Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi
Chương 19
"Sư thúc đương nhiên làm được."
Đúng đúng đúng, ngươi làm được, ngươi làm được mà.
"Như vậy sư thúc, nhiệm vụ lần này của ta đã hoàn thành, ta xin về trước để phục mệnh. Lão ma kia đã phát rồ, ta định mời một vị sư bá ra tay để thôi diễn nơi ẩn náu của hắn."
Không khuyên nổi, vậy hắn cũng không khuyên nữa, dù sao nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rồi.
Vị hợp đạo đại năng khẽ nhíu mày. Hắn còn muốn để Tiêu Ninh hỗ trợ điều tra, nhưng nhất thời cũng không có lý do chính đáng nào để giữ hắn ở lại. "Cũng được, ngươi muốn về thì cứ về đi."
Hắn tuy là hợp đạo pháp tu, nhưng lại không giỏi thuật thôi diễn bói toán, cho dù có nửa cánh tay của lão ma kia cũng không suy tính ra được vị trí của nó.
"Đa tạ sư thúc!"
Tiêu Ninh Chân Nhân chắp tay, quay người đi vào biệt thự.
Kỳ thật, ban đầu không hề có bộ phận ứng phó Cổ Tu. Các Cổ Tu xuất quan tại khu vực thuộc quyền quản lý của tông môn nào thì đều do tông môn đó tự mình phụ trách tiếp dẫn.
Mãi cho đến khi một tên Cổ Tu của Hợp Hoan Tông xuất quan.
Tên Cổ Tu kia tấn thăng Hợp Đạo thất bại, khí huyết, thần hồn, pháp lực đều hao hụt nghiêm trọng, mắt thấy cảnh giới sắp tụt xuống, thế là hắn trực tiếp thải bổ một tòa thành thị có khoảng ba triệu dân.
Ba triệu người đều chết hết. Thế nhưng, vị tu sĩ Hợp Đạo phụ trách việc này trong Hợp Hoan Tông lại vì tên Cổ Tu xuất quan kia là hảo hữu của mình nên đã giúp hắn che giấu chuyện này.
Thậm chí, hắn còn đích thân đến tòa thành thị đó, tiêu diệt những cô hồn may mắn còn sót lại.
Một tòa thành, ba triệu người không chỉ mất mạng, mà ngay cả hồn phách cũng tiêu tán không còn, không còn khả năng phục sinh.
Sau đó, gã tu sĩ Hợp Đạo kia lại thi triển đại thần thông, khiến cho những người đến gần tòa thành đó đều vô thức rời xa, đồng thời dần dần quên hết mọi thứ liên quan đến tòa thành.
Hắn làm tất cả những việc này cực kỳ hoàn hảo, nếu là ở thời Thượng Cổ, chắc hẳn đã che giấu trót lọt rồi.
Nhưng thật không may, đúng lúc đó Thánh Hoàng Uyên lại nghịch ngợm chế ra một thứ gọi là máy chụp ảnh.
Trong thế giới đã có huyền quang thuật, pháp bảo ảnh lưu niệm và hàng loạt phương thức ghi hình khác, hiệu quả của máy chụp ảnh không được xem là quá tốt, cho nên hắn cũng chỉ tiện tay làm ra một ít mà thôi.
Hơn nữa, do công nghệ chưa hoàn thiện, phần lớn bộ phận vẫn dùng linh tài của thế giới này.
Chi phí cao, hiệu quả lại bình thường, nên chẳng mấy ai mua, ngược lại chỉ có một số người cuồng nhiệt sùng bái Thánh Hoàng Uyên mua về cất giữ làm kỷ niệm.
Nhưng trớ trêu thay, tại chính tòa thành đã bị vị Hợp Đạo Đại Năng của Hợp Hoan Tông xóa dấu vết kia, lại có người cất giữ một chiếc máy ảnh, và đúng ngày hôm đó đang dùng nó để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc sống cùng gia đình.
Cứ thế, chiếc máy chụp ảnh đó bị bỏ lại, bộ phận lưu trữ bên trong bị một con dã thú lang thang trong thành nuốt vào bụng.
Sau đó, con dã thú kia ngoài ý muốn khai mở linh trí, hóa thành tinh quái. Nó bị ảnh hưởng bởi thần thông nên đã rời khỏi tòa thành đó, cuối cùng lại bị mấy tên tán tu giết chết, bộ phận lưu trữ kia cũng vì vậy mà bị người ta phát hiện.
Mấy tên tán tu đó sau khi giải mã được hình ảnh bên trong đã trực tiếp đăng tải lên linh võng, thu hút sự chú ý của Thánh Hoàng Uyên.
Tu vi của Thánh Hoàng Uyên khi đó cao thâm đến mức nào, ngay cả các vị Thái Thượng của tất cả tiên tông cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Hắn dùng thần thông truy ngược nhân quả, trực tiếp phá giải thần thông của tên tu sĩ Hợp Đạo thuộc Hợp Hoan Tông kia, biết được chân tướng về cái chết của ba triệu người.
Tội ác của Cổ Tu Hợp Hoan Tông cuối cùng đã bị phơi bày trước mắt người đời!
Trong nhất thời, toàn bộ trung ương đại lục của Thái Huyền giới đều vì chuyện này mà xôn xao!
Trong Lục đại tiên tông vốn đã có rất nhiều người bất mãn với việc Hợp Hoan Tông được tẩy trắng, chuyện này trực tiếp trở thành ngòi nổ.
Tông chủ của ba đại tiên tông là Kiếm Tông, Long Tượng Kình Thiên Tông và Thái Thượng Đạo Tông đã liên thủ, trực tiếp đánh tới sơn môn Hợp Hoan Tông, buộc cả lão tổ của Hợp Hoan Tông cũng phải ra mặt.
Nhưng Long Tượng Kình Thiên Tông đại diện cho phái mãng phu, Kiếm Tông đại diện cho phái mãng phu đẹp trai hơn một chút, bọn họ hoàn toàn không sợ hãi, cũng gọi lão tổ tông môn mình tới hỗ trợ.
Đến nước này, Hợp Hoan Tông cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Tên tu sĩ Hợp Đạo bao che kia cùng gã Cổ Tu xuất quan nọ trực tiếp bị lão tổ Hợp Hoan Tông đánh chết. Những kẻ biết chuyện khác cũng tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết mà xử lý, kẻ đáng chết thì chết, kẻ đáng phạt thì phạt.
Đồng thời, Hợp Hoan Tông cũng hứa hẹn sẽ bồi thường cho thân thuộc của những người bị hại, sau khi đáp ứng thêm một loạt điều kiện khác, chuyện này mới xem như kết thúc.
Không kết thúc cũng không được, Hợp Hoan Tông tuy không quá khó đối phó, nhưng lão tổ của họ thì lại khác, đó là nhân vật thực sự đứng trên đỉnh của Thái Huyền giới!
Sau sự việc này, bộ phận ứng phó Cổ Tu được thành lập. Các phân bộ được thiết lập tại địa giới quản lý của mỗi tiên tông và liên minh chính đạo. Người trấn giữ trong đó không được phép là môn nhân của tiên tông tại địa phương, đồng thời còn phải luân chuyển định kỳ sau một khoảng thời gian, mục đích chính là để phòng ngừa chuyện tương tự tái diễn.
Máy chụp ảnh cũng nhờ sự kiện đó mà được nhiều người biết đến. Ngày càng nhiều người tham gia vào việc nghiên cứu, cuối cùng hoàn thiện nó thành dạng như bây giờ...
Trong đêm, Trương Vân Lộ một mình đứng trên sân thượng, tay cầm thanh trường kiếm dài ba thước.
Thân kiếm phủ một lớp linh quang mỏng manh, kiếm chiêu phiêu dật linh động, liên miên không dứt, nhưng vẫn có thể thấy rõ người sử dụng kiếm còn vụng về, chưa thuần thục.
"Hù!"
Thở ra một hơi dài, Trương Vân Lộ dừng động tác tay lại. Lớp linh quang mỏng manh trên thân kiếm đã biến mất, rõ ràng là linh lực của nàng đã cạn kiệt.
Tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, tay phải càng đau nhức khôn tả.
Nàng đang luyện thức thứ nhất trong " Lưu Vân kiếm pháp ". Sau khi về nhà liền bắt đầu luyện, luyện mãi cho đến tận bây giờ, nhưng kết quả lại không như ý muốn. Cứ theo tiến độ này, đừng nói là luyện thành trước ngày kia, cho nàng cả tháng thời gian cũng chưa chắc đã đủ.
Mình không phải là thiên tài Kiếm Đạo ẩn giấu nào cả, nàng nhận thức rất rõ ràng điểm này.
Nhất thời, nàng có chút chán nản, đi tới ngồi xuống một bên, uống một ngụm hồi nguyên linh dịch.
"Tiểu Lộ."
Trương Tu bước ra cửa, trên tay cầm một chiếc hộp ngọc.
"Ca."
Trương Tu đi đến bên cạnh nàng, đưa chiếc hộp ngọc trên tay cho nàng:
"Ta thấy ngươi cũng đã Luyện Khí tầng chín rồi, đến lúc đưa cái này cho ngươi."
"Đây là gì vậy?"
Nàng nhận lấy rồi trực tiếp mở hộp ngọc ra.
"Cha mẹ để lại, dặn ta đợi đến thời điểm thích hợp thì giao cho ngươi."
"Cha mẹ..."
Đối với nàng, đây là hai tiếng vô cùng xa xôi. Khi đó nàng còn quá nhỏ, nhớ được không nhiều, đến nỗi khi muốn hồi tưởng lại, nàng phát hiện hình bóng cha mẹ đều đã trở nên mơ hồ.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào vật trong hộp ngọc.
Đó là một viên hồng ngọc, hình giọt nước, trong suốt rực rỡ, màu sắc căng tràn, tựa như được thấm đẫm máu của tiên thần.
Nàng lấy nó ra nắm trong tay, cảm giác ôn nhuận tinh tế. Một dòng nước ấm áp tràn vào từ lòng bàn tay, chảy về phía đan điền. Lượng linh lực chưa đến một phần mười trong đan điền đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Ngươi luyện cả buổi tối rồi, về nghỉ sớm chút đi, không cần vội vàng như vậy."
Trương Tu nói, "Lát nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến, ngươi nhớ khóa cửa cẩn thận, có người lạ gõ cửa thì đừng mở, ta mang chìa khóa rồi..."
Hắn dặn dò liên miên, nói toàn những chuyện mà đứa trẻ con cũng biết.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trương Vân Lộ cảm thấy linh lực đã cạn kiệt của mình đã hồi phục hoàn toàn.
"Ta biết rồi ca."
Nàng nắm chặt viên hồng ngọc trong tay, "Nhưng rốt cuộc đây là cái gì?"
"Ta cũng không biết. Cha mẹ chỉ nói đây là bảo vật, dặn ta chờ đến khi ngươi đạt Luyện Khí tầng chín thì giao cho ngươi."
Trương Tu giải thích.
Hắn cũng có một viên, nhưng dù cảnh giới của hắn đã không thấp, vẫn không có manh mối gì. Chỉ biết rằng cái chết của cha mẹ có liên quan đến viên hồng ngọc này, và những kẻ kia cũng vì thứ này mà truy đuổi tới.
Lòng Trương Vân Lộ có chút phức tạp.
"Thôi được rồi, không đi nữa ta sẽ muộn mất. Ngươi cũng nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
Một thanh trường kiếm màu đỏ sậm cổ xưa từ dưới lầu bay lên, lơ lửng bên cạnh hắn.
Trương Tu giẫm lên thân kiếm, theo linh áp phun ra, cả người lao vút lên trời cao, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Đúng đúng đúng, ngươi làm được, ngươi làm được mà.
"Như vậy sư thúc, nhiệm vụ lần này của ta đã hoàn thành, ta xin về trước để phục mệnh. Lão ma kia đã phát rồ, ta định mời một vị sư bá ra tay để thôi diễn nơi ẩn náu của hắn."
Không khuyên nổi, vậy hắn cũng không khuyên nữa, dù sao nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rồi.
Vị hợp đạo đại năng khẽ nhíu mày. Hắn còn muốn để Tiêu Ninh hỗ trợ điều tra, nhưng nhất thời cũng không có lý do chính đáng nào để giữ hắn ở lại. "Cũng được, ngươi muốn về thì cứ về đi."
Hắn tuy là hợp đạo pháp tu, nhưng lại không giỏi thuật thôi diễn bói toán, cho dù có nửa cánh tay của lão ma kia cũng không suy tính ra được vị trí của nó.
"Đa tạ sư thúc!"
Tiêu Ninh Chân Nhân chắp tay, quay người đi vào biệt thự.
Kỳ thật, ban đầu không hề có bộ phận ứng phó Cổ Tu. Các Cổ Tu xuất quan tại khu vực thuộc quyền quản lý của tông môn nào thì đều do tông môn đó tự mình phụ trách tiếp dẫn.
Mãi cho đến khi một tên Cổ Tu của Hợp Hoan Tông xuất quan.
Tên Cổ Tu kia tấn thăng Hợp Đạo thất bại, khí huyết, thần hồn, pháp lực đều hao hụt nghiêm trọng, mắt thấy cảnh giới sắp tụt xuống, thế là hắn trực tiếp thải bổ một tòa thành thị có khoảng ba triệu dân.
Ba triệu người đều chết hết. Thế nhưng, vị tu sĩ Hợp Đạo phụ trách việc này trong Hợp Hoan Tông lại vì tên Cổ Tu xuất quan kia là hảo hữu của mình nên đã giúp hắn che giấu chuyện này.
Thậm chí, hắn còn đích thân đến tòa thành thị đó, tiêu diệt những cô hồn may mắn còn sót lại.
Một tòa thành, ba triệu người không chỉ mất mạng, mà ngay cả hồn phách cũng tiêu tán không còn, không còn khả năng phục sinh.
Sau đó, gã tu sĩ Hợp Đạo kia lại thi triển đại thần thông, khiến cho những người đến gần tòa thành đó đều vô thức rời xa, đồng thời dần dần quên hết mọi thứ liên quan đến tòa thành.
Hắn làm tất cả những việc này cực kỳ hoàn hảo, nếu là ở thời Thượng Cổ, chắc hẳn đã che giấu trót lọt rồi.
Nhưng thật không may, đúng lúc đó Thánh Hoàng Uyên lại nghịch ngợm chế ra một thứ gọi là máy chụp ảnh.
Trong thế giới đã có huyền quang thuật, pháp bảo ảnh lưu niệm và hàng loạt phương thức ghi hình khác, hiệu quả của máy chụp ảnh không được xem là quá tốt, cho nên hắn cũng chỉ tiện tay làm ra một ít mà thôi.
Hơn nữa, do công nghệ chưa hoàn thiện, phần lớn bộ phận vẫn dùng linh tài của thế giới này.
Chi phí cao, hiệu quả lại bình thường, nên chẳng mấy ai mua, ngược lại chỉ có một số người cuồng nhiệt sùng bái Thánh Hoàng Uyên mua về cất giữ làm kỷ niệm.
Nhưng trớ trêu thay, tại chính tòa thành đã bị vị Hợp Đạo Đại Năng của Hợp Hoan Tông xóa dấu vết kia, lại có người cất giữ một chiếc máy ảnh, và đúng ngày hôm đó đang dùng nó để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc sống cùng gia đình.
Cứ thế, chiếc máy chụp ảnh đó bị bỏ lại, bộ phận lưu trữ bên trong bị một con dã thú lang thang trong thành nuốt vào bụng.
Sau đó, con dã thú kia ngoài ý muốn khai mở linh trí, hóa thành tinh quái. Nó bị ảnh hưởng bởi thần thông nên đã rời khỏi tòa thành đó, cuối cùng lại bị mấy tên tán tu giết chết, bộ phận lưu trữ kia cũng vì vậy mà bị người ta phát hiện.
Mấy tên tán tu đó sau khi giải mã được hình ảnh bên trong đã trực tiếp đăng tải lên linh võng, thu hút sự chú ý của Thánh Hoàng Uyên.
Tu vi của Thánh Hoàng Uyên khi đó cao thâm đến mức nào, ngay cả các vị Thái Thượng của tất cả tiên tông cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Hắn dùng thần thông truy ngược nhân quả, trực tiếp phá giải thần thông của tên tu sĩ Hợp Đạo thuộc Hợp Hoan Tông kia, biết được chân tướng về cái chết của ba triệu người.
Tội ác của Cổ Tu Hợp Hoan Tông cuối cùng đã bị phơi bày trước mắt người đời!
Trong nhất thời, toàn bộ trung ương đại lục của Thái Huyền giới đều vì chuyện này mà xôn xao!
Trong Lục đại tiên tông vốn đã có rất nhiều người bất mãn với việc Hợp Hoan Tông được tẩy trắng, chuyện này trực tiếp trở thành ngòi nổ.
Tông chủ của ba đại tiên tông là Kiếm Tông, Long Tượng Kình Thiên Tông và Thái Thượng Đạo Tông đã liên thủ, trực tiếp đánh tới sơn môn Hợp Hoan Tông, buộc cả lão tổ của Hợp Hoan Tông cũng phải ra mặt.
Nhưng Long Tượng Kình Thiên Tông đại diện cho phái mãng phu, Kiếm Tông đại diện cho phái mãng phu đẹp trai hơn một chút, bọn họ hoàn toàn không sợ hãi, cũng gọi lão tổ tông môn mình tới hỗ trợ.
Đến nước này, Hợp Hoan Tông cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Tên tu sĩ Hợp Đạo bao che kia cùng gã Cổ Tu xuất quan nọ trực tiếp bị lão tổ Hợp Hoan Tông đánh chết. Những kẻ biết chuyện khác cũng tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết mà xử lý, kẻ đáng chết thì chết, kẻ đáng phạt thì phạt.
Đồng thời, Hợp Hoan Tông cũng hứa hẹn sẽ bồi thường cho thân thuộc của những người bị hại, sau khi đáp ứng thêm một loạt điều kiện khác, chuyện này mới xem như kết thúc.
Không kết thúc cũng không được, Hợp Hoan Tông tuy không quá khó đối phó, nhưng lão tổ của họ thì lại khác, đó là nhân vật thực sự đứng trên đỉnh của Thái Huyền giới!
Sau sự việc này, bộ phận ứng phó Cổ Tu được thành lập. Các phân bộ được thiết lập tại địa giới quản lý của mỗi tiên tông và liên minh chính đạo. Người trấn giữ trong đó không được phép là môn nhân của tiên tông tại địa phương, đồng thời còn phải luân chuyển định kỳ sau một khoảng thời gian, mục đích chính là để phòng ngừa chuyện tương tự tái diễn.
Máy chụp ảnh cũng nhờ sự kiện đó mà được nhiều người biết đến. Ngày càng nhiều người tham gia vào việc nghiên cứu, cuối cùng hoàn thiện nó thành dạng như bây giờ...
Trong đêm, Trương Vân Lộ một mình đứng trên sân thượng, tay cầm thanh trường kiếm dài ba thước.
Thân kiếm phủ một lớp linh quang mỏng manh, kiếm chiêu phiêu dật linh động, liên miên không dứt, nhưng vẫn có thể thấy rõ người sử dụng kiếm còn vụng về, chưa thuần thục.
"Hù!"
Thở ra một hơi dài, Trương Vân Lộ dừng động tác tay lại. Lớp linh quang mỏng manh trên thân kiếm đã biến mất, rõ ràng là linh lực của nàng đã cạn kiệt.
Tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, tay phải càng đau nhức khôn tả.
Nàng đang luyện thức thứ nhất trong " Lưu Vân kiếm pháp ". Sau khi về nhà liền bắt đầu luyện, luyện mãi cho đến tận bây giờ, nhưng kết quả lại không như ý muốn. Cứ theo tiến độ này, đừng nói là luyện thành trước ngày kia, cho nàng cả tháng thời gian cũng chưa chắc đã đủ.
Mình không phải là thiên tài Kiếm Đạo ẩn giấu nào cả, nàng nhận thức rất rõ ràng điểm này.
Nhất thời, nàng có chút chán nản, đi tới ngồi xuống một bên, uống một ngụm hồi nguyên linh dịch.
"Tiểu Lộ."
Trương Tu bước ra cửa, trên tay cầm một chiếc hộp ngọc.
"Ca."
Trương Tu đi đến bên cạnh nàng, đưa chiếc hộp ngọc trên tay cho nàng:
"Ta thấy ngươi cũng đã Luyện Khí tầng chín rồi, đến lúc đưa cái này cho ngươi."
"Đây là gì vậy?"
Nàng nhận lấy rồi trực tiếp mở hộp ngọc ra.
"Cha mẹ để lại, dặn ta đợi đến thời điểm thích hợp thì giao cho ngươi."
"Cha mẹ..."
Đối với nàng, đây là hai tiếng vô cùng xa xôi. Khi đó nàng còn quá nhỏ, nhớ được không nhiều, đến nỗi khi muốn hồi tưởng lại, nàng phát hiện hình bóng cha mẹ đều đã trở nên mơ hồ.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào vật trong hộp ngọc.
Đó là một viên hồng ngọc, hình giọt nước, trong suốt rực rỡ, màu sắc căng tràn, tựa như được thấm đẫm máu của tiên thần.
Nàng lấy nó ra nắm trong tay, cảm giác ôn nhuận tinh tế. Một dòng nước ấm áp tràn vào từ lòng bàn tay, chảy về phía đan điền. Lượng linh lực chưa đến một phần mười trong đan điền đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Ngươi luyện cả buổi tối rồi, về nghỉ sớm chút đi, không cần vội vàng như vậy."
Trương Tu nói, "Lát nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến, ngươi nhớ khóa cửa cẩn thận, có người lạ gõ cửa thì đừng mở, ta mang chìa khóa rồi..."
Hắn dặn dò liên miên, nói toàn những chuyện mà đứa trẻ con cũng biết.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trương Vân Lộ cảm thấy linh lực đã cạn kiệt của mình đã hồi phục hoàn toàn.
"Ta biết rồi ca."
Nàng nắm chặt viên hồng ngọc trong tay, "Nhưng rốt cuộc đây là cái gì?"
"Ta cũng không biết. Cha mẹ chỉ nói đây là bảo vật, dặn ta chờ đến khi ngươi đạt Luyện Khí tầng chín thì giao cho ngươi."
Trương Tu giải thích.
Hắn cũng có một viên, nhưng dù cảnh giới của hắn đã không thấp, vẫn không có manh mối gì. Chỉ biết rằng cái chết của cha mẹ có liên quan đến viên hồng ngọc này, và những kẻ kia cũng vì thứ này mà truy đuổi tới.
Lòng Trương Vân Lộ có chút phức tạp.
"Thôi được rồi, không đi nữa ta sẽ muộn mất. Ngươi cũng nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
Một thanh trường kiếm màu đỏ sậm cổ xưa từ dưới lầu bay lên, lơ lửng bên cạnh hắn.
Trương Tu giẫm lên thân kiếm, theo linh áp phun ra, cả người lao vút lên trời cao, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận