Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 1005: Tô Duệ tân trung khu ! Tân thời đại ! Lật đổ (4)

Nhưng bây giờ bày ra trước mắt, chính là hai con đường khác nhau.
Một con đường, bảo thủ.
Một con đường khác, vô cùng cấp tiến.
Hồng Kỳ Cắm Khắp Mãn Thanh bắt đầu nhắn tin riêng cho Tô Duệ.
"Huynh đệ, ta đúng là điểu ti, ta đúng là cỏ rác, cuộc sống hiện thực của ta rối tinh rối mù, ngoại trừ sách của giáo viên, sách của Mã Liệt, ta cũng quả thật không có nghiêm túc đọc qua mấy quyển sách, ta biết ta là cực đoan, hẹp hòi!"
"Anh Niên Tảo Tuế, đúng là một tinh anh cao minh, trong cuộc sống hiện thực có thể khóe mắt hắn cũng không liếc đến ta."
"Nhưng xin ngươi tin tưởng ta, sự nghiệp của ngươi đã là trụ cột tinh thần của ta. Ta ở trong hiện thực không có gì cả, người khác đều coi ta là bệnh thần kinh, ta không có nhà ở, không có xe, không có vợ, hiện tại đã ẩn cư ở quê nhà nông thôn bỏ hoang nhà cũ, hơn nữa trong phạm vi mấy chục mét, cũng chỉ có một hộ gia đình của ta."
"Đời này của ta đã xong, ta đã đưa tất cả tinh thần, tất cả linh hồn vào trong sự nghiệp của ngươi."
"Bọn họ đều cảm thấy ngươi hiện tại đã tiến vào trung tâm, đã nắm đại quyền, cho nên không cần xông lên đánh mạnh, có thể từng bước mà đoạt quyền."
"Sai, sai, sai! Tiếp theo đấu tranh của ngươi phải càng thêm kịch liệt."
"Tiếp theo, ngươi phải càng hung mãnh hơn!"
"Địch nhân trước đó của ngươi là thấy được, là Hàm Phong hoàng đế, còn có những đại thần kia của hắn."
"Mà kẻ địch hiện tại của ngươi là không nhìn thấy, là tư tưởng cũ, tư duy cũ của quốc gia này."
"Quốc gia này đang không ngừng rơi vào vực sâu, xung quanh phảng phất có vô số nước đen sền sệt, đang không ngừng nhấn chìm quốc gia này."
"Ngươi tuy rằng đã tiến vào trung tâm, nhưng toàn bộ Thanh Đình vẫn như một vũng nước đọng, ngươi muốn đổi mới? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giống như lúc Anh Niên Tảo Tuế nói, tiến hành thỏa hiệp sao? Tiến hành trao đổi sao?"
"Như vậy sao có thể coi là thay trời đổi đất?"
"Hắn để ngươi ở trung tâm không ngừng đoạt quyền, chẳng những bồi dưỡng thành viên tổ chức? Kết quả đầu nhập vào đều là nhân vật cũ, chính khách cũ?"
"Như vậy cho dù ngươi cuối cùng thành công soán vị, cho dù ngươi thành công lên làm hoàng đế, thì thế nào? Xung quanh ngươi vẫn là một vũng nước đọng."
"Đừng quên, mục đích ngươi xuyên qua, là cải tạo quốc gia này, cứu vớt quốc gia này. Mà không phải đơn thuần soán vị làm hoàng đế."
"Anh Niên Tảo Tuế luôn nói, ngươi nên không ngừng đoạt quyền trước, sau đó mới cách tân, sau đó mới lật đổ."
"Sai, sai, sai!"
"Ngươi nên đoạt quyền trong quá trình cách tân, ngươi nên tìm kiếm những người đồng chí hướng trong quá trình cách tân."
"Nếu không, dù hiện tại có thành lập Chính Sự Đường, nhìn như lật đổ trung tâm trước đó, thì sao? Chính Sự Đường này có gì khác biệt so với Nội Các trước đây?"
"Đừng quên, ngươi trước tiên là một nhà cách mạng, sau đó mới là kẻ soán vị."
"Ngươi hiện tại, còn có Mãn Thanh này, giống như một kẻ mục ruỗng, trăm bệnh quấn thân, dưới chân nó có vô số bàn tay đen quấn quanh, ngươi nhất định phải điên cuồng chạy, không ngừng chạy. Phía trước có một mặt trời, nhưng nó vẫn luôn di chuyển, mà phía sau ngươi đều là bóng tối, ngươi nhất định phải điên cuồng chạy trốn, ngàn vạn lần không thể dừng lại, nếu không sẽ bị bóng tối thôn phệ."
Mà ở phía bên kia, Anh Niên Tảo Tuế cũng không ngừng gửi tin nhắn tới. "Huynh đệ, bây giờ ta cũng đã chuyển về nông thôn, trở về nhà cũ mà cha mẹ để lại cho ta. Ta từ nhỏ đến đại học, đều là những người ưu tú nhất, một đứa trẻ nông thôn, thi đậu Nhân Đại, hơn nữa còn học thẳng lên tiến sĩ."
"Khi bắt đầu công việc, ta đã có một cấp bậc không thấp, bởi vì lúc đó nhân tài còn ít. Làm việc hơn mười năm, cũng đã lên tới vị trí cao."
"Hưởng hết nhân sinh phồn hoa, nhìn quen cảnh triều lên thác đổ."
"Bây giờ chưa tới năm mươi tuổi, ta lại một lần nữa trở về quê hương. Lúc đó ta liều mạng phấn đấu như vậy, mới liều mạng thoát khỏi quê hương, mà bây giờ lại trở về điểm xuất phát."
"Tất cả mọi người đều cảm thấy ta đã tìm được sơ tâm, tìm được sự yên tĩnh."
"Không, không, không, ta căn bản không có yên tĩnh, ta chỉ là thất bại."
"Ta không cam tâm chút nào, nhưng ta đã không còn hy vọng."
"Huynh đệ, ngươi biết vì sao ta lại ngã ngựa không? Có phải vì ta yêu tiền không? Có một phần nguyên nhân thôi, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì ta muốn làm việc, lá gan ta quá lớn, động tác của ta quá lớn, cực kỳ mạo hiểm, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến ta ngã ngựa."
"Ta đã chôn vùi một cục diện tốt, ta đã gây ra những tổn thất không thể lường được."
"Kinh nghiệm và giáo huấn lớn nhất của ta, chính là đã không chú ý tới sự điều độ trong chính trị. Sau khi tấn công mãnh liệt, đạt được thắng lợi mang tính giai đoạn, nên an ổn lại, ăn hết quả ngọt của thắng lợi, sau đó mới bắt đầu đợt tấn công tiếp theo."
"Hồng Kỳ cắm khắp Mãn Thanh, tâm của hắn là tốt, hơn nữa hắn đã vùi đầu vào thế giới của mình quá sâu, cho nên đương nhiên có những quan điểm sắc bén, nhưng xét cho cùng thì quá hời hợt, thậm chí còn không phải là chủ nghĩa lý tưởng, mà thuần túy là chủ nghĩa hoang tưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận