Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 284

Hơi lạnh thấu xương khuếch tán ra, sát khí nồng đậm khiến Hư Không cũng ẩn ẩn nhuốm hồng. Một tiếng chất vấn đột nhiên vang lên, khiến lão hoàng đế có chút không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Tiêu Phàm đạp mạnh vào hư không.
Oanh!
Một vòng sóng xung kích mắt thường có thể thấy khuếch tán về bốn phương, toàn bộ hoa viên dường như nổi lên một trận gió lốc, thị vệ mặc giáp đeo đao trực tiếp bị cuốn lên, giống như người rơm bị ném văng về bốn phương tám hướng.
Đạo Đồng tay nâng lư hương đột nhiên ngẩng đầu, thị nữ đang nâng ngọc bàn ngã sóng soài trên đất, trên mặt tràn đầy kinh hoàng.
Ngọc bàn bị rơi vỡ, Đan Hoàn màu đỏ tươi lăn ra.
Chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay lão hoàng đế lại lần nữa sáng lên ánh sáng nhạt, nhưng tấm chắn linh quang mỏng manh vừa rồi còn tuỳ tiện ngăn lại mảnh vỡ ngọc thạch lần này lại như thể bị trọng thương, lúc sáng lúc tối, dường như lúc nào cũng có thể tắt lịm.
Xoạt xoạt!
Bóng đen lóe lên, một bàn tay dễ dàng bóp nát tấm chắn linh quang mỏng manh kia, năm ngón tay mở ra trực tiếp tóm lấy mặt lão hoàng đế.
Theo tiếng xương gãy vang lên, máu tươi trực tiếp chảy ra từ thất khiếu của lão hoàng đế.
Mà dưới sự phong tỏa của chân nguyên, hắn ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, chỉ có thể giống như một con cá mất nước, không ngừng run rẩy giãy dụa.
"Đạo hữu chậm đã!" Đạo nhân mặc áo bào tím nhìn thấy cảnh này cuối cùng cũng biến sắc, đầu ngón tay sáng lên linh quang màu tím liền điểm về phía Tiêu Phàm.
"Đan này được luyện từ phàm nhân thân không phúc duyên tiên cơ, cũng không phải là Tà Đạo!"
Soạt!
Máu tươi màu đỏ thẫm bắn tung tóe, cái đầu đã biến dạng của lão hoàng đế trực tiếp bị chặt lấy, cứ như vậy bị Tiêu Phàm cầm trong tay.
Hắn quay đầu nhìn về phía đạo nhân mặc tử bào kia, gương mặt vì dính máu mà trở nên có phần dữ tợn yêu dị, trong mắt linh quang chớp động.
"Ngươi cũng ăn người."
Cùng với tiếng nói này, linh quang trong hư không lóe lên, một thanh phi kiếm đen kịt, mang theo mũi nhọn vô song, đâm thẳng tới mi tâm của đạo nhân mặc tử bào kia.
Hung uy ngập trời!
Còn chưa tới gần, khí cơ lạnh thấu xương đã khiến mi tâm của đạo nhân mặc tử bào kia nhói đau, ngay cả linh lực vận chuyển trong kinh mạch cũng trở nên trì trệ đi nhiều, linh quang sáng lên nơi đầu ngón tay cũng theo đó tắt lịm.
Không ổn!
Là Trúc Cơ lão quái!
Tử Bào Đạo Nhân trong lòng hoảng hốt, nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến hắn điên cuồng ép ra linh lực trong cơ thể, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh phi kiếm kia càng ngày càng gần.
"Ai ~ tiểu hữu hà cớ gì hung hăng doạ người như vậy." Một tiếng thở dài vang lên, lại phát ra từ Đạo Đồng đang bưng lư hương kia.
Trong mắt hắn giờ phút này sáng lên tử quang óng ánh, khuôn mặt non nớt trắng nõn, nhưng thanh âm lại vô cùng tang thương.
Trong hư không gợn sóng từng lớp.
Tử Bào Đạo Nhân sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhìn thanh phi kiếm đen kịt đang dừng lại cách mi tâm mình ba tấc.
Phi kiếm rung động nhè nhẹ, dường như bị một lực lượng vô hình trói buộc chặt.
Một chút.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa là mình chết rồi!
Bịch!
Hắn lập tức tê liệt ngã phịch xuống đất, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh làm ướt đẫm sau lưng, toàn thân mất hết sức lực, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Mãi đến lúc này, những thị vệ bị sóng xung kích hất bay, cuốn về bốn phương tám hướng mới khó khăn lắm rơi xuống đất, có người trực tiếp bị va đập đến hôn mê bất tỉnh, nhưng lại không một người nào thương vong.
Tiêu Phàm lại không để ý đến những người này nữa, ánh mắt quét về phía Đạo Đồng có đôi mắt tựa như tử ngọc kia, hơi nhướng mày.
"Gửi hồn chi pháp...... Kim đan?" Vừa rồi chính là hắn ra tay cản trở, nếu không chỉ là một tên Luyện Khí làm sao có thể phản ứng kịp phi kiếm của hắn.
Bị nhìn thấu, Đạo Đồng nâng lư hương hơi kinh ngạc: "Tiểu hữu huyền pháp tuyệt diệu, không biết xuất thân từ Tiên Tông nào?"
Tiên Tông?
Tiêu Phàm khựng lại.
Sư phụ từng nói, cấp năng lượng của giới này chỉ là Phản Hư, lấy đâu ra Tiên Tông?
Lẽ nào là người của Tiên Tông khác ở Thái Huyền giới đến lịch luyện?
Nhưng không đúng, người của Tiên Tông đến lịch luyện sao lại bao che cho loại súc sinh ăn thịt người này?
"Ta tên Tử Hành, là Sứ giả tiếp dẫn Phàm giới của Tử Thanh quan."
Tử Thanh quan......
Trong tài liệu sư phụ đưa có nhắc tới, chính là chính đạo đại tông của giới Thái Huyền Thiên này.
Tổ sư của nó là một trong những Phản Hư cảnh duy nhất của thế giới này, lại kết bạn với yêu thú chi lưu, đệ tử trong môn phái am hiểu luyện người vì đan chi pháp, ác nghiệp cuồn cuộn, tội không thể tha.
Nên diệt tông môn của nó.
"Thì ra là thế, người này là tài liệu luyện đan của các ngươi." Lấy Trăm Anh Đan này nuôi dưỡng, gột rửa thể phách của lão hoàng đế này, oán hồn và huyết khí của đám trẻ sơ sinh trong đó sẽ luyện hắn thành một món tài liệu luyện đan thượng hạng.
Mặc dù lão hoàng đế này cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng những người này ngay từ đầu đã không có ý tốt.
Tiêu Phàm đưa tay triệu hồi phi kiếm.
Sắc mặt Đạo Đồng theo đó trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, nhất là khi cảm nhận được pháp lực mình vừa tiêu hao......
Nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn tiểu tử trước mắt này có bối cảnh không đơn giản, lập tức dập tắt ý định tìm hắn gây sự.
"Tiểu hữu pháp nhãn không tệ, việc này cũng không tính là quá nghiêm trọng, đợi ta báo cáo tông môn......" Bản thân mình ở trong tông môn bị xa lánh, bị phái đi làm chuyện khổ sai thế này, mặc dù lời nói của tiểu tử này khiến hắn có chút khó chịu.
Nhưng biết đâu trưởng bối của người ta đang ở gần đây thì sao!
Đệ tử đã mạnh mẽ như vậy, trưởng bối không chừng là Nguyên Anh lão tổ, thậm chí cao hơn cũng khó nói.
Chỉ là một đế vương Phàm giới mà thôi, chỉ cần hắn nguyện ý bồi thường một hai kiện linh vật, cũng không phải là không thể được......
Ông ~!
Kiếm quang huy hoàng, như một dải Trường Hồng đột ngột từ mặt đất mọc lên, phóng thẳng tới tòa tháp đá cao nhất trong kinh thành bên ngoài hoa viên.
Đạo Đồng nâng lư hương sắc mặt đại biến, nghiêm nghị hét: "Nhãi ranh! Ngươi dám!"
Đó chính là nơi bản thể hắn đang bế quan!
Tiêu Phàm sắc mặt lạnh nhạt, trường kiếm đen kịt trong tay vù vù, tiện tay ném đi, một luồng chân nguyên cuốn lấy đầu lâu lão hoàng đế phóng tới cổng thành.
Hắn cất bước đi thẳng về phía trước, một chỉ điểm chết Tử Bào Đạo Nhân đang ngã liệt dưới đất.
"Sư phụ từng nói, bảo ta sau khi đến thế giới này, cứ đi làm chuyện mà mình cho là đúng đắn." Máu từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, rơi trên phiến đá xanh, bắn tung tóe.
"Ta không hiểu biết nhiều lắm." Tiêu Phàm đi đến trước mặt Đạo Đồng mà tử quang trong mắt đang từ từ biến mất, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng ăn người, nhất định là không đúng."
Oanh!
Tháp đá cao ngất hùng vĩ trực tiếp nổ tung, từng luồng thanh khí màu tím hội tụ, trên bầu trời Kinh Thành phong vân cuộn trào.
Hội tụ thành một vòng xoáy màu tím, hung hăng đập vào kiếm quang giống như cầu vồng kia.
"Càn rỡ!!!" Sóng pháp lực của Kim Đan kỳ không chút giữ lại khuếch tán ra, ngay cả Vân Hải cũng bị đẩy lùi sang một bên.
Tiêu Phàm cầm kiếm nhìn lại, trong mắt không có mảy may sợ hãi.
Kim đan mà thôi, cũng không phải chưa từng giết...
...
Tùng Vân Vương Triều.
Vân Châu, Trường Minh phủ, Mộc Phong Quận.
Sóng gió ở kinh thành vẫn chưa ảnh hưởng đến nơi này.
Mộc Phong Quận nằm trong vùng núi quanh co, bốn phía núi non bao bọc, thế núi dốc đứng, khe suối róc rách.
Tường thành dùng gạch xanh kiên cố xây thành, nguy nga tráng lệ.
Trong thành, đường xá rộng rãi vuông vức lát đá xanh, tiếng rao hàng của người bán hàng rong nối tiếp nhau, vô cùng náo nhiệt.
Hai bên đường phố, nhà cửa tường trắng ngói xanh sắp xếp chỉnh tề.
Hai bóng người ngồi cạnh một quầy hàng nhỏ ven đường, trên người còn khoác một chiếc áo bào đen, khiến người khác không thấy rõ diện mạo.
Người đi đường qua lại rất nhiều, nhưng không một ai dừng ánh mắt trên người hai người ăn mặc kỳ lạ này.
Rất hiển nhiên, chiếc áo choàng đen kia có tác dụng làm giảm cảm giác tồn tại.
"Sư tỷ, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?" Trương Vân Lộ nhìn sang người đối diện, Trì Cửu Ngư đang hai tay bưng bát, hô lô hô lô uống mì nước.
Nghe vậy, Trì Cửu Ngư đặt bát xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên, dù sao đây cũng là một thế giới hoàn toàn xa lạ, chúng ta phải tìm hiểu kỹ càng tin tức mới được!"
"......" Đây là lời sư tỷ nên nói sao? Ổn thỏa đến mức không giống bản tính của Trì Cửu Ngư.
"Thêm một chén nữa!"
"Được rồi." Đặt chiếc bát không sang một bên, Trì Cửu Ngư lại nói: "Dựa theo sách nói, đến một nơi xa lạ, chúng ta trước tiên phải tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, tuyệt đối không nên gây chuyện......" Cũng nên thử một lần trước.
Nếu không nhiều sách như vậy, chẳng phải mình đọc không rồi sao!
Lẩm bẩm căn dặn một đống xong, Trì Cửu Ngư nhíu mày, quay đầu hô.
"Lão bản, sao mì của ta vẫn chưa xong?!" Lão bản lúc này mới như bừng tỉnh nhớ ra nàng: "Tới đây tới đây! Lập tức lập tức, khách quan ngài đợi lâu."
Trương Vân Lộ: "......"
Sau khi lại xì xụp hết một bát nữa.
"Hô ~!" Trì Cửu Ngư thở ra một hơi dài, "No căng rồi, no căng rồi!" Mặc dù không có linh lực gì, nhưng loại đồ ăn vặt nhỏ này cũng có hương vị đặc biệt riêng thôi!
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối bạc vụn, đang chuẩn bị trả tiền.
Ánh mắt lại quét về phía trước.
Chỉ thấy cách đó không xa, tiếng pháo nổ vang không ngừng, vài người cầm đèn lồng đỏ thẫm mở đường, thổi sáo đánh trống.
Trong tiếng nhạc ăn mừng ồn ào náo động, một cỗ kiệu hoa lớn màu đỏ đang tiến về phía bên này.
"Vân Lộ à, hình như có người thành thân kìa, chúng ta đi xem cùng đi!" Giọng Trì Cửu Ngư mang theo vẻ hưng phấn.
"Nhưng sư tỷ, không phải người nói phải ổn thỏa sao?"
"Haizz~ lại chẳng có xung đột gì, hơn nữa cái này cũng gọi là đại ẩn, ẩn cái gì nhỉ?"
"Đại ẩn ẩn tại thành thị." Trương Vân Lộ nhắc nhở một câu.
"Ai nha, cũng na ná nhau thôi mà!" Trì Cửu Ngư ném xuống bạc vụn, kéo Trương Vân Lộ đi theo.
Không lâu sau, tiểu nhị đi lên thu dọn bàn, nhìn thấy viên bạc vụn kia gần như lún vào trong bàn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện không ai chú ý xong, hắn lặng lẽ đem viên bạc vụn kia cất đi, đổi thành mấy đồng tiền..............
Sau một khoảng thời gian.
Một tòa nhà có tiền đình rộng rãi, hậu viện khoáng đạt.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa, treo đèn lồng đỏ thẫm, cửa lớn sơn son và trên các cửa sổ đều dán chữ "Hỷ".
Tiền viện, bên cạnh một bàn tiệc vắng vẻ, Trì Cửu Ngư đang tò mò nhìn xung quanh.
Trương Vân Lộ ngồi bên cạnh nàng, trong mắt cũng đầy vẻ tò mò.
Dù sao cũng là người tu hành, trà trộn vào vẫn rất đơn giản.
Chỉ thấy xung quanh các tân khách ăn mặc sang trọng, tiếng cười nói không dứt bên tai.
Một lúc lâu sau, Trương Vân Lộ thu tầm mắt lại.
"Nói đi cũng phải nói lại, sư tỷ người là Nguyên Anh viên mãn, tại sao cũng ở Phàm giới?"
"Emm......" Trì Cửu Ngư gãi đầu: "Chắc là có liên quan đến việc ta sắp tấn thăng Hóa Thần đi, bình thường chém chém giết giết đối với ta tác dụng không lớn, quan trọng hơn là thể ngộ."
"Thể ngộ?"
"Ừm, tóm lại là một chút đồ vật rất hư vô mờ mịt rồi." Thứ này thật đúng là không dễ giải thích.
"Chờ ngươi đến cảnh giới này sẽ hiểu rõ."
Hai người cứ như vậy nhỏ giọng trao đổi, không gây nên sự chú ý của bất kỳ ai.
Nhưng mà không lâu lắm.
Không khí náo nhiệt xung quanh dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả tân khách đều đồng loạt nhìn về một nơi nào đó.
Chính xác hơn mà nói, là nhìn về phía vị công tử mặc cẩm bào, thắt đai lưng ngọc, đội kim quan đang đi vào trong sân, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng mang theo một tia cười yếu ớt.
Ở sau lưng hắn, còn đi theo một nữ tử mặc tố y nhỏ nhắn gầy gò, khoảng 15~16 tuổi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lạnh nhạt, trong ngực còn ôm một thanh trường kiếm kiểu dáng cổ xưa.
Dường như phát hiện ra điều gì, nữ tử ôm kiếm kia bỗng nhiên liếc nhìn sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận