Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 249

“Bốn trăm tám mươi ba năm.” Bên trong những cuộn sóng lửa, một vùng màu vàng đỏ rực chảy tràn, Từ Hình ngồi ngay ngắn trong đó, thanh trường kiếm vốn đeo sau lưng lúc này đã nằm ngang trước người. Thân kiếm đỏ thẫm, như ngọn lửa 'tân hỏa' xua tan đêm tối, ép tới quang mang màu vàng đỏ rực rỡ xung quanh phải lu mờ đi rất nhiều.
“Dùng hai kiếm, về mặt thời gian lại khớp với suy đoán của ta.” Đỡ 'quang trảm' một kiếm, 'Cảnh Diệu' chém một kiếm.
Tuy có “xác ngoài” che lấp, nhưng cuối cùng vẫn kích thích 'thiên ý tiên', khiến cho tốc độ tỉnh lại của nó tăng nhanh không ít.
Tính toán thời gian, lại thấy mâu thuẫn lẫn nhau…
Nếu không phải hắn điên điên khùng khùng, kiếm này của chính mình chỉ sợ đã sớm chém ra rồi.
“Nhưng mà, có thể yên ổn phát triển thời gian dài như vậy, cũng đủ rồi.” Từ Hình vươn người đứng dậy, tay nắm lấy thanh trường kiếm đỏ thẫm kia, bước ra từ trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Hô hô ~!
Lưu Hỏa nhảy múa.
Đi ra bên ngoài quả cầu lửa tựa như mặt trời chói chang kia, ánh mắt Từ Hình rũ xuống, nhìn về phía thánh địa của truyền thừa giả.
So với lúc mới tới, thánh địa của truyền thừa giả bây giờ đã vắng lặng đi không ít, ngoài một vị Hóa Thần, chỉ còn một ít tiểu tu dưới Kim Đan vẫn lưu lại trong đó tu hành.
Hiện tại, tuyệt đại đa số người tu hành Nhân tộc đều lặng lẽ khoác lên 'Thú Thần tộc túi da', thâm nhập vào các ngành các nghề của Thú Thần tộc.
Thậm chí có không ít người ngồi ở vị trí cao.
Nhưng mà thôi... Nếu hôm nay 'thiên ý tiên' tỉnh lại, biện pháp này có thể giấu được Phản Hư, nhưng tuyệt đối không thể gạt được hắn!
Đến lúc rồi.
Tiếp theo phải xem Nhân tộc ở giới này có thể tự mình chống đỡ được hay không.
Thu hồi ánh mắt, Từ Hình ngẩng đầu nhìn lên.
Ở nơi cao vô tận, một tồn tại kinh khủng với khí cơ vô biên vô hạn, thân thể đồ sộ đến khó có thể tưởng tượng, chiếm cứ vạn pháp vạn đạo của Thú Thần giới, đang chậm rãi đưa mắt nhìn xuống.
“Đi.” Hưu!
Kiếm quang như hồng mang, ánh đỏ chỉ thoáng hiện một sát na, liền trực tiếp biến mất vào trong thánh địa của truyền thừa giả.
Ngay sau khi kiếm quang biến mất, từ một tòa Quỳnh Lâu được huyền quang màu tím nâng đỡ, một bóng người đi ra, đứng trước cửa, ngẩn người nhìn lên bầu trời.
Đi rồi…
Hắn phất tay áo, đột nhiên quỳ xuống, hai tay khoanh lại đặt trước người, dập đầu ba lạy.
Chân trời không có hồi đáp, hắn chậm rãi đứng dậy, thần sắc nặng nề mà nghiêm túc:
“Cung tiễn tiền bối!”
Dưới quảng trường, cũng có không ít người thưa thớt đang quỳ, bọn họ cũng hành lễ như bóng người trong Quỳnh Lâu kia.
Nhưng rốt cuộc tại sao phải hành lễ thế này, bọn họ lại không rõ ràng.............
...
Thú Thần Trưởng Lão hội.
Phất Mộ mặc trường bào Đại trưởng lão rườm rà mà hoa lệ, tay còn cầm một cây quyền trượng mang phong cách cổ xưa, khảm nạm và treo rất nhiều bảo thạch, chậm rãi đi đến bên một gian phòng nhỏ yên lặng.
Trước phòng nhỏ, ngoài một cái bàn đá và vài cái ghế đá, không còn gì khác.
Bên bàn đá là Minh đang mặc đồ mộc mạc.
Nàng hơi ngửa đầu, ánh mắt vô hồn tĩnh mịch, dường như đang xuất thần.
“Minh.” Giọng nói xen lẫn trong tiếng đinh đông lanh lảnh do bảo thạch va chạm phát ra.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, con ngươi trống rỗng tĩnh mịch kia cuối cùng cũng gợn lên chút dao động.
Hít ~ Sau khi nhắm mắt hít sâu rồi thở ra một hơi, Minh mới quay đầu nhìn về phía Phất Mộ.
“Là ngươi à, Phù...” Khóe miệng hơi co rúm, dường như muốn gượng một nụ cười.
Kể từ khi nàng phạm sai lầm lớn, bị cách hết mọi chức vụ, chỉ có Phù thường xuyên đến thăm nàng.
“Đừng cười, cười còn khó coi hơn khóc.” Phất Mộ thở dài, đi tới ngồi xuống đối diện nàng, “Đừng để những chuyện đó trong lòng, đó không phải lỗi của ngươi.”
Ân, chính xác hoàn toàn không phải lỗi của ngươi, đó là ta đặc biệt sắp xếp.
“Không, nếu lúc trước ta nghe ngươi...” Mắt Minh lóe lên tia thống khổ, “Nếu lúc trước ta nghe lời ngươi, bọn họ đã không phải chết.”
Hai lần, đúng là hai lần!
Đều là do chính mình khư khư cố chấp, mới khiến Thú Thần bộ tộc chịu tổn thất lớn như vậy.
Có câu nói thế nào nhỉ.
Niềm vui sướng được xây dựng trên sự đau khổ của kẻ địch!
Ẩn dưới lớp túi da, nụ cười trên mặt Phất Mộ làm sao cũng không che giấu được.
Nhưng bề ngoài, nàng lại dùng giọng điệu nặng nề cay đắng: “Đều là do tên kẻ ngoại lai Nhân tộc kia quá mạnh, hắn đã vượt xa cảnh giới Phản Hư rồi.”
Minh trầm mặc không nói.
Đúng vậy...
Tên ngoại lai Nhân tộc kia quá quá mạnh.
Khi chưa hề lộ diện, chỉ dựa vào một đạo kiếm quang đã khiến nàng không nảy nổi ý nghĩ phản kháng.
Uy lực như vậy, chỉ sợ chỉ có vô thượng Thú Thần mới có thể đánh bại được hắn.
Nhưng mà vô thượng Thú Thần bây giờ lại…
“Việc liên lạc với vô thượng Thú Thần tiến triển thế nào rồi?” Minh hỏi.
“Vẫn như cũ.” Nói rồi, giọng Phất Mộ thoảng một tia cảm khái, “Chỉ là không ngờ, đám lão gia hỏa sợ chết kia vậy mà lại tình nguyện đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
“Phù.” Giọng Minh nghiêm túc, “Bọn họ là anh hùng, mang trong mình huyết mạch vinh quang, chúng ta nên tôn trọng sự hy sinh của họ.”
“Được được được, tôn trọng, tôn trọng.” Phất Mộ lẩm bẩm một câu tựa như đang 'đậu đen rau muống', “Đám già… à không, anh hùng kia thật sự khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Nếu không, ngươi nghĩ ta tình nguyện làm cái chức Đại trưởng lão này chắc?”
Minh bất đắc dĩ cười một tiếng.
Người bạn thân này của nàng sở dĩ lên làm Đại trưởng lão của Thú Thần Trưởng Lão hội, thực ra là kết quả thỏa hiệp sau tranh đấu của nhiều phe phái.
Chắc hẳn... bản thân nàng cũng không thoải mái lắm đâu nhỉ.
Đang định nói gì đó an ủi, Minh bỗng nhiên biến sắc, đột ngột đứng dậy nhìn lên trời.
“Minh, ngươi sao thế...” Phất Mộ vừa nói mấy chữ, cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Chỉ cảm thấy một luồng ác ý cực hạn và sâu thẳm từ bốn phương tám hướng ập tới, cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến nàng không tự chủ được mà run rẩy lên.
Nàng cảm thấy mình giống như con giun dế bên bờ, trơ mắt nhìn sóng lớn ngập trời ập tới.
Không thể tránh!
Không thể đỡ!
“Là vô thượng Thú Thần! Là vô thượng Thú Thần Chúa Tể!” Giọng Minh kích động như sấm nổ bên tai.
Trong lúc hoảng hốt, Phất Mộ cảm giác như thấy được một tồn tại quỷ dị không cách nào quan sát, càng không cách nào miêu tả.
Cao xa đạm mạc, nhưng lại tà dị điên cuồng.
Vạn đạo vạn pháp đều là đồ chơi trong lòng bàn tay nó.
Đạo mạch đang trở nên ảm đạm, pháp lực cạn kiệt dần, thần hồn cũng vặn vẹo theo hướng không thể đoán trước.
Vô số thông tin hỗn tạp mênh mông tràn vào đầu, não như sôi lên, lớp túi da vốn đã chết từ lâu dường như cũng sống lại, không bị khống chế mà phun ra mấy chữ.
“Vô thượng… Thú Thần… Chủ…”
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể để nàng ta nói ra!
Phất Mộ theo bản năng muốn ngăn cản, lại cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ, dường như chính sự tồn tại của bản thân cũng đang bị bộ túi da này thôn phệ.
Tình hình ngày càng nguy cấp, ngay thời khắc nàng sắp hoàn toàn trầm luân, biến thành chất dinh dưỡng cho túi da.
Ông ~!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, phảng phất bắt nguồn từ Thái Sơ, vang vọng đến tận cùng của thế giới.
Ý thức đột nhiên trở nên thanh minh.
Tựa hồ nhìn thấy một thanh kiếm nằm ngang giữa quá khứ và tương lai, phong mang vô thượng cắt đứt hết thảy.
Lớp túi da vốn đã “sống lại” lần nữa mất đi sinh cơ, ác ý mãnh liệt cực hạn cũng theo đó tan biến không còn.
“Là tiền bối!” Phất Mộ nhận ra điều này.
Sau đó, chúng sinh vạn linh trong Thú Thần giới, bất kể là Thú Thần bộ tộc hay Nhân tộc, thậm chí là các sinh linh khác, đều nghe thấy một giọng nói.
Dường như vạn đạo cùng ngân vang, vạn pháp cùng tụng xướng, âm thanh rộng lớn tuyệt diệu, cuối cùng lại hóa thành một giọng nói thật đơn giản mà trong trẻo.
“Thú Thần, lại nhận của ta một kiếm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận