Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 91: Trận chiến vòng chung kết

Không gian đối chiến tối tăm mờ mịt.
Hàn Vận nhìn Trương Vân Lộ cách đó không xa, trong lòng có chút im lặng.
Nhưng hắn kỳ thật cũng hiểu rõ, loại chuyện này là không thể tránh khỏi.
"Thái Thượng Đạo Tông Dương Sâm, gặp qua đạo hữu."
Hàn Vận chắp tay thi lễ.
Đồng thời, hắn dùng một thủ pháp cực kỳ kín đáo, vung xuống mấy người giấy.
"Trương Vân Lộ, xin tiền bối chỉ giáo."
Trương Vân Lộ cũng nghiêm túc đáp lễ.
Vừa đáp lễ xong, nàng liền cảm giác linh lực trong cơ thể tăng lên một chút.
Dương Sâm trước mắt này tuyệt đối đã làm gì đó.
"Trương Vân Lộ?"
Cái tên này Hàn Vận không hề xa lạ, "Thì ra đạo hữu chính là người đứng đầu vòng thí luyện thứ hai, thất kính thất kính!"
Kỳ thật với cảnh giới Nguyên Anh viên mãn của hắn, tu vi của Trương Vân Lộ trước mặt hắn nhiều nhất chỉ được tính là cảnh giới "tiểu hữu".
Nhưng là một người tu hành theo trường phái ổn trọng, hắn sẽ không xem nhẹ bất kỳ một người tu hành nào.
Dù chỉ là luyện khí tầng chín.
"Tiền bối khách khí rồi, xin chỉ giáo."
Đừng chỉ nói chỉ giáo mãi thế, chúng ta cứ như vậy tán gẫu trước không tốt hơn sao!
Nhưng mà Trương Vân Lộ dường như cũng không có sự kiên nhẫn này, đã rút kiếm ra.
"Ai !"
Hàn Vận mặt mày sầu khổ, "Vậy thì... xin mời đạo hữu chỉ giáo."
Phốc! Phốc! Phốc!
Bảy người giấy hiện lên xung quanh Trương Vân Lộ, nhưng vì Hàn Vận hiện tại chỉ có linh lực của luyện khí tầng chín, nên những người giấy đó trông cũng không chân thực.
Làn da như giấy vàng ố, thân thể cứng ngắc vặn vẹo, nhưng điều khiến người ta rùng mình nhất lại là ánh mắt của chúng ! không phải là hình vẽ lên, mà là hai hốc mắt đen nhánh, sâu thẳm trống rỗng tựa như sẽ chuyển động, tản ra ánh sáng âm lãnh.
Hết cách rồi, linh lực chỉ làm được đến mức này là cực hạn.
Bảy người giấy mỗi người chiếm cứ một phương vị, linh lực đan xen thành một đạo trận pháp huyền ảo, Hàn Vận ở giữa trung tâm trận thế, đưa tay vẫy một cái!
Ầm ầm!
Tia chớp xanh đỏ, Lôi Xà nhảy múa, bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Hàn Vận thân quấn tử điện, tay cầm cuồng lôi, uy thế vô biên.
Mà ở sau lưng Trương Vân Lộ, một người giấy bỗng nhiên rời khỏi vị trí, trong tay sáng lên Lôi Quang ấn về phía sau lưng nàng.
Ngay tại khoảnh khắc sắp đánh trúng, thân ảnh Trương Vân Lộ chợt biến mất.
Ông!
Bên tai vang lên tiếng kiếm minh ong ong, trong tầm mắt chỉ còn lại một đôi con ngươi lưu chuyển tử khí.
"Tử Viên Quan Khí pháp "?
Đây không phải pháp môn của nhất mạch Tử Hoàn sư thúc tổ sao?
Cổ truyền đến một chút hơi lạnh, sau đó chính là trời đất quay cuồng!
Ngộ Lý kiếm Tu!
Một Ngộ Lý kiếm Tu vậy mà học được " Tử Viên Quan Khí pháp ", sư thúc tổ không phải không thích nhất kiếm Tu sao?
Đầu lâu còn chưa rơi xuống đất, kiếm quang đan xen thành lưới liền lại lần nữa xuất hiện trước mặt.
Đầu đều bị chặt xuống rồi còn bổ đao?
Hai ta rốt cuộc ai mới là người của Thái Thượng Đạo Tông hả?
Ý nghĩ cuối cùng lóe lên, ý thức liền triệt để chìm vào trong bóng tối.
Sau khi bổ đao, Trương Vân Lộ quay đầu nhìn lại, thân thể Hàn Vận cũng theo đó ngã xuống, cũng không có quỷ dị mọc ra thêm một cái đầu.
Hô ! Tử khí trong mắt giảm bớt.
Nửa giây sau, nàng cũng theo đó rời khỏi không gian thí luyện, trở lại trong bí cảnh.
Mà lúc này, Lâm Cầu Tiên đang chuẩn bị quay về đỉnh kiếm tiếp tục ngồi, bỗng nhiên phát giác không đúng, đột ngột xoay người.
"Ngươi...!"
Mới bao lâu chứ, vị Dương đạo hữu của Thái Thượng Đạo Tông kia liền bị đánh bại?!
Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Trừ phi, trừ phi...
"Ngươi là người tu hành ngộ đạo!"
Lâm Cầu Tiên nhìn chòng chọc vào Trương Vân Lộ.
"Nhờ có lần thí luyện này, may mắn ngộ đạo."
Lời này là thật tâm thật ý, cũng không phải cố ý khiêm tốn.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, lần này nàng có thể ngộ đạo, ngoại trừ thí luyện mà Từ Hình tiền bối cho mình cùng với số lần tử vong đếm không hết kia.
Còn có sự chỉ điểm của Trì Cửu Ngư, đường sinh tử do Tiêu Phàm quỷ dị mang đến, và cả sự gia trì của bí cảnh này.
Tất cả các loại yếu tố, thiếu một thứ cũng không được.
Hơn nữa dù sao cũng đều phải đánh, chuyện này giấu giếm cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Nghe được nàng thừa nhận, thân hình Lâm Cầu Tiên không khỏi lảo đảo một chút.
Có thể ngộ đạo trong lần thí luyện này, vậy liền đại biểu nàng nhất định chỉ là Luyện Khí kỳ.
"Ngươi là Trương Vân Lộ."
giọng nói của hắn hơi khô khốc.
"Ân, ta là."
Người tu hành ngộ đạo Luyện Khí tầng chín...
Điều này đại biểu nàng nhất định có thể xây thành đạo cơ tạo hóa, cho dù là ở trong kiếm tông, cũng cực ít có người có thể so sánh với nàng.
Ngay lúc Lâm Cầu Tiên đang hoảng hốt, lại có một bóng người xuất hiện.
Thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, lại là thể tu kia của Long Tượng Kình Thiên Tông.
Không sai, Lý Phong Bình vẫn bại.
Kỳ thật về mặt thực lực cứng thì hai người không chênh lệch nhiều lắm, nhưng công kích tinh thần của thể tu Long Tượng Kình Thiên Tông thực sự quá mức cường đại, trực tiếp khiến Lý Phong Bình phá phòng.
Nếu như trong bí cảnh thất bại sẽ không thật sự chết đi...
"Hắn sẽ không tìm ta gây phiền phức sau khi thí luyện kết thúc chứ?"
Nhớ tới ánh mắt đỏ ngầu, muốn ăn tươi nuốt sống của Lý Phong Bình lúc cuối.
Tê ! Rất có thể.
Nghĩ vậy, hắn lùi về sau hai bước, cách Lâm Cầu Tiên xa hơn một chút.
Để tránh hắn muốn báo thù cho sư đệ của mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, sự chú ý của Lâm Cầu Tiên căn bản không đặt trên người hắn, mà là một mực nhìn chòng chọc vào nữ kiếm Tu xuất hiện sau đó.
"Người tu hành bản địa của Huyền Kiếm thị, Trương Vân Lộ."
Thể tu của Long Tượng Kình Thiên Tông sững sờ, sau đó cũng báo tên của mình.
"Long Tượng Kình Thiên Tông, Nhạc Chấn."
Sau khi báo tên của mình, Nhạc Chấn trong lòng hơi động.
Trương Vân Lộ?
Chính là luyện khí tầng chín đầu tiên tiến vào bí cảnh?
Cùng lúc đó, lại có hai bóng người xuất hiện, lần lượt là Khương Tĩnh và Luyện Đan sư của Tể Thế Cốc.
Khương Ngọc Cửu tự nhiên không thể nào đánh thắng được Khương Tĩnh đến từ Cầm Kiếm Đường.
Nhưng kiếm Tu họ Phong vừa rồi vậy mà lại bại?
Luyện Đan sư của Tể Thế Cốc này quả là có bản lĩnh.
Bọn hắn trở lại bí cảnh lúc, vừa vặn nghe được hai người đang báo tên của mình.
Luyện Đan sư của Tể Thế Cốc kia vung ống tay áo:
"Tại hạ Tể Thế Cốc Diệp Vô Chung."
"Kiếm tông Khương Tĩnh."
Khương Tĩnh cũng nói.
Đều đến cuối cùng rồi, còn không báo tên của mình, vậy thì thật sự là mệnh diễn viên quần chúng cả đời.
Trên sân có ba kiếm Tu, một thể tu.
Diệp Vô Chung là một Luyện Đan sư, xen lẫn trong đó trông không hợp chút nào.
Mọi người quan sát lẫn nhau một lát.
"Lần này đến Huyền Kiếm thị, còn chưa giao thủ qua với người tu hành bản địa, xin chỉ giáo."
Diệp Vô Chung phong độ nhẹ nhàng.
Sau đó giậm chân đi về phía Trương Vân Lộ.
Lâm Cầu Tiên, nói thật, hắn đánh không lại.
Khương Tĩnh của chấp pháp đường kiếm tông kia cũng không dễ đối phó.
Về phần Nhạc Huynh...
Thôi bỏ đi, đánh với hắn còn phải phong bế thính giác.
"Xin tiền bối chỉ giáo."
Trương Vân Lộ chắp tay hành lễ.
Ở đây mỗi người cảnh giới đều trên nàng, xưng một câu tiền bối cũng không có gì sai.
Sau đó, hai người biến mất không thấy đâu nữa, tiến vào không gian thí luyện.
Giữa sân chỉ còn lại ba người.
Phải đánh thế nào?
Khương Tĩnh vẫn đang do dự.
Luận về thực lực, nàng rất rõ ràng mình cùng Lâm Sư Huynh vẫn có chênh lệch nhất định.
Nhưng Nhạc Chấn này là người của Long Tượng Kình Thiên Tông...
"Xin mời Lâm Sư Huynh chỉ giáo."
Nhạc Chấn trầm mặc.
Trên bầu trời.
"Cái tên nhào nặn viên thuốc nhỏ này thật biết chọn người."
Trì Cửu Ngư bình luận.
Chọn ai không tốt, lại cứ chọn Tiểu Vân Lộ.
Mà nói thật cũng nhanh thật.
Đợi mấy người kia đánh xong trận chiến vòng chung kết, thí luyện vòng thứ ba cũng sắp kết thúc rồi.
Về phần những người còn lại chưa chạy tới...
Chính mình hay là không đánh giá nữa, miễn cho nói thật lại làm tổn thương người ta.
Nàng lấy ra một phần gà bỏng ngô hoa.
Đây là dùng phần thịt mềm nhất trên thân một loại linh cầm để chiên giòn, nhiệt độ cao tức thời khóa chặt nước thịt, cắn một miếng, có thể cảm nhận được nước thịt đậm đà nổ tung trong miệng.
Trì Cửu Ngư liên tiếp ăn mấy miếng, sau đó lại liếc nhìn Từ Hình bên cạnh.
Có lẽ là do mình cứ ăn một mình có chút không hay lắm.
"Sư thúc ngươi có muốn ăn một chút không?"
"Tốt."
Chỉ thấy Từ Hình nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó nàng liền cảm thấy trên tay trống không.
A?
Ai?!
Không phải!
Tốt xấu gì cũng chừa cho ta một chút chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận