Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi
Chương 199
Chương 199: Tiến về Linh Âm Phường
“Sư thúc, đợi một chút đã.” Trì Cửu Ngư lại chạy đến trước mặt Lệ Kha, lấy ra một thanh trường kiếm bằng băng tinh.
Đó chính là thanh kiếm bị Hoàng Kỳ cắt đứt khi đang thi hành nhiệm vụ trên hành tinh thứ năm của hệ hằng tinh Xích Phong 47 trước đây.
Thanh trường kiếm từng bị gãy giờ đã được sửa chữa xong, thân kiếm sáng long lanh tỏa ra hàn ý nhàn nhạt, linh quang lưu chuyển không ngừng, phẩm cấp hiển nhiên tốt hơn nhiều so với lúc bị gãy.
Đây là thanh kiếm được Trì Cửu Ngư mang đi sửa chữa sau khi trở về, đồng thời luôn nuôi dưỡng trong bí cảnh ánh trăng.
Vốn định coi như một sự bất ngờ, hôm nay sẽ tặng lại cho Trương Vân Lộ.
“Sư tỷ, làm phiền ngươi giúp ta trả cái này cho Tiểu Vân Lộ, coi như là sự quan tâm của ta, người sư tỷ này, đối với nàng, người sư muội này.” Nếu sư thúc muốn đi bây giờ, vậy cũng chỉ có thể nhờ sư tỷ chuyển giúp thôi!
“Được thôi.” Lệ Kha nhận lấy trường kiếm băng tinh, trong tay kia xuất hiện một thanh vỏ kiếm màu bạc.
Hàn quang trong vắt, tựa như ánh trăng đầu đông ngưng kết thành, bề mặt không hoàn toàn trơn nhẵn, mà trải rộng những đường vân tinh mịn như mạng nhện.
Đáy vỏ kiếm thì dùng sợi tơ màu bạc tinh mịn bện thành đồ án tường vân, đẹp đẽ phức tạp.
Keng!
Lưỡi kiếm vào vỏ, vỏ kiếm màu bạc tự động điều chỉnh kích cỡ, trở nên vừa vặn không gì sánh được.
Trì Cửu Ngư ngẩn ngơ.
“Sao thế, ngươi cho rằng chỉ có ngươi chuẩn bị lễ vật sao?” Vỏ kiếm này là nàng đặc biệt chuẩn bị, có năng lực bảo dưỡng và chữa trị nhất định, cầm nó còn có thể tĩnh khí an thần.
“Cũng không phải.” Trì Cửu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua.
Quả nhiên chỉ thấy có mấy người đang nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì đó.
Không cần nghĩ cũng biết, lễ vật bọn hắn chuẩn bị khẳng định cũng là vỏ kiếm.
Đều là kiếm tu cả thôi, lễ vật chuẩn bị tới chuẩn bị lui thật ra cũng chỉ có mấy thứ đó.
Năm đó lúc nàng chính thức bái sư, cũng nhận được rất nhiều vỏ kiếm, hiện tại vẫn còn được nàng treo ở trong phòng đấy.
Ừm......
Nếu lần này không phải kiếm của Tiểu Vân Lộ vừa đúng lúc bị hỏng, có lẽ nàng cũng sẽ đi chọn một cái vỏ kiếm?
Trì Cửu Ngư trở lại bên cạnh Từ Hình: “Được rồi sư thúc, chúng ta có thể đi.”
“Ừm.” Từ Hình khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một khối hồng ngọc, giao cho Quý Nguyệt bên cạnh, “Làm phiền Quý sư tỷ giao vật này cho nàng.”
Trương Vân Lộ có lẽ đã bị dọa sợ trong thí luyện, cho nên từ đó về sau liền chưa bao giờ dùng viên hồng ngọc kia nữa.
Nếu viên hồng ngọc kia không phải di vật của cha mẹ nàng, chỉ sợ nàng đã ném nó đi rồi.
“Kiếm tổ xin yên tâm.” Quý Nguyệt nhận lấy hồng ngọc.
Ánh mắt cuối cùng lướt qua đám người trước điện, Từ Hình và Trì Cửu Ngư cùng nhau biến mất không thấy nữa.
“Đệ tử cung tiễn sư phụ!” “Đệ tử cung tiễn tổ sư!” Mọi người ở đây, ngoại trừ Quý Nguyệt, tất cả đều là hàng đệ tử, đồ tôn của Từ Hình.
Nhưng mà trong Kiếm Tông lớn như vậy, với vô số môn nhân, nếu cứ lần ngược lên trên mà nói, thì số người có tổ sư không phải Kiếm tổ cũng không nhiều.
Sau khi hai người biến mất rời đi, đám người vẫn cứ lẳng lặng chờ đợi, không có chút nào mất kiên nhẫn.
Một lát sau, Trương Vân Lộ lại xuất hiện trước điện, trong tay còn cầm Cửu Vĩ Linh Ngư.
Lũ Linh Ngư treo thẳng đơ, không nhúc nhích, người không biết còn tưởng rằng chúng đã chết.
Nhưng nhìn sinh cơ bồng bột, rõ ràng là chúng vẫn còn sống khỏe mạnh.
Đây là lễ vật Biệt Tuyết Ngưng tặng cho nàng.
Nhìn thấy ánh mắt của đám đông đổ dồn về phía mình, Trương Vân Lộ chỉ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng.
Người có tu vi thấp nhất ở đây đều cao hơn nàng vô số lần!
“Hài tử, lại đây.” Quý Nguyệt ôn hòa nói, “Ta tên là Quý Nguyệt, may mắn được Kiếm Tôn không chê, gọi ta một tiếng sư muội.”
“Quý sư thúc!” Trương Vân Lộ muốn hành lễ, nhưng trên tay đang cầm Cửu Vĩ Linh Ngư nên không tiện.
“Để ta giúp cho, tiểu sư muội.” Yến Minh cười nhẹ nhàng nói.
Nhẹ nhàng vung tay, lấy Cửu Vĩ Linh Ngư từ trên tay Trương Vân Lộ qua.
Lại khẽ điểm một cái, Cửu Vĩ Linh Ngư xếp thành một hàng, bay về phía chân núi.
Một màn sáng theo đó hiện ra.
Tại tiểu viện của Trương Vân Lộ ở ngoại môn, mặt đất tự động tách ra, mây mù ngưng tụ thành vài dòng linh tuyền tinh khiết trút xuống, trong giây lát đã đổ đầy cái hố.
Linh Ngư từ trên trời rơi xuống, “bịch bịch” vài tiếng rơi vào trong nước, sau đó không nhanh không chậm bơi lội.
Sau đó, mới vung tay áo làm tan đi màn sáng.
“Sau này nếu có cần trang trí chỗ nào, cứ tới tìm sư huynh là được.” Yến Minh khẽ nhếch môi cười nhẹ, tư thái nhẹ nhàng khoan khoái, rất có cảm giác thong dong không bị trói buộc.
“Đây là sư huynh của ngươi, Yến Minh.”
“Yến sư huynh.” Trương Vân Lộ trong lòng có chút kỳ quái, mấy ngày trước lúc ở cùng tiền bối...... cùng sư thúc, hắn dường như không thích nói chuyện lắm mà.
Sao hôm nay lại......
“Tiểu sư muội, đây là thanh kiếm mà con cá chết kia...... cũng chính là sư tỷ Trì Cửu Ngư của ngươi giúp ngươi sửa chữa, vỏ kiếm là chút lễ vật nhỏ ta tặng ngươi.” Lệ Kha đưa cả trường kiếm và vỏ kiếm cho Trương Vân Lộ.
“Đây là sư tỷ của ngươi, Lệ Kha.” Quý Nguyệt cũng nhắc nhở.
“Đa tạ Lệ sư tỷ.” Thật ra không cần nhắc nhở, nàng cũng nhận ra.
Sau đó, Quý Nguyệt lại dẫn nàng lần lượt làm quen với những người ở trước điện.
Tên họ là gì, có giữ chức vụ gì trong tông hay không, vân vân...
Đa số đều là đệ tử của sư thúc, cũng có một số ít là đệ tử của đệ tử sư thúc, xem như là sư chất của mình...
Đối với sư huynh sư tỷ, thì trực tiếp xưng hô.
Còn đối với những vị đại lão thuộc hàng sư chất của mình, nàng liền đổi cách xưng hô khác, gọi theo chức vụ.
Cứ như vậy một lượt hành lễ vấn an, nàng nhận được năm vỏ kiếm, ba bình đan dược, hai cái kiếm tuệ cùng những món quà thượng vàng hạ cám khác, nhưng hiệu quả đều rất tốt.
Sau khi các tu sĩ rời đi, Quý Nguyệt lại đưa một viên hồng ngọc hình giọt máu cho Trương Vân Lộ.
“Đây là Kiếm tổ bảo ta chuyển giao cho ngươi.” Nói rồi duỗi bàn tay khô gầy, xoa đầu nàng, “Có thời gian thì đến truyền pháp lâu xem nhiều một chút.”
Đứa nhỏ này rất giống nàng lúc còn trẻ.
“Vâng ạ.” Nghe được câu trả lời, Quý Nguyệt mỉm cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua dường như giãn ra, rồi cũng rời đi.
Trương Vân Lộ ngẩng đầu nhìn đại điện một chút, sau đó đi vào.
Sư phụ còn có lời muốn dặn dò nàng............
***
Linh Âm Phường, một trong bảy đại tiên tông của Thái Huyền giới.
Là tông môn duy nhất trong bảy đại tiên tông có tất cả môn nhân đều là nữ tu, từ xưa đến nay luôn là một sự tồn tại rất đặc thù.
Cũng chính vì vậy.
Linh Âm Phường có quy mô nhỏ nhất trong bảy đại tiên tông, quản lý chỉ có hai châu.
Là Linh Châu và Ngu Châu.
Hơn nữa không chỉ vậy, số lượng đệ tử nội môn của Linh Âm Phường cũng là ít nhất trong số các đại tiên tông.
Linh Châu, nơi đặt tông môn của Linh Âm Phường.
Phóng tầm mắt nhìn lại là một dãy núi cao thấp trập trùng, có vẻ rộng lớn hơn ngoại môn của Kiếm Tông một chút. Trên núi mọc thành từng mảng lớn cây dâu tuyết cao vút trong mây, thân cành uốn lượn như Cầu long, vỏ cây tái nhợt, hoa văn như phù văn cổ xưa.
Nhìn từ xa, tựa như một tòa Tuyết Cốc.
Từng tòa kiến trúc cổ điển dựa theo thế núi xây dựng nên, ẩn mình giữa rừng cây dâu tuyết, rất có ý cảnh.
“Sư thúc người mau nhìn!” Trên lối đi bộ của con đường lớn bằng phẳng, Trì Cửu Ngư giơ cao một chiếc lá dâu tuyết vừa nhặt được.
Phiến lá lớn bằng bàn tay, như được điêu khắc từ băng tinh, hoa văn rõ ràng, óng ánh sáng long lanh, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
“Không tệ.” Từ Hình khẽ gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên ta tới Linh Âm Phường đấy!” Phong cảnh Linh Âm Phường này thật là đẹp mắt!
“Sư thúc, người lần trước đến Linh Âm Phường là lúc nào vậy?” Trì Cửu Ngư đột nhiên hỏi.
Lần trước đến Linh Âm Phường?
Từ Hình ngẩn ra, sau đó cười nói:
“Đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.”
“Sư thúc, đợi một chút đã.” Trì Cửu Ngư lại chạy đến trước mặt Lệ Kha, lấy ra một thanh trường kiếm bằng băng tinh.
Đó chính là thanh kiếm bị Hoàng Kỳ cắt đứt khi đang thi hành nhiệm vụ trên hành tinh thứ năm của hệ hằng tinh Xích Phong 47 trước đây.
Thanh trường kiếm từng bị gãy giờ đã được sửa chữa xong, thân kiếm sáng long lanh tỏa ra hàn ý nhàn nhạt, linh quang lưu chuyển không ngừng, phẩm cấp hiển nhiên tốt hơn nhiều so với lúc bị gãy.
Đây là thanh kiếm được Trì Cửu Ngư mang đi sửa chữa sau khi trở về, đồng thời luôn nuôi dưỡng trong bí cảnh ánh trăng.
Vốn định coi như một sự bất ngờ, hôm nay sẽ tặng lại cho Trương Vân Lộ.
“Sư tỷ, làm phiền ngươi giúp ta trả cái này cho Tiểu Vân Lộ, coi như là sự quan tâm của ta, người sư tỷ này, đối với nàng, người sư muội này.” Nếu sư thúc muốn đi bây giờ, vậy cũng chỉ có thể nhờ sư tỷ chuyển giúp thôi!
“Được thôi.” Lệ Kha nhận lấy trường kiếm băng tinh, trong tay kia xuất hiện một thanh vỏ kiếm màu bạc.
Hàn quang trong vắt, tựa như ánh trăng đầu đông ngưng kết thành, bề mặt không hoàn toàn trơn nhẵn, mà trải rộng những đường vân tinh mịn như mạng nhện.
Đáy vỏ kiếm thì dùng sợi tơ màu bạc tinh mịn bện thành đồ án tường vân, đẹp đẽ phức tạp.
Keng!
Lưỡi kiếm vào vỏ, vỏ kiếm màu bạc tự động điều chỉnh kích cỡ, trở nên vừa vặn không gì sánh được.
Trì Cửu Ngư ngẩn ngơ.
“Sao thế, ngươi cho rằng chỉ có ngươi chuẩn bị lễ vật sao?” Vỏ kiếm này là nàng đặc biệt chuẩn bị, có năng lực bảo dưỡng và chữa trị nhất định, cầm nó còn có thể tĩnh khí an thần.
“Cũng không phải.” Trì Cửu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua.
Quả nhiên chỉ thấy có mấy người đang nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì đó.
Không cần nghĩ cũng biết, lễ vật bọn hắn chuẩn bị khẳng định cũng là vỏ kiếm.
Đều là kiếm tu cả thôi, lễ vật chuẩn bị tới chuẩn bị lui thật ra cũng chỉ có mấy thứ đó.
Năm đó lúc nàng chính thức bái sư, cũng nhận được rất nhiều vỏ kiếm, hiện tại vẫn còn được nàng treo ở trong phòng đấy.
Ừm......
Nếu lần này không phải kiếm của Tiểu Vân Lộ vừa đúng lúc bị hỏng, có lẽ nàng cũng sẽ đi chọn một cái vỏ kiếm?
Trì Cửu Ngư trở lại bên cạnh Từ Hình: “Được rồi sư thúc, chúng ta có thể đi.”
“Ừm.” Từ Hình khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một khối hồng ngọc, giao cho Quý Nguyệt bên cạnh, “Làm phiền Quý sư tỷ giao vật này cho nàng.”
Trương Vân Lộ có lẽ đã bị dọa sợ trong thí luyện, cho nên từ đó về sau liền chưa bao giờ dùng viên hồng ngọc kia nữa.
Nếu viên hồng ngọc kia không phải di vật của cha mẹ nàng, chỉ sợ nàng đã ném nó đi rồi.
“Kiếm tổ xin yên tâm.” Quý Nguyệt nhận lấy hồng ngọc.
Ánh mắt cuối cùng lướt qua đám người trước điện, Từ Hình và Trì Cửu Ngư cùng nhau biến mất không thấy nữa.
“Đệ tử cung tiễn sư phụ!” “Đệ tử cung tiễn tổ sư!” Mọi người ở đây, ngoại trừ Quý Nguyệt, tất cả đều là hàng đệ tử, đồ tôn của Từ Hình.
Nhưng mà trong Kiếm Tông lớn như vậy, với vô số môn nhân, nếu cứ lần ngược lên trên mà nói, thì số người có tổ sư không phải Kiếm tổ cũng không nhiều.
Sau khi hai người biến mất rời đi, đám người vẫn cứ lẳng lặng chờ đợi, không có chút nào mất kiên nhẫn.
Một lát sau, Trương Vân Lộ lại xuất hiện trước điện, trong tay còn cầm Cửu Vĩ Linh Ngư.
Lũ Linh Ngư treo thẳng đơ, không nhúc nhích, người không biết còn tưởng rằng chúng đã chết.
Nhưng nhìn sinh cơ bồng bột, rõ ràng là chúng vẫn còn sống khỏe mạnh.
Đây là lễ vật Biệt Tuyết Ngưng tặng cho nàng.
Nhìn thấy ánh mắt của đám đông đổ dồn về phía mình, Trương Vân Lộ chỉ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng.
Người có tu vi thấp nhất ở đây đều cao hơn nàng vô số lần!
“Hài tử, lại đây.” Quý Nguyệt ôn hòa nói, “Ta tên là Quý Nguyệt, may mắn được Kiếm Tôn không chê, gọi ta một tiếng sư muội.”
“Quý sư thúc!” Trương Vân Lộ muốn hành lễ, nhưng trên tay đang cầm Cửu Vĩ Linh Ngư nên không tiện.
“Để ta giúp cho, tiểu sư muội.” Yến Minh cười nhẹ nhàng nói.
Nhẹ nhàng vung tay, lấy Cửu Vĩ Linh Ngư từ trên tay Trương Vân Lộ qua.
Lại khẽ điểm một cái, Cửu Vĩ Linh Ngư xếp thành một hàng, bay về phía chân núi.
Một màn sáng theo đó hiện ra.
Tại tiểu viện của Trương Vân Lộ ở ngoại môn, mặt đất tự động tách ra, mây mù ngưng tụ thành vài dòng linh tuyền tinh khiết trút xuống, trong giây lát đã đổ đầy cái hố.
Linh Ngư từ trên trời rơi xuống, “bịch bịch” vài tiếng rơi vào trong nước, sau đó không nhanh không chậm bơi lội.
Sau đó, mới vung tay áo làm tan đi màn sáng.
“Sau này nếu có cần trang trí chỗ nào, cứ tới tìm sư huynh là được.” Yến Minh khẽ nhếch môi cười nhẹ, tư thái nhẹ nhàng khoan khoái, rất có cảm giác thong dong không bị trói buộc.
“Đây là sư huynh của ngươi, Yến Minh.”
“Yến sư huynh.” Trương Vân Lộ trong lòng có chút kỳ quái, mấy ngày trước lúc ở cùng tiền bối...... cùng sư thúc, hắn dường như không thích nói chuyện lắm mà.
Sao hôm nay lại......
“Tiểu sư muội, đây là thanh kiếm mà con cá chết kia...... cũng chính là sư tỷ Trì Cửu Ngư của ngươi giúp ngươi sửa chữa, vỏ kiếm là chút lễ vật nhỏ ta tặng ngươi.” Lệ Kha đưa cả trường kiếm và vỏ kiếm cho Trương Vân Lộ.
“Đây là sư tỷ của ngươi, Lệ Kha.” Quý Nguyệt cũng nhắc nhở.
“Đa tạ Lệ sư tỷ.” Thật ra không cần nhắc nhở, nàng cũng nhận ra.
Sau đó, Quý Nguyệt lại dẫn nàng lần lượt làm quen với những người ở trước điện.
Tên họ là gì, có giữ chức vụ gì trong tông hay không, vân vân...
Đa số đều là đệ tử của sư thúc, cũng có một số ít là đệ tử của đệ tử sư thúc, xem như là sư chất của mình...
Đối với sư huynh sư tỷ, thì trực tiếp xưng hô.
Còn đối với những vị đại lão thuộc hàng sư chất của mình, nàng liền đổi cách xưng hô khác, gọi theo chức vụ.
Cứ như vậy một lượt hành lễ vấn an, nàng nhận được năm vỏ kiếm, ba bình đan dược, hai cái kiếm tuệ cùng những món quà thượng vàng hạ cám khác, nhưng hiệu quả đều rất tốt.
Sau khi các tu sĩ rời đi, Quý Nguyệt lại đưa một viên hồng ngọc hình giọt máu cho Trương Vân Lộ.
“Đây là Kiếm tổ bảo ta chuyển giao cho ngươi.” Nói rồi duỗi bàn tay khô gầy, xoa đầu nàng, “Có thời gian thì đến truyền pháp lâu xem nhiều một chút.”
Đứa nhỏ này rất giống nàng lúc còn trẻ.
“Vâng ạ.” Nghe được câu trả lời, Quý Nguyệt mỉm cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua dường như giãn ra, rồi cũng rời đi.
Trương Vân Lộ ngẩng đầu nhìn đại điện một chút, sau đó đi vào.
Sư phụ còn có lời muốn dặn dò nàng............
***
Linh Âm Phường, một trong bảy đại tiên tông của Thái Huyền giới.
Là tông môn duy nhất trong bảy đại tiên tông có tất cả môn nhân đều là nữ tu, từ xưa đến nay luôn là một sự tồn tại rất đặc thù.
Cũng chính vì vậy.
Linh Âm Phường có quy mô nhỏ nhất trong bảy đại tiên tông, quản lý chỉ có hai châu.
Là Linh Châu và Ngu Châu.
Hơn nữa không chỉ vậy, số lượng đệ tử nội môn của Linh Âm Phường cũng là ít nhất trong số các đại tiên tông.
Linh Châu, nơi đặt tông môn của Linh Âm Phường.
Phóng tầm mắt nhìn lại là một dãy núi cao thấp trập trùng, có vẻ rộng lớn hơn ngoại môn của Kiếm Tông một chút. Trên núi mọc thành từng mảng lớn cây dâu tuyết cao vút trong mây, thân cành uốn lượn như Cầu long, vỏ cây tái nhợt, hoa văn như phù văn cổ xưa.
Nhìn từ xa, tựa như một tòa Tuyết Cốc.
Từng tòa kiến trúc cổ điển dựa theo thế núi xây dựng nên, ẩn mình giữa rừng cây dâu tuyết, rất có ý cảnh.
“Sư thúc người mau nhìn!” Trên lối đi bộ của con đường lớn bằng phẳng, Trì Cửu Ngư giơ cao một chiếc lá dâu tuyết vừa nhặt được.
Phiến lá lớn bằng bàn tay, như được điêu khắc từ băng tinh, hoa văn rõ ràng, óng ánh sáng long lanh, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
“Không tệ.” Từ Hình khẽ gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên ta tới Linh Âm Phường đấy!” Phong cảnh Linh Âm Phường này thật là đẹp mắt!
“Sư thúc, người lần trước đến Linh Âm Phường là lúc nào vậy?” Trì Cửu Ngư đột nhiên hỏi.
Lần trước đến Linh Âm Phường?
Từ Hình ngẩn ra, sau đó cười nói:
“Đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận