Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi
Chương 287
Ngoài thành.
Một vòng kiếm quang rơi xuống đất, hiện ra ba bóng người.
Chính là Trì Cửu Ngư, Trương Vân Lộ cùng nữ tử ôm kiếm hóa hình từ binh mâu chi khí kia.
“Không tệ lắm Tiểu Vân Lộ, lại có thể nghĩ tới chỗ này.” Trì Cửu Ngư cười hì hì nói.
Nàng trên vai vác một gốc cây cao hơn nàng rất nhiều, trên rễ cây còn dính một tảng bùn đất lớn, tay kia thì đặt trên bờ vai của nữ tử ôm kiếm kia.
Quả nhiên, sư tỷ vẫn là đóng gói mang cây này đi rồi.
Trương Vân Lộ không hề ngạc nhiên chút nào, đây hoàn toàn là chuyện mà sư tỷ có thể làm được.
“Sư tỷ hẳn là cũng nghĩ đến, ta chỉ là đi trước một bước mà thôi.” “...... Đó là đương nhiên!” Trì Cửu Ngư đặt cái cây sang một bên: “Đúng rồi! Cây này ta đã trả tiền rồi đó, ta để lại hai cân bạc lận!” Trước đó lúc ở Kiếm Tông, sau khi nàng lấy được tư liệu về “Ba ngày giới” này, liền đi đổi một ít vàng bạc để sẵn.
Cả một đống lớn đó!
Vàng bạc ở Thái Huyền giới không tính là quý giá.
Nhưng ở thế giới này, sức mua dường như khá tốt.
Nữ tử ôm kiếm bị nàng đè xuống có thần sắc hơi cổ quái.
Hai cân?
Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe có người dùng loại từ hình dung này.
Nhưng rất nhanh, nàng vẫn hỏi: “Tại sao ta vẫn chưa chết?” Mệnh khế của nàng ở trên người Định Nam Vương Thế tử kia, theo lý mà nói, khoảnh khắc đối phương bỏ mình, bản thân mình cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử theo mới đúng.
“Sao nào, ngươi rất muốn chết sao?” Trì Cửu Ngư liếc mắt nhìn nàng.
Dưới Thái Hư phá vọng mắt vàng, tất cả đều không chỗ che giấu, tự nhiên cũng bao gồm đạo cấm chế kia trong cơ thể nàng.
Giờ phút này, đạo cấm chế kia đang bị một đạo pháp lực áp chế gắt gao.
“Không muốn.” Nữ tử ôm kiếm nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng đương nhiên không muốn chết, thậm chí có thể nói là vô cùng muốn tiếp tục sống.
“Vậy thì đúng rồi!” Trì Cửu Ngư đưa tay hái một quả trái cây xuống, “Nể tình tâm tính của ngươi xem như...... đơn thuần.” Dù sao cũng là người hóa hình từ binh mâu chi khí, chắc chắn không dính dáng gì đến chữ “lương thiện”.
Nhưng trên người nàng gần như không có oán khí quấn quanh...
“Hơn nữa cũng chưa từng vô cớ nảy sinh ý muốn hại người, ta liền giúp ngươi một tay, thay ngươi giải trừ đạo cấm chế kia.” “Nhưng sau này nếu dám làm ác, ta nhất định không tha cho ngươi.” “Được rồi, bây giờ ngươi tự do.” Theo Trì Cửu Ngư buông tay đang đè vai nàng ra, một luồng kiếm khí lặng yên không tiếng động đánh tan đạo cấm chế kia trong cơ thể nàng, nữ tử ôm kiếm chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.
Tựa như gông xiềng vẫn luôn trói buộc thân thể bị chặt đứt, gánh nặng đè trên người bị dời đi, không nói ra được sự thoải mái và nhẹ nhõm.
Nữ tử ôm kiếm ngây ngẩn cả người.
Tự do?
Từ lúc linh trí mới sinh ra, nàng đã bị người tìm tới và thiết hạ cấm chế.
Khó khăn lắm mới hóa hình thành người, lại vì cấm chế mà sinh tử nằm trong tay người khác, trở thành một bộ phận trong truyền thừa của người tu hành Mật tông kia.
Nói thật, chuyện nàng muốn làm nhất trước kia chính là giết chết kẻ đã hạ cấm chế lên mình, và cả Định Nam Vương Thế tử kia nữa...
Sau một loạt biến cố xảy ra hôm nay, nàng đã cho rằng mình phải chết.
Nhưng không ngờ vị Nguyên Anh lão tổ này lại bằng lòng tha cho mình một lần, còn giúp nàng giải trừ cấm chế.
Chuyện tha thiết ước mơ cứ thế tùy tiện đến như vậy, thật sự khiến nàng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Thế nhưng Trì Cửu Ngư lại không nhìn nàng nữa.
Mà quay sang cùng Trương Vân Lộ phàn nàn về những cuốn sách nàng đọc trước đó.
“Mấy cuốn sách đó chả có tác dụng cái rắm gì, ta không nên học cái gì mà ổn thỏa!” *Rốp!* Nàng lại cắn một miếng lớn.
“Đúng rồi, sau đó chúng ta đi đâu đây, lần này nghe ngươi!” “...” Trương Vân Lộ lại trầm mặc một hồi.
“Sư tỷ, hay là chúng ta tách ra lịch luyện đi.” *Bịch.* Trì Cửu Ngư kinh ngạc đến nỗi đánh rơi cả trái cây.
Tiểu Vân Lộ đây là... đang ghét bỏ mình sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
“Sư tỷ người quá mạnh, đi theo bên cạnh người, ta rất khó đạt được hiệu quả lịch luyện.” Trương Vân Lộ chân thành nói.
À, thì ra là vậy...
Nhìn trái cây đã rơi xuống đất dính đầy bùn, cuối cùng nàng vẫn không nhặt nó lên.
“Hình như cũng đúng, cái đạo lý ngươi ngộ ra hoàn toàn chính xác là phải không ngừng tìm đường chết mới được.” Một chút đau lòng vừa dâng lên lập tức tan biến không còn.
“Được thôi, vậy chúng ta liền tách ra, ta tự mình đi đây đi đó một chút.” Nàng, Cửu Ngư lão tổ, cũng không phải người hay mè nheo.
“Vâng.” Trương Vân Lộ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng đã lười sửa lại chữ “hiểm” và “tìm đường chết”, dù sao sư tỷ thế nào cũng sẽ nói sai.
“Hắc hắc! Nhưng mà trước khi đi, chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa ngon, xem như là thể nghiệm một chút phong thổ nơi này.” “Được.” Hai người lại thương lượng thêm một vài vấn đề khác, cuối cùng định địa điểm gặp lại ở Kinh Thành.
Lập tức, Trì Cửu Ngư xoay người chuẩn bị thu lại cây ăn quả kia, thì thấy nữ tử ôm kiếm vẫn còn đứng tại chỗ.
“Đa tạ lão tổ.” Thật sự gọi là lão tổ à?
Trì Cửu Ngư nhíu mày.
“Hửm? Sao ngươi còn chưa đi.” “...”
Ba ngày giới, Uế giới, Phàm giới bởi vì đệ tử Tiên Tông xâm nhập lịch luyện mà sóng gió không ngừng.
Mà xem như tầng cao nhất của Ba ngày giới.
Nơi linh cơ hiển hóa, thanh linh thần thánh – “Quá huyền thiên” cũng không hề bình tĩnh.
Cách đây không lâu, Quá huyền thiên vừa mới đại loạn một trận vì “Phi Thăng Đài” giáng thế, ngay cả ma tôn của Uế giới cũng đánh lên.
Tuy nói cuối cùng bị mấy vị Phản Hư Tôn Giả liên thủ đánh lui.
Nhưng lực lượng ô uế của nó cũng gây ra tổn thương khó mà xóa sạch đối với bản thân Quá huyền thiên.
Kết quả chuyện phi thăng lắng lại chưa được bao lâu, một đám thể tu tố chất cực kỳ thấp kém nhưng chiến lực lại mạnh đến vô lý liền xông ra, còn tiêu diệt cả Tử Thanh Quan - một trong các Tiên Tông.
Hơn nữa không lâu sau, người tu hành ở Quá huyền thiên của Ba ngày giới liền phát hiện đám thể tu đột nhiên xuất hiện, diệt đi Tử Thanh Quan kia chỉ là một bộ phận.
Ngoài ra, còn có Kiếm Tu, Luyện Đan sư, Luyện Khí sư vân vân...
Tu vi cao thấp không đều, từ Kim Đan đến Phản Hư đủ cả.
Nhưng người nào người nấy thần thông tuyệt diệu, chiến lực đều mạnh đến mức không còn gì để nói!
............
Phi thăng thánh địa.
Phóng tầm mắt nhìn ra là một sơn cốc sâu rộng, nhưng lối vào lại cực kỳ chật hẹp, bị bao phủ bởi một tầng màn sáng màu vàng nhàn nhạt hơi mờ.
Xuyên qua màn sáng kia, có thể mơ hồ thấy được bên trong là một kiến trúc màu vàng trắng tráng lệ hùng vĩ, tựa như một tế đàn.
Phi Thăng Đài!
Sơn cốc này trước kia không có, lại vì Phi Thăng Đài giáng thế mà hình thành.
Chỉ là người tu hành Quá huyền thiên, đến nay không một ai có thể tiến vào trong đó, càng đừng nói đến việc mượn Phi Thăng Đài kia để phi thăng đi.
Cửa cốc.
Từng bóng người, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở cửa cốc.
Có vị đại hòa thượng nằm ngang trên đài sen màu vàng, nét mặt mang theo một tia thương xót, toàn thân kim quang sáng chói tựa như Phật Đà.
Còn có người ngồi lơ lửng trên bầu trời, một thân cẩm bào màu lam, trên trán có một đôi Long Giác óng ánh sáng long lanh, trên mặt còn bao phủ một lớp lân phiến, là một thanh niên tuấn tú.
Cũng có lão đạo tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, ngồi ngay ngắn trên đạo đài, trong tay cầm một cây phất trần.
Một Kiếm Tu toàn thân áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật.
Một thể tu ở trần, bắp thịt cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu.
Khí tức mỗi người đều nặng nề mà cường đại, chính là mấy vị Phản Hư Tôn Giả hiếm hoi trong Quá huyền thiên của Ba ngày giới!
Chỉ thấy lão đạo kia phất cây phất trần: “Những người tu hành đột nhiên xuất hiện trong Quá huyền thiên kia, bần đạo cảm thấy hẳn là có liên quan đến Phi Thăng Đài này.” Thanh âm của hắn bình thản mà đạm mạc, nhẹ nhàng nhưng lại truyền đi rất xa.
“Ai ~ kẻ ngoại lai giáng thế, loạn thế lớn như vậy, lại làm khổ chúng sinh.” Thanh âm đầy thương xót vang lên.
Lại là vị đại hòa thượng nằm ngang trên đài sen màu vàng kia.
Những người khác nghe vậy, trong mắt đều lóe lên vẻ khác lạ.
Nếu là trước kia thì... bọn hắn cũng liền tin.
Nhưng từ sau khi đo công hạnh trước màn ánh sáng màu vàng ở cửa cốc cách đây không lâu...
Công hạnh của ngươi thấp như vậy, ngươi giả bộ cái gì chứ?
Chẳng ai ngờ rằng, vị đại hòa thượng cả ngày treo chữ “chúng sinh” trên miệng, được xưng là từ bi nhất Quá huyền thiên này, công hạnh lại thấp đến mức đó.
Kiếm Tu khẽ lắc đầu.
Công hạnh của hắn tuy không tính là cao, nhưng cũng gấp mấy lần của vị đại hòa thượng này.
Thật đúng là dối trá!
“Lời của đại sư rất phải.” Thanh niên Long Giác chậm rãi gật đầu, “Lại không biết “Phi Thăng Đài” này rốt cuộc có lai lịch thế nào, lại khiến cho cả ma tôn kia cũng đánh lên.” “Ai ~ binh sĩ Long tộc ta tử thương nặng nề, có đôi khi ta cũng hoài nghi “Phi Thăng Đài” này chẳng lẽ là vật gây họa?” Ngữ khí của hắn tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh!
“Long huynh nói cẩn thận, nếu chọc giận Tiên giới, chúng ta gánh không nổi đâu.” Kiếm Tu nghiêm nghị nói.
Ánh mắt mấy người khác nhìn về phía hắn cũng có chút lạnh lẽo, tràn đầy ý cảnh cáo.
Thanh niên Long Giác dừng lại một chút, sau đó dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Kỳ thực nói thật...
Hắn cũng không quan tâm Long tộc chết bao nhiêu.
Chỉ cần mình có thể phi thăng, những thứ này thì tính là gì?
Nhưng vấn đề là không được!
Lúc đo công hạnh trước đó, người khác hiện ra đều là công hạnh kém bao nhiêu bao nhiêu, mà đánh giá hắn nhận được lại là —— 【 Ác Long ăn thịt người, hại người vô số, tội nghiệt ngập trời, giết nó sẽ được đại công 】 Giết nó sẽ được đại công...
Lúc đó cả con rồng của hắn đều choáng váng.
Quả thực rất vô lý mà!
Mấy vị Tôn Giả Nhân tộc này, chẳng lẽ giết ít sinh linh đi sao, tại sao lại không tính tội của bọn họ chứ?
Đơn giản chính là kỳ thị trắng trợn mà!
Cũng may chuyện của đại hòa thượng khiến các Tôn giả Nhân tộc kia lòng còn sợ hãi, sau đó đều không muốn để người khác nhìn thấy công hạnh của mình, đánh giá của hắn mới không bị ai nhìn thấy.
Nếu không... các vị Tôn Giả Nhân tộc này chắc chắn ngay hôm đó liền xé xác mình ra!
Ai ~ Người khác là đến dự tiệc, còn hắn sau khi đến mới phát hiện, bản thân mình lại chính là món ăn trên bàn tiệc đó!
Thật đúng là long sinh vô thường a...
Thế nhưng, hắn lại không hề phát giác.
Vị thể tu thân hình khôi ngô, bắp thịt cuồn cuộn kia đang lặng lẽ đánh giá bóng lưng của thanh niên Long Giác, dường như đang suy tư điều gì đó.
Thể tu trời sinh thần lực, thời niên thiếu đã có thể dùng sức mạnh bản thân xé xác hổ báo.
Thế nhưng cha mẹ của hắn lại chết trong một trận Yêu tộc xâm lấn đột ngột vào thời niên thiếu của hắn.
Nếu không phải hắn được cha mẹ giấu trong hố phân, chỉ sợ cũng không sống nổi.
Sau đó cơ duyên xảo hợp, hắn bước vào con đường tu hành, thiên phú dần dần bộc lộ, tiến cảnh càng lúc càng nhanh không thể ngăn cản.
Trừ ma diệt yêu, vượt mọi chông gai, gặp chuyện bất bình liền ra tay, một đường quét ngang đến cảnh giới Phản Hư.
Thậm chí một tên đại yêu cùng cảnh giới làm ác cũng vẫn lạc trong tay hắn.
Nhưng nhiệt huyết thiếu niên cũng không bù đắp được đại thế của giới này, một mình hắn làm sao có thể chống lại những đại yêu cảnh giới Phản Hư kia, cùng rất nhiều đại tông môn chứ?
Mãi cho đến lần này Phi Thăng Đài giáng thế, tất cả dường như lại có chuyển biến.
Lúc đo công hạnh trước đây, đánh giá hắn nhận được là —— 【 hàng yêu trừ ma, cứu giúp người khốn khó, lập thêm đại công là có thể đủ điều kiện 】 Đại công...
Ánh mắt thể tu lóe lên.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể có được đại công, hắn vẫn chưa rõ ràng, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này hãm hại chết tên trước mắt này...
Bên trong sơn cốc, lại không tồn tại trong không gian hiện thực.
Kiếm ý linh thân của Từ Hình đang lẳng lặng nhìn chăm chú tất cả những điều này.
Một vòng kiếm quang rơi xuống đất, hiện ra ba bóng người.
Chính là Trì Cửu Ngư, Trương Vân Lộ cùng nữ tử ôm kiếm hóa hình từ binh mâu chi khí kia.
“Không tệ lắm Tiểu Vân Lộ, lại có thể nghĩ tới chỗ này.” Trì Cửu Ngư cười hì hì nói.
Nàng trên vai vác một gốc cây cao hơn nàng rất nhiều, trên rễ cây còn dính một tảng bùn đất lớn, tay kia thì đặt trên bờ vai của nữ tử ôm kiếm kia.
Quả nhiên, sư tỷ vẫn là đóng gói mang cây này đi rồi.
Trương Vân Lộ không hề ngạc nhiên chút nào, đây hoàn toàn là chuyện mà sư tỷ có thể làm được.
“Sư tỷ hẳn là cũng nghĩ đến, ta chỉ là đi trước một bước mà thôi.” “...... Đó là đương nhiên!” Trì Cửu Ngư đặt cái cây sang một bên: “Đúng rồi! Cây này ta đã trả tiền rồi đó, ta để lại hai cân bạc lận!” Trước đó lúc ở Kiếm Tông, sau khi nàng lấy được tư liệu về “Ba ngày giới” này, liền đi đổi một ít vàng bạc để sẵn.
Cả một đống lớn đó!
Vàng bạc ở Thái Huyền giới không tính là quý giá.
Nhưng ở thế giới này, sức mua dường như khá tốt.
Nữ tử ôm kiếm bị nàng đè xuống có thần sắc hơi cổ quái.
Hai cân?
Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe có người dùng loại từ hình dung này.
Nhưng rất nhanh, nàng vẫn hỏi: “Tại sao ta vẫn chưa chết?” Mệnh khế của nàng ở trên người Định Nam Vương Thế tử kia, theo lý mà nói, khoảnh khắc đối phương bỏ mình, bản thân mình cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử theo mới đúng.
“Sao nào, ngươi rất muốn chết sao?” Trì Cửu Ngư liếc mắt nhìn nàng.
Dưới Thái Hư phá vọng mắt vàng, tất cả đều không chỗ che giấu, tự nhiên cũng bao gồm đạo cấm chế kia trong cơ thể nàng.
Giờ phút này, đạo cấm chế kia đang bị một đạo pháp lực áp chế gắt gao.
“Không muốn.” Nữ tử ôm kiếm nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng đương nhiên không muốn chết, thậm chí có thể nói là vô cùng muốn tiếp tục sống.
“Vậy thì đúng rồi!” Trì Cửu Ngư đưa tay hái một quả trái cây xuống, “Nể tình tâm tính của ngươi xem như...... đơn thuần.” Dù sao cũng là người hóa hình từ binh mâu chi khí, chắc chắn không dính dáng gì đến chữ “lương thiện”.
Nhưng trên người nàng gần như không có oán khí quấn quanh...
“Hơn nữa cũng chưa từng vô cớ nảy sinh ý muốn hại người, ta liền giúp ngươi một tay, thay ngươi giải trừ đạo cấm chế kia.” “Nhưng sau này nếu dám làm ác, ta nhất định không tha cho ngươi.” “Được rồi, bây giờ ngươi tự do.” Theo Trì Cửu Ngư buông tay đang đè vai nàng ra, một luồng kiếm khí lặng yên không tiếng động đánh tan đạo cấm chế kia trong cơ thể nàng, nữ tử ôm kiếm chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.
Tựa như gông xiềng vẫn luôn trói buộc thân thể bị chặt đứt, gánh nặng đè trên người bị dời đi, không nói ra được sự thoải mái và nhẹ nhõm.
Nữ tử ôm kiếm ngây ngẩn cả người.
Tự do?
Từ lúc linh trí mới sinh ra, nàng đã bị người tìm tới và thiết hạ cấm chế.
Khó khăn lắm mới hóa hình thành người, lại vì cấm chế mà sinh tử nằm trong tay người khác, trở thành một bộ phận trong truyền thừa của người tu hành Mật tông kia.
Nói thật, chuyện nàng muốn làm nhất trước kia chính là giết chết kẻ đã hạ cấm chế lên mình, và cả Định Nam Vương Thế tử kia nữa...
Sau một loạt biến cố xảy ra hôm nay, nàng đã cho rằng mình phải chết.
Nhưng không ngờ vị Nguyên Anh lão tổ này lại bằng lòng tha cho mình một lần, còn giúp nàng giải trừ cấm chế.
Chuyện tha thiết ước mơ cứ thế tùy tiện đến như vậy, thật sự khiến nàng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Thế nhưng Trì Cửu Ngư lại không nhìn nàng nữa.
Mà quay sang cùng Trương Vân Lộ phàn nàn về những cuốn sách nàng đọc trước đó.
“Mấy cuốn sách đó chả có tác dụng cái rắm gì, ta không nên học cái gì mà ổn thỏa!” *Rốp!* Nàng lại cắn một miếng lớn.
“Đúng rồi, sau đó chúng ta đi đâu đây, lần này nghe ngươi!” “...” Trương Vân Lộ lại trầm mặc một hồi.
“Sư tỷ, hay là chúng ta tách ra lịch luyện đi.” *Bịch.* Trì Cửu Ngư kinh ngạc đến nỗi đánh rơi cả trái cây.
Tiểu Vân Lộ đây là... đang ghét bỏ mình sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
“Sư tỷ người quá mạnh, đi theo bên cạnh người, ta rất khó đạt được hiệu quả lịch luyện.” Trương Vân Lộ chân thành nói.
À, thì ra là vậy...
Nhìn trái cây đã rơi xuống đất dính đầy bùn, cuối cùng nàng vẫn không nhặt nó lên.
“Hình như cũng đúng, cái đạo lý ngươi ngộ ra hoàn toàn chính xác là phải không ngừng tìm đường chết mới được.” Một chút đau lòng vừa dâng lên lập tức tan biến không còn.
“Được thôi, vậy chúng ta liền tách ra, ta tự mình đi đây đi đó một chút.” Nàng, Cửu Ngư lão tổ, cũng không phải người hay mè nheo.
“Vâng.” Trương Vân Lộ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng đã lười sửa lại chữ “hiểm” và “tìm đường chết”, dù sao sư tỷ thế nào cũng sẽ nói sai.
“Hắc hắc! Nhưng mà trước khi đi, chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa ngon, xem như là thể nghiệm một chút phong thổ nơi này.” “Được.” Hai người lại thương lượng thêm một vài vấn đề khác, cuối cùng định địa điểm gặp lại ở Kinh Thành.
Lập tức, Trì Cửu Ngư xoay người chuẩn bị thu lại cây ăn quả kia, thì thấy nữ tử ôm kiếm vẫn còn đứng tại chỗ.
“Đa tạ lão tổ.” Thật sự gọi là lão tổ à?
Trì Cửu Ngư nhíu mày.
“Hửm? Sao ngươi còn chưa đi.” “...”
Ba ngày giới, Uế giới, Phàm giới bởi vì đệ tử Tiên Tông xâm nhập lịch luyện mà sóng gió không ngừng.
Mà xem như tầng cao nhất của Ba ngày giới.
Nơi linh cơ hiển hóa, thanh linh thần thánh – “Quá huyền thiên” cũng không hề bình tĩnh.
Cách đây không lâu, Quá huyền thiên vừa mới đại loạn một trận vì “Phi Thăng Đài” giáng thế, ngay cả ma tôn của Uế giới cũng đánh lên.
Tuy nói cuối cùng bị mấy vị Phản Hư Tôn Giả liên thủ đánh lui.
Nhưng lực lượng ô uế của nó cũng gây ra tổn thương khó mà xóa sạch đối với bản thân Quá huyền thiên.
Kết quả chuyện phi thăng lắng lại chưa được bao lâu, một đám thể tu tố chất cực kỳ thấp kém nhưng chiến lực lại mạnh đến vô lý liền xông ra, còn tiêu diệt cả Tử Thanh Quan - một trong các Tiên Tông.
Hơn nữa không lâu sau, người tu hành ở Quá huyền thiên của Ba ngày giới liền phát hiện đám thể tu đột nhiên xuất hiện, diệt đi Tử Thanh Quan kia chỉ là một bộ phận.
Ngoài ra, còn có Kiếm Tu, Luyện Đan sư, Luyện Khí sư vân vân...
Tu vi cao thấp không đều, từ Kim Đan đến Phản Hư đủ cả.
Nhưng người nào người nấy thần thông tuyệt diệu, chiến lực đều mạnh đến mức không còn gì để nói!
............
Phi thăng thánh địa.
Phóng tầm mắt nhìn ra là một sơn cốc sâu rộng, nhưng lối vào lại cực kỳ chật hẹp, bị bao phủ bởi một tầng màn sáng màu vàng nhàn nhạt hơi mờ.
Xuyên qua màn sáng kia, có thể mơ hồ thấy được bên trong là một kiến trúc màu vàng trắng tráng lệ hùng vĩ, tựa như một tế đàn.
Phi Thăng Đài!
Sơn cốc này trước kia không có, lại vì Phi Thăng Đài giáng thế mà hình thành.
Chỉ là người tu hành Quá huyền thiên, đến nay không một ai có thể tiến vào trong đó, càng đừng nói đến việc mượn Phi Thăng Đài kia để phi thăng đi.
Cửa cốc.
Từng bóng người, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở cửa cốc.
Có vị đại hòa thượng nằm ngang trên đài sen màu vàng, nét mặt mang theo một tia thương xót, toàn thân kim quang sáng chói tựa như Phật Đà.
Còn có người ngồi lơ lửng trên bầu trời, một thân cẩm bào màu lam, trên trán có một đôi Long Giác óng ánh sáng long lanh, trên mặt còn bao phủ một lớp lân phiến, là một thanh niên tuấn tú.
Cũng có lão đạo tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, ngồi ngay ngắn trên đạo đài, trong tay cầm một cây phất trần.
Một Kiếm Tu toàn thân áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật.
Một thể tu ở trần, bắp thịt cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu.
Khí tức mỗi người đều nặng nề mà cường đại, chính là mấy vị Phản Hư Tôn Giả hiếm hoi trong Quá huyền thiên của Ba ngày giới!
Chỉ thấy lão đạo kia phất cây phất trần: “Những người tu hành đột nhiên xuất hiện trong Quá huyền thiên kia, bần đạo cảm thấy hẳn là có liên quan đến Phi Thăng Đài này.” Thanh âm của hắn bình thản mà đạm mạc, nhẹ nhàng nhưng lại truyền đi rất xa.
“Ai ~ kẻ ngoại lai giáng thế, loạn thế lớn như vậy, lại làm khổ chúng sinh.” Thanh âm đầy thương xót vang lên.
Lại là vị đại hòa thượng nằm ngang trên đài sen màu vàng kia.
Những người khác nghe vậy, trong mắt đều lóe lên vẻ khác lạ.
Nếu là trước kia thì... bọn hắn cũng liền tin.
Nhưng từ sau khi đo công hạnh trước màn ánh sáng màu vàng ở cửa cốc cách đây không lâu...
Công hạnh của ngươi thấp như vậy, ngươi giả bộ cái gì chứ?
Chẳng ai ngờ rằng, vị đại hòa thượng cả ngày treo chữ “chúng sinh” trên miệng, được xưng là từ bi nhất Quá huyền thiên này, công hạnh lại thấp đến mức đó.
Kiếm Tu khẽ lắc đầu.
Công hạnh của hắn tuy không tính là cao, nhưng cũng gấp mấy lần của vị đại hòa thượng này.
Thật đúng là dối trá!
“Lời của đại sư rất phải.” Thanh niên Long Giác chậm rãi gật đầu, “Lại không biết “Phi Thăng Đài” này rốt cuộc có lai lịch thế nào, lại khiến cho cả ma tôn kia cũng đánh lên.” “Ai ~ binh sĩ Long tộc ta tử thương nặng nề, có đôi khi ta cũng hoài nghi “Phi Thăng Đài” này chẳng lẽ là vật gây họa?” Ngữ khí của hắn tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh!
“Long huynh nói cẩn thận, nếu chọc giận Tiên giới, chúng ta gánh không nổi đâu.” Kiếm Tu nghiêm nghị nói.
Ánh mắt mấy người khác nhìn về phía hắn cũng có chút lạnh lẽo, tràn đầy ý cảnh cáo.
Thanh niên Long Giác dừng lại một chút, sau đó dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Kỳ thực nói thật...
Hắn cũng không quan tâm Long tộc chết bao nhiêu.
Chỉ cần mình có thể phi thăng, những thứ này thì tính là gì?
Nhưng vấn đề là không được!
Lúc đo công hạnh trước đó, người khác hiện ra đều là công hạnh kém bao nhiêu bao nhiêu, mà đánh giá hắn nhận được lại là —— 【 Ác Long ăn thịt người, hại người vô số, tội nghiệt ngập trời, giết nó sẽ được đại công 】 Giết nó sẽ được đại công...
Lúc đó cả con rồng của hắn đều choáng váng.
Quả thực rất vô lý mà!
Mấy vị Tôn Giả Nhân tộc này, chẳng lẽ giết ít sinh linh đi sao, tại sao lại không tính tội của bọn họ chứ?
Đơn giản chính là kỳ thị trắng trợn mà!
Cũng may chuyện của đại hòa thượng khiến các Tôn giả Nhân tộc kia lòng còn sợ hãi, sau đó đều không muốn để người khác nhìn thấy công hạnh của mình, đánh giá của hắn mới không bị ai nhìn thấy.
Nếu không... các vị Tôn Giả Nhân tộc này chắc chắn ngay hôm đó liền xé xác mình ra!
Ai ~ Người khác là đến dự tiệc, còn hắn sau khi đến mới phát hiện, bản thân mình lại chính là món ăn trên bàn tiệc đó!
Thật đúng là long sinh vô thường a...
Thế nhưng, hắn lại không hề phát giác.
Vị thể tu thân hình khôi ngô, bắp thịt cuồn cuộn kia đang lặng lẽ đánh giá bóng lưng của thanh niên Long Giác, dường như đang suy tư điều gì đó.
Thể tu trời sinh thần lực, thời niên thiếu đã có thể dùng sức mạnh bản thân xé xác hổ báo.
Thế nhưng cha mẹ của hắn lại chết trong một trận Yêu tộc xâm lấn đột ngột vào thời niên thiếu của hắn.
Nếu không phải hắn được cha mẹ giấu trong hố phân, chỉ sợ cũng không sống nổi.
Sau đó cơ duyên xảo hợp, hắn bước vào con đường tu hành, thiên phú dần dần bộc lộ, tiến cảnh càng lúc càng nhanh không thể ngăn cản.
Trừ ma diệt yêu, vượt mọi chông gai, gặp chuyện bất bình liền ra tay, một đường quét ngang đến cảnh giới Phản Hư.
Thậm chí một tên đại yêu cùng cảnh giới làm ác cũng vẫn lạc trong tay hắn.
Nhưng nhiệt huyết thiếu niên cũng không bù đắp được đại thế của giới này, một mình hắn làm sao có thể chống lại những đại yêu cảnh giới Phản Hư kia, cùng rất nhiều đại tông môn chứ?
Mãi cho đến lần này Phi Thăng Đài giáng thế, tất cả dường như lại có chuyển biến.
Lúc đo công hạnh trước đây, đánh giá hắn nhận được là —— 【 hàng yêu trừ ma, cứu giúp người khốn khó, lập thêm đại công là có thể đủ điều kiện 】 Đại công...
Ánh mắt thể tu lóe lên.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể có được đại công, hắn vẫn chưa rõ ràng, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này hãm hại chết tên trước mắt này...
Bên trong sơn cốc, lại không tồn tại trong không gian hiện thực.
Kiếm ý linh thân của Từ Hình đang lẳng lặng nhìn chăm chú tất cả những điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận