Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 235

Nhìn thấy hành động của hắn, mấy người nam nữ tu vi tương đương hắn đứng sau lưng đều có sắc mặt khác nhau. Một nữ tử trang điểm đậm nét liếc mắt, tỏ vẻ khinh thường. Một nam tử thân hình trung bình, sắc mặt đen kịt, trong mắt loé lên vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Đương nhiên, cũng có vài kẻ giống thanh niên kia, dùng giọng mỉa mai nhìn những bóng người đông đảo đang chết lặng dưới đài.
Khinh thường, mỉa mai, thờ ơ, không đành lòng, thậm chí còn có cả nỗi bi thương đồng loại... Đủ loại cảm xúc, không phải chỉ một hai người.
Vẻ mỉa mai trong đáy mắt được thu lại, đầu ngón tay thanh niên sáng lên một vầng linh quang, nhẹ nhàng lau đi vệt nước thịt chảy bên mép, vẫn cười híp mắt như cũ.
“Cơ hội hiếm có, ai muốn thì tiến lên.”
Đông đảo bóng người chết lặng sững sờ nhìn, trong mắt loé lên khát vọng, cơ thể khô gầy vô cùng khao khát dinh dưỡng. Nhưng dường như có điều gì đó e ngại, không một ai tiến lên.
Thanh niên cũng không thúc giục, bảo người mang tới một chiếc ghế, cứ thế ngồi xuống trước bàn đầy những món ngon mỹ vị, chậm rãi thưởng thức các loại mỹ thực trên bàn. Đã bỏ đói đám tiện dân này ba ngày rồi, chắc chắn sẽ có người không nhịn được.
Sự việc đúng như hắn nghĩ, ngay khi trong số đông đảo bóng người chết lặng dưới đài có mấy kẻ sắp không nhịn nổi định tiến lên. Lại có một bóng người tách đám đông đi ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn tới.
Nhưng mà, chỉ thấy người kia mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, còn đeo một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, dáng người thẳng tắp.
Hử?
Thanh niên đang ngồi trước bàn thấy cảnh này, trong lòng giật mình. "Người này xuất hiện từ lúc nào?" Hắn vội vàng đứng dậy định hỏi thăm: “Xin hỏi đại nhân, ngài...”
Không đợi hắn hỏi xong lời, một ngón tay đã điểm tới trước mặt, nhẹ nhàng tựa như không có chút lực đạo nào, nhưng lại làm con ngươi của thanh niên đột nhiên phóng đại, dường như mỗi tấc máu thịt trên cơ thể đều đang gào thét chói tai.
Chưa kịp có bất kỳ phản kháng nào, thậm chí ngay cả linh lực trong cơ thể cũng không kịp điều động.
Bành!
Đầu hắn nổ tung như quả dưa hấu.
Sương máu bay đầy trời, mùi máu tanh nồng nặc gần như trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đài cao, nhưng lại không một tia một giọt nào rơi vào người kia, ngay cả mặt bàn với các món mỹ thực còn bốc hơi nóng cũng không hề dính chút máu tanh nào.
Trong thoáng chốc, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Biến cố đột ngột xuất hiện làm tất cả mọi người chấn kinh.
Sương máu phun ra, mặt mũi nữ tử trang điểm đậm nét đầy một màu đỏ tươi, nàng ta sững sờ một thoáng rồi hét toáng lên.
“A a a a!!!”
Nhưng tiếng hét chói tai cũng không kéo dài được bao lâu, đầu của nàng ta liền “Bành” một tiếng nổ tung.
Bành bành bành!
Liên tiếp mấy cái đầu nổ tung, tựa như những quả bóng bay vỡ theo thứ tự.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người sững sờ đứng trên đài cao, toàn thân không ngừng run rẩy, mùi máu tanh nồng nặc không ngừng xộc vào mũi, làm người ta buồn nôn, dạ dày cuộn lên từng cơn. Nhưng bọn hắn không dám có bất kỳ động tác nào, gắng gượng kìm nén bản thân.
Đây là truyền thừa giả... một vị truyền thừa giả lợi hại hơn bọn hắn rất nhiều!
Phù ~ Theo một làn gió mát thổi qua, cuốn theo sương máu đầy trời, bay thẳng về phương xa. Từng bộ thi thể không đầu ngã xuống, tràng diện vô cùng kinh dị.
Mùi máu tươi bỗng nhiên biến mất, nhưng cũng không khiến hai người còn sót lại trên đài cao thả lỏng, ngược lại càng run rẩy hơn, dạ dày co rút lại, nhưng khát vọng sống mãnh liệt vẫn khiến bọn hắn điều động linh lực, gắng sức đè nén cơn buồn nôn.
“Đừng sợ.”
Chỉ nghe người kia mở miệng, thanh âm vô cùng ôn hòa, nỗi sợ hãi trong lòng đông đảo bóng người dưới đài cũng lập tức được câu nói này xoa dịu. Đám người theo bản năng muốn ngẩng đầu, lại phát hiện mình không cần nhìn lên, người kia đã đứng ngay phía trước họ.
“Bất kể trước đây thế nào, ta đã đến, sẽ để các ngươi được ăn no, mặc ấm, sống sót.”
Giọng điệu không hùng hồn, bình bình đạm đạm, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai mỗi người, khiến trái tim đã chết lặng từ lâu của họ có chút ấm lên.
Đám người có chút xao động.
Đúng vậy a. Thế đạo bây giờ, còn có gì so được với việc chiếm được thức ăn, được ăn no, mặc ấm, rồi sau đó sống sót đâu?
Nhưng mọi người dưới đài vẫn không hề bị lay động. Những lời như thế này, thủ lĩnh Minh Quang cũng thỉnh thoảng nói một lần, có khi thậm chí còn rơi lệ lã chã. Nhưng mà... kết quả lại chưa bao giờ có bất kỳ thay đổi nào.
Bỗng nhiên, lại có hai bóng người đi ra, cũng mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, nhưng sắc mặt lại hơi vàng vọt. Chính là hai huynh muội Tịch Vân và Tịch Ly.
“Tiền bối.” hai người cung kính hành lễ.
“Duy trì trật tự cho tốt, đem thức ăn phát hết xuống dưới đi.” Từ Hình dặn dò.
Lời vừa dứt, trên đài cao trống rỗng xuất hiện từng thùng hàng lớn, một mặt được mở ra, có thể trông thấy bên trong chất đầy đồ ăn.
Hai người còn sống sót bị thùng hàng xuất hiện đột ngột làm giật mình, lăn xuống khỏi đài cao. Sau đó cũng không nhịn được nữa cơn cuộn trào trong bụng, nằm rạp trên mặt đất mà nôn ọe.
“Vâng.” Hai huynh muội lại hành lễ lần nữa.
Từ Hình quay người biến mất không thấy đâu nữa, đi đến nơi sâu hơn của căn cứ này.
Quay đầu nhìn về phía những thân ảnh gầy gò phía trước, từng ánh mắt chết lặng nhưng lại mang theo khát vọng, khiến hai huynh muội trong lòng căng thẳng. Phải biết rằng, người đói đến cùng cực thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Cuối cùng vẫn là Tịch Vân lấy hết can đảm, hô lên:
“Tất cả xếp thành hàng, tiến lên nhận thức ăn.”
Hô xong câu này, Tịch Vân căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước, sợ rằng đông đảo bóng người sẽ cùng nhau xông lên tranh đoạt đồ ăn. Mặc dù bây giờ mình và muội muội đã trở thành truyền thừa giả, khí lực tăng nhiều. Nhưng nhiều người như vậy cùng nhau tiến lên, mình và muội muội hai người tuyệt đối không ngăn được!
Ngay lúc hai huynh muội đang đề phòng, chỉ thấy phía trước lần lượt từng bóng người nghe thấy lời của họ xong, liền nhanh chóng xếp thành ba hàng. Điều càng quỷ dị chính là, mặc dù trong mắt vẫn tràn đầy khát vọng, nhưng lại không có một người nào tranh giành tiến lên. Thậm chí ngay cả tình huống chen ngang cũng không hề phát sinh.
Đây là... tình huống gì vậy?
Hai người đang nằm rạp trên mặt đất nôn mửa, dần dần hồi phục lại, thấy cảnh này, trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi...
...
Minh Quang Tụ Tập Địa, khu nội bộ.
Phía sau một bức tường cao lớn sừng sững, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng rách nát, tàn khốc bên ngoài.
Chỉ thấy đường phố rộng rãi lại ngăn nắp, cây cối mới trồng ven đường, đập vào mắt là từng dãy lầu nhỏ chỉnh tề, tường ngoài sơn màu ấm áp, trên bệ cửa sổ bày biện chậu hoa, nở rộ đủ mọi màu sắc.
Người đi đường qua lại không nhiều, nhưng ai nấy đều mặc quần áo vừa người, tươm tất, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười. Bọn họ cười nói bàn luận, xem lần này người được tuyển chọn từ căn cứ tầng ngoài là nam hay là nữ, sau khi đưa ra khỏi căn cứ thì có thể đổi lấy được bao nhiêu tài nguyên.
Ý tứ trong lời nói, dường như Nhân tộc ở căn cứ tầng ngoài và bọn họ vốn không phải là đồng loại. Có người tỏ ra không đành lòng về chuyện này, ngược lại liền bị họ mỉa mai.
Bành! Bành! Bành!
Tiếng nổ trầm thấp vang lên như một bản hòa âm, sương máu không ngừng xuất hiện tại các nơi trong tiểu trấn. Trong nháy mắt, số người trong tiểu trấn thuộc nội bộ căn cứ đã chết mất một phần ba.
Sương máu bay lên lộn xộn, ở cuối con đường, có thể trông thấy một tòa trang viên khổng lồ chiếm diện tích cực lớn, xung quanh còn có trận pháp làm phòng hộ. Đó là nơi ở của Mẫn Phong – thủ lĩnh Minh Quang, một người tu hành Kim Đan kỳ.
...
Trong trang viên, tại một căn phòng được trang hoàng xa hoa lộng lẫy.
Một nam tử trung niên mặt chữ quốc, tướng mạo khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy chính khí mười phần, đang dựa vào ghế, mặt mày buồn rười rượi. Người này chính là thủ lĩnh của căn cứ này – Mẫn Phong.
Chính hắn đã cấu kết với một đại nhân vật của Thú Thần bộ tộc, thành lập nên tòa căn cứ này, đồng thời mỗi tháng giao ra hai tên Nhân tộc, coi như chiến tích lý lịch để giúp trải đường cho hậu bối của vị đại nhân vật Thú Thần tộc kia. Mà phía Thú Thần tộc cũng sẽ đưa ra một lượng tài nguyên nhất định để tiến hành trao đổi.
Nhưng lúc này, trên bàn trước mặt Mẫn Phong, đang lơ lửng một tấm phù lục màu vàng sáng, đầu phù có in đồ án đầu thú, phù văn màu đỏ tản ra linh quang.
“Sao lại thế được...” Hắn vẫn còn có chút không dám tin.
Chính mình cách đây không lâu mới giao ra một đôi huynh muội, để cung cấp chiến tích lý lịch cho hậu đại của một vị đại nhân vật Thú Thần tộc. Vậy mà chưa đầy một ngày, một tòa thành thị hoàn chỉnh, hơn mười triệu Thú Thần tộc, cứ thế mà biến mất không còn gì!
Thủ đoạn như thế... Đừng nói là hắn, mà ngay cả mấy kẻ được gọi là “Hỏa chủng” được ký thác kỳ vọng trong thánh địa, chỉ sợ cũng không làm được đến mức này!
Hơn nữa, từ giọng điệu vội vàng trong thông điệp kia, Mẫn Phong thậm chí còn ẩn ẩn phát giác được, chuyện này chỉ sợ không chỉ đơn giản là cả một thành thị Thần Thú tộc đều biến mất.
“Điều tra... Hừ!” Hắn cười nhạo một tiếng.
Một sự tồn tại có thể làm được loại chuyện như vậy, làm sao hắn có thể điều tra ra được. Đừng nói là điều tra, cho dù hung thủ thật sự đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng không dám nói một chữ “Không”.
“Ai ~” Than nhẹ một tiếng, hắn phất tay gạt nhẹ tấm phù lục đang tỏa linh quang trước mặt, sau đó lấy ra một lá bùa mới từ trong ngăn kéo, đặt trước người. Tương tự, phía trên lá bùa cũng ấn một đồ án đầu thú tinh xảo. Cũng chỉ có loại phù lục được vẽ bằng lá bùa đặc chế này mới có thể giấu diếm được thánh địa của truyền thừa giả.
Một sợi pháp lực chảy xuôi ra, chuẩn bị khắc phù văn lên lá bùa. Làm chó thì phải có giác ngộ của "chó", dù yêu cầu của đối phương có vô lý đến đâu, hắn cũng chỉ có thể răm rắp chịu đựng. Nhớ lại lúc mới rời khỏi thánh địa hăng hái biết bao, so với những hành động của chính mình những năm gần đây, lòng Mẫn Phong càng thêm đắng chát.
Nỗi lòng hỗn loạn, nhưng vào khoảnh khắc sau lại bỗng nhiên bình tĩnh lại. Pháp lực lại rơi vào lá bùa màu vàng sáng, phác hoạ ra từng đạo phù văn màu đỏ thẫm. Chỉ trong nháy mắt, phù văn màu đỏ đã phủ kín cả tấm lá bùa.
Đang định hạ bút cuối cùng, đầu bút lông chợt rung lên, pháp lực ấn lên đó hóa thành một vệt đỏ loang ra, cả tấm phù lục cũng trực tiếp hỏng, trong ngọn lửa hừng hực dần dần hóa thành tro tàn.
Nhưng Mẫn Phong lại không thèm để ý chút nào, chỉ nhìn chòng chọc vào trước mặt mình.
Một bóng người chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, cầm lên tấm phù lục liên lạc vừa bị hắn gạt đi. Người tới sau lưng đeo một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, hiển nhiên là một người tu hành.
“Không biết vị sư huynh nào đang ở trước mặt?” Mẫn Phong thi lễ một cái, “Tại hạ Mẫn Phong, may mắn thuộc về nhất mạch 【 Sóc Phong 】, tu thất chuyển chân đan.”
Người này đeo trường kiếm màu đỏ thẫm... Chẳng lẽ thuộc về nhất mạch 【 Trọng Minh 】? Hình như cũng không đúng!
Đúng lúc Mẫn Phong trong lòng đang không ngừng suy đoán. Từ Hình thu ánh mắt từ trên lá bùa lại, bình tĩnh nhìn về phía hắn.
“Cũng thật đáng thương.”
Trong cảm nhận của hắn, vị Minh Quang thủ lĩnh trước mắt này, thần hồn không chỉ u ám không chút ánh sáng, mà thậm chí còn có nhiều vết tu bổ, cắt ghép, giống hệt như một con búp bê vải rách nát. Một sợi tơ màu đỏ cực kỳ mảnh khảnh, giống như ký sinh trùng, chiếm cứ tại khắp nơi trong thần hồn hắn. Giống hệt như những sợi dây điều khiển con rối, không ngừng thao túng tư duy, nhận thức, thậm chí cả ý thức của hắn. Ngay cả bản thân người bị thao túng cũng không hề ý thức được bất kỳ điều gì không ổn.
【 Phòng thí nghiệm Thương Nha, vật thí nghiệm số 42 】
Thần hồn của hắn, rõ ràng đã bị cải tạo qua. Ngay cả kim đan trong cơ thể cũng bị lít nha lít nhít những con trùng nhỏ màu xám bạc bao phủ, nhìn hết sức đáng sợ.
“Thôi, giúp ngươi một lần, để xem ngươi lựa chọn thế nào.” Từ Hình đưa tay ra chộp một cái.
Sắc mặt Mẫn Phong biến đổi, muốn tránh né nhưng lại phát hiện chính mình hoàn toàn không thể động đậy.
Hưu!
Phảng phất có thứ gì đó bị rút ra từ trong thần hồn, hắn chỉ cảm thấy thần hồn nặng nề bỗng nhiên nhẹ bẫng. Nhưng theo sau đó, lại là cơn đau đớn khó mà chịu đựng nổi!
“A!!!”
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hắn ôm đầu ngã ngửa ra sau, rơi xuống ghế, cơn đau bắt nguồn từ sâu trong thần hồn khiến hắn không ngừng run rẩy. Đó là những chỗ bị khâu vá trên thần hồn đang rách toạc ra.
Trong cơn đau đớn dường như không có giới hạn, những hành động của hắn trong những năm qua xông thẳng lên đầu, nỗi hối hận vô biên giống như rắn độc, điên cuồng gặm nhấm từng tấc tâm hồn hắn.
Thời gian dần qua, tiếng kêu thảm của hắn biến thành tiếng gào khóc, nước mắt giàn giụa. Trong tiếng khóc bi thiết, thần hồn tàn phá của Mẫn Phong bắt đầu khép lại, cơn đau dịu đi, nhưng lại làm cho sự hối hận trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.
Đủ chuyện trước kia, giờ phút này phảng phất đều hiện ra trước mắt. Năm gần mười bốn tuổi, đã gia nhập nhất mạch 【 Sóc Phong 】, lập lời thề bảo hộ Nhân tộc. Sự kỳ vọng tha thiết của tiên hiền, lời dạy bảo ân cần của sư trưởng. Lúc mới rời khỏi thánh địa, hăng hái muốn thay đổi cả nhật nguyệt thanh thiên. Rơi vào tay Thú Thần bộ tộc, vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục...
Nhưng mà, tất cả những điều này đã thay đổi kể từ sau cuộc giải phẫu đó. Thành lập Minh Quang Tụ Tập Địa, cấu kết với Thú Thần bộ tộc làm việc xấu, bán đứng đồng tộc để đổi lấy tài nguyên từ Thú Thần bộ tộc...
Tội nhân! Chính mình là tội nhân tội ác tày trời!
Phốc!
Máu tươi văng ra, bàn tay quấn quanh pháp lực trực tiếp xuyên thấu bụng dưới, một phát bắt lấy kim đan bên trong đan điền, sống sờ sờ móc nó ra. Chỉ thấy trên kim đan kia, lít nha lít nhít những con trùng nhỏ màu xám bạc. Mẫn Phong điều động tia pháp lực cuối cùng, trực tiếp nghiền nát chúng, lộ ra Kim Đan Trắng Tuyết Hỗn Nguyên không tì vết bên trong.
Hắn loạng choạng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm.
“Mẫn Phong ta đã bôi nhọ nhất mạch 【 Sóc Phong 】, cô phụ kỳ vọng của sư trưởng tiền bối, bán đứng đồng bào, tội ác tày trời.”
“May mắn được tiền bối hôm nay thức tỉnh.”
“Nghĩ lại chuyện đã qua, càng cảm thấy bản thân tội không thể xá, càng không còn mặt mũi nào sống tạm bợ trên thế gian này nữa.”
“Mong rằng tiền bối đem kim đan này đưa về thánh địa.”
“Nguyện Nhân tộc ta, tân hỏa vĩnh tồn!”
Nói xong, hắn không chút do dự, đập mạnh đầu vào chiếc bàn gỗ trước mặt.
Phanh!
Xương sọ trực tiếp lõm xuống, não và máu thuận theo mặt bàn lan tràn ra, viên Kim Đan Trắng Tuyết kết thành từ đạo của Sóc Phong lăn một đường, rơi xuống trước mặt Từ Hình.
Khoảnh khắc móc kim đan ra, hắn đã phế đi một thân tu vi của mình, chỉ lưu lại một tia pháp lực. Giờ phút này không chút lưu tình va chạm như vậy, quả thực là trực tiếp đoạn tuyệt sinh cơ.
“Cũng may.” Từ Hình nói khẽ.
Cái gì cũng may? Tự nhiên là biểu hiện của Mẫn Phong sau khi sự dị dạng trong Thần Hồn bị rút ra. Nếu những người tu hành xuất thân từ thánh địa truyền thừa giả như hắn mà đều không có một chút lương tri nào, thì cho dù có hắn truyền pháp, cũng thật khó mà cứu vãn nổi.
“Chết một lần rồi, cứ tạm như vậy đi.”
Lập tức, não và máu chảy ngược lại, xương sọ lõm vào cũng bắt đầu phục hồi như cũ, liền ngay cả Kim Đan Trắng Tuyết trong tay Từ Hình cũng một lần nữa bay trở về bụng dưới đã vỡ của hắn. Sinh cơ vốn đã tắt lại đang dần dần khôi phục!
“Sau này thế nào, thì phải xem chính ngươi.”
Người như Mẫn Phong, nếu không trải qua cái chết giả này, về sau tất yếu sẽ bị sự hối hận giày vò, không thể tiến bộ được nữa.
Từ Hình quay người rời đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Mẫn Phong từ từ tỉnh lại, còn chưa kịp làm rõ hiện trạng, một pháp môn huyền ảo đã lưu chuyển trong lòng hắn.
« Tiệt Pháp Tế Thiên Công »
Bạn cần đăng nhập để bình luận