự.
Từng doanh trại, đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Đại quyết chiến Thiên Kinh, sắp nổ ra.
Trong thành Thiên Kinh!
Bầu không khí ngột ngạt, bi quan.
Thất bại ở Hàng Châu, hậu quả quá nghiêm trọng.
Toàn bộ quân đội Thái Bình Thiên Quốc mất đi một nửa, hơn nữa còn gặp phải thất bại không hề có sức chống cự.
Nhưng, đám người Lý Tú Thành, Lâm Khải Vinh, Lý Thế Hiền, Hoàng Văn Kim, Đàm Thiệu Quang, vẫn hừng hực chiến ý.
Tăng Thiên Dưỡng trước đó nằm liệt giường, lúc này thậm chí đã chuyển biến tốt đẹp như kỳ tích. Tinh thần trở nên sáng láng. Lâm Khải Vinh và Tăng Thiên Dưỡng đang mật đàm. "Ta vẫn luôn nghĩ, Thiên Quốc sẽ có kết cục như thế nào."
Tăng Thiên Dưỡng nói:
"Chúng ta tâm hướng Tô Duệ, thân ở Thiên quốc. Mỗi lần nghĩ đến Tô Duệ dẫn quân đến tấn công Thiên Kinh, chúng ta đi con đường nào, thật khiến lòng ta như lửa đốt."
Đây không chỉ là suy nghĩ của Tăng Thiên Dưỡng, mà còn là nỗi đau của Lâm Khải Vinh. Bọn họ nghĩ đến vô số lần, đại quân Tô Duệ đến công Thiên Kinh, bọn họ phải làm sao bây giờ? Trực tiếp đầu hàng? Vậy thì có lỗi với vô số các huynh đệ của Thiên Quốc. Cùng Tô Duệ đối chiến? Vậy cũng không thể làm được. Nữ nhi, tôn nữ của bọn họ, đều ở bên Tô Duệ.
Tăng Uyển Nhi gả cho đệ tử của Tô Duệ là Vương Chính Nghị. Lâm Thường Nhi còn gả cho Tô Duệ, đều là người một nhà. Lâm Khải Vinh và Tăng Thiên Dưỡng như thế, chớ nói chi là đám người Lý Tú Thành, Lý Thế Hiền. Mà cục diện bây giờ, có lẽ là hoàn mỹ nhất. Cho dù Thiên Quốc có muốn kết thúc, cũng nhất định phải kết thúc một cách hoa lệ nhất. Hiện tại thì rất tốt. Bên Tương quân, danh tướng đều đã xuất hiện. Đám người Tăng Quốc Phiên, Bành Ngọc Lân, La Trạch Nam, Lý Tục Tân, Lý Tục Nghi, Lý Hồng Chương, Tăng Quốc Toàn đều ở đây. Thậm chí ngay cả danh tướng Mãn Châu Đa Long A cũng ở đó. Bên phía Thiên Quốc, cũng là danh tướng tài năng. Oanh oanh liệt liệt đánh thắng trận thánh chiến cuối cùng, cho Thiên Quốc một kết cục thể diện. Sau đó, mọi người tìm được một con đường hoàn toàn mới. Dù cho gặp phải trận chiến Hàng Châu đại bại. Trần Ngọc Thành vẫn là danh tướng đỉnh cấp của Thái Bình Thiên Quốc bên này, trong tay hắn gần mười lăm vạn đại quân đã có bốn vạn người, canh gác mấy cửa thành quan trọng nhất. Nhưng trong mười lăm vạn đại quân này, là thành phần gì, trong lòng hắn cũng biết. Quân đội tinh nhuệ nhất đã thương vong hơn phân nửa. Trong mười lăm vạn người này, ít nhất có bốn năm vạn là binh mới chiêu mộ. Chuyện bị Tương quân bắt làm tù binh, trước mắt không ai biết. Bởi vì lúc bị bắt, vệ đội bên cạnh hắn gần như đều đã chết trận. Trong khoảng thời gian này, trong đầu hắn, phảng phất không có lúc nào là không hiện lên cuộc mật đàm giữa hắn và Tăng Quốc Phiên đêm hôm đó. Từng câu từng chữ, không ngừng vang vọng. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng một lần lại một lần tra hỏi nội tâm của mình. Một lần lại một lần tái hiện hình ảnh đại chiến Hàng Châu.
Bỗng nhiên, tâm phúc báo lại:
"Anh Vương, có người cầu kiến."
Trần Ngọc Thành nói:
"Ai."
Tâm phúc nói:
"Không biết, chỉ nói là cố nhân, hơn nữa đưa đến bái thiếp."
Trần Ngọc Thành tiếp nhận bái thiếp, phía trên chỉ có một chữ Ly. Khuôn mặt hắn lập tức run lên. Trọn vẹn một hồi lâu, hắn mới mở miệng nói:
"Cho nàng vào."
Một lát sau, một người toàn thân mặc áo choàng đen tiến vào. Trần Ngọc Thành lui hết tất cả mọi người, chậm rãi nói:
"Lúc này ngươi dám đến gặp ta?"
Người tới xốc áo choàng lên, lộ ra gương mặt diễm lệ, chính là Hồng Nhân Ly. "Phi Thành."
Hồng Nhân Ly nói:
"Ta vốn không nên tới, nhưng vẫn tới."
Nghe được cái tên lúc nhỏ này, Trần Ngọc Thành cảm thấy đặc biệt xa xôi. Những cái tên dễ nghe như Trần Ngọc Thành, Lý Tú Thành, đều không phải tên thật, đều là về sau đổi lại.
"Tô Duệ vô cùng coi trọng ngươi, trong danh sách tặng sách, ngươi vẫn xếp hạng thứ nhất."
Hồng Nhân Ly nói:
"Lần trước ở Hàng Châu, hắn đã đưa ra lời khuyên hàng cuối cùng cho ngươi và Thạch Đạt Khai, các ngươi quyết tuyệt. Sau trận chiến Hàng Châu, Thạch Đạt Khai bị bắt, cuối cùng xem như khẳng khái chịu chết. Nhưng... hắn thật ra là muốn đầu hàng, nhưng Tô Duệ chính là không chịu mở miệng, Thạch Đạt Khai không tìm được bậc thang xuống, chỉ có tự sát."
Trần Ngọc Thành lạnh lùng nói:
"Thì sao?"
Hồng Nhân Ly nói:
"Trong lòng Tô Duệ, Thạch Đạt Khai đại tiết có thua thiệt, cho nên ở bên Tô Duệ, cũng không có vị trí của Thạch Đạt Khai."
"Nhưng ngươi, mặc dù luôn đối nghịch với Tô Duệ, nhưng đối với Thiên Quốc mà nói, đại tiết không có gì thua thiệt."
Trần Ngọc Thành nói:
"Ngươi có mặt mũi nói lời như vậy, ngươi đối với Thiên Quốc thì sao? Đại tiết có thua thiệt sao?"
Hồng Nhân Ly nói:
"Đương nhiên là có rồi, ta là phản đồ của Thiên Quốc."
Sau đó, hai bên rơi vào im lặng. Hồng Nhân Ly nói:
"Trần Ngọc Thành, lúc ngươi ở An Huy, có phải bị Tương quân bắt làm tù binh hay không, có phải ngươi đã mật đàm với Tăng Quốc Phiên hay không?"
Lời này vừa ra, sắc mặt Trần Ngọc Thành kịch biến. Gần như rút đao theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận