Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi
Chương 6
Thời kỳ đầu của đại biến đổi, tu sĩ Ma Đạo vẫn cứ tùy tâm sở dục, động một chút là đồ thành. Nhưng pháp môn tu hành vang danh tại thế, lúc Ma Tu dùng phép Đồ Linh luyện pháp, thường có vài người lẻ tẻ may mắn sống sót được. Mà trong số đó có một người, không chỉ bái nhập tông môn, còn trở thành đệ tử của Tiên Tông tổ sư, sau khi tu vi có thành tựu thì hễ thấy Ma Tu là giết.
Không ít hậu bối của lão ma bị giết muốn trả thù, nhưng hết lần này đến lần khác vị Tiên Tông tổ sư kia lại cực kỳ bao che khuyết điểm, trực tiếp tự mình ra tay, giết đến đầu người lăn lóc. Các tổ sư bên trong Ma Đạo lại có tính tình duy ngã độc tôn, chút Ma Tu không liên quan bị giết mà thôi, chết thì chết, là do chính bọn hắn vận số không đủ.
Điều này cũng dẫn đến Ma Đạo dần dần suy yếu, dù sao rất nhiều pháp khí của Ma Đạo đều cần luyện hóa sinh hồn hoặc lấy sinh linh làm vật tế. Để cải thiện tình hình này, một số lão ma đầu trong Ma Đạo đã tập hợp lại, thông qua kỹ thuật nhân bản được đề cập bởi Thánh Hoàng Uyên, kết hợp với huyễn cảnh để thúc đẩy tăng trưởng, vậy mà thật sự đã tạo ra thần hồn với số lượng lớn. Hành động lần này mặc dù cũng không được thế nhân chấp nhận, nhưng số người bị nhắm đến cuối cùng cũng ít đi rất nhiều. Từ đó về sau, Ma Đạo mới dần dần hồi phục lại sức.
"Ai ! chân nhân nói phải, ta quả thực không phải là Ma Tu gì ghê gớm cả."
thanh niên kia khẽ thở dài, "Cho nên chỉ có thể dùng hạ sách này."
Thần hồn nhân tạo mặc dù thuận tiện, nhưng nó đắt quá. Một thần hồn nhân tạo có phẩm chất sánh ngang với Tiêu Ninh Chân Nhân, có bán hắn đi cũng mua không nổi.
Ai ! thời buổi này làm Ma Tu thật khó.
Vạn Hồn Phiên trong tay lại lay động.
"Xin mời chân nhân lên đường."
Chỉ thấy thanh quang như thác đổ, những cờ quỷ thần thái uy nghiêm, tựa như Thần Linh kia đồng loạt mở miệng, vạn đạo hào quang tỏa ra.
Tiêu Ninh Chân Nhân trong lòng giật mình, mặt nạ màu đỏ sậm lập tức bao trùm toàn bộ đầu, nhưng không có chút tác dụng nào, tiếng phạn âm thiện xướng vang lên bên tai. Vốn dĩ tu vi đã cao hơn hắn, lại thêm có nhiếp hồn trận gia trì, lại mất tiên cơ, chỉ trong nháy mắt, sự mệt mỏi vô biên tuôn ra từ sâu trong thần hồn, khiến hắn chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão.
Vừa chạm mặt, Phản hư cảnh Tiêu Ninh Chân Nhân liền sắp bị bắt!
Mắt thấy thần hồn của hắn sắp bị hút vào trong Vạn Hồn Phiên để làm Mạt Lỗ khổ sai cả đời.
"Không thể ngủ!"
Tiếng gầm như sấm, thanh quang đầy trời đều nổi lên từng trận gợn sóng.
Bầu trời như thể bị đốt cháy trong tích tắc, khí huyết căng trướng đến cực điểm dâng lên sóng nhiệt sáng rực, ánh sáng đỏ như máu xuyên qua thanh quang đầy trời, như một ngọn trường mâu huyết sắc đâm thẳng lên trời cao.
Thanh niên đang ra tay đối phó Tiêu Ninh Chân Nhân nhướng mày, nghiêng người tránh né đồng thời vung tay trái vỗ nhẹ một cái.
Đông!
Huyết quang tán loạn, chỉ thấy một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, cao gần ba mét, hai tay bắt chéo, chặn lại cú vỗ kia của thanh niên.
Thể tu, lại còn là một thể tu Phản hư cảnh!
"Đây không phải Lão Khương sao?!"
Rất nhanh đã có học sinh của Trường Trung học số 3 Huyền Kiếm Thị nhận ra thân phận của vị thể tu kia.
Nhưng nhiều người hơn vẫn còn đang ngơ ngác.
"Lão Khương? Lão Khương là ai, trường chúng ta có đại tu sĩ cỡ này sao?"
"Chính là người quản lý thư viện đó!"
"A? Hắn không phải mới Trúc Cơ thôi sao?"
Trong nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao, không ai ngờ được lão nhân trông có vẻ già yếu dần, tưởng chừng một cơn gió cũng có thể thổi ngã kia lại là một vị thế ngoại cao nhân!
Đại tu sĩ Phản hư cảnh, lại còn là thể tu!
Trương Vân Lộ vừa mới hồi phục, miễn cưỡng đứng dậy, cũng sững sờ nhìn lên bầu trời. Nàng thích chạy tới thư viện đọc sách, nên cũng từng trò chuyện vài lần với vị quản lý thư viện này, nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Hóa ra chuyện đại tu sĩ đều thích dạo chơi hồng trần là thật."
nàng lẩm bẩm.
"Dạo chơi hồng trần thì không chắc, nhưng thương thế của hắn rất nặng, cũng sắp chết rồi."
A? Ngươi làm sao mà nhìn ra được?
Trương Vân Lộ khẽ giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng Từ Hình, trong lòng không khỏi hiện lên một suy đoán vô cùng hoang đường...
Trên bầu trời, mắt Lão Khương vằn lên tia máu, vài sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu bay phất phơ theo gió. Vì ám thương trong cơ thể, hắn đã dùng hết sức để chặn lại một chưởng kia.
"Một kẻ sắp chết đến nơi, cũng dám đến phá chuyện tốt của ta."
Nói xong một câu thờ ơ, thanh niên như đập ruồi, một chưởng liền đánh bay lão nhân ra ngoài.
Vị thể tu Phản hư cảnh này vốn là lựa chọn ban đầu của hắn, nhưng bây giờ đã có cái tốt hơn, đợi giải quyết xong Tiêu Ninh, sẽ quay lại rút hồn phách của lão già này.
Trong sân trường, Từ Hình nhìn chăm chú mọi việc diễn ra, vẫn không hề động đậy.
Mà trên bầu trời, Tiêu Ninh Chân Nhân nhìn vị đạo hữu đến cứu mình bị đánh bay không rõ sống chết kia, trong lòng càng thêm rối rắm. Vừa rồi bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, nhưng đã có bài học, hắn tự tin có thể cầm cự được hai phút chờ viện trợ từ tông môn đến.
Mà đạo Thái Hư phá tà kiếm khí này lại là tài liệu luyện pháp mà mình đang cần gấp...
Vị đạo hữu kia là thể tu, chịu một chưởng chắc không sao đâu...
Đệch mợ !
"Mẹ nó ! Đồ quỷ nghèo ! Chết đi ! Ngươi luyện cái Vạn Hồn Phiên của ngươi! Đạo gia ta hôm nay tiễn ngươi xuống gặp con mẹ nhà ngươi!"
Đủ loại lời lẽ thô tục không hề có giới hạn tuôn ra từ miệng Tiêu Ninh Chân Nhân, ngay cả thanh niên Ma Tu đối diện cũng bị chửi đến ngẩn người.
"Chân nhân như vậy không khỏi làm mất phong... Thảo !"
Đã thấy mi tâm Tiêu Ninh Chân Nhân sáng lên tử quang, kiếm ý huy hoàng phóng thẳng lên trời.
Thái Hư phá tà kiếm khí!
Ông ! Mọi thứ trong cả tòa thành đều ngưng đọng lại, biến thành một thế giới đen trắng, chỉ có luồng tử quang kia là càng thêm chói mắt.
Trong sân trường, hành động của tất cả mọi người đều dừng lại ở khoảnh khắc trước đó, người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Từ Hình và Trương Vân Lộ.
"Đừng nhìn ta, xem bọn họ kìa."
Nghe vậy, Trương Vân Lộ chuyển ánh mắt nhìn lên trời, nhưng trong lòng càng thêm khẳng định.
"Chém!"
Trong thế giới đen trắng, kiếm khí màu tím tựa như Du Long, gào thét lao tới muốn xé nát gã thanh niên ma tu kia.
Răng rắc!
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bầu trời dường như có thứ gì đó vỡ ra, một bàn tay khổng lồ đầy ma khí sôi trào thò ra từ đó, bóp chặt lấy kiếm khí, đồng thời chụp xuống Tiêu Ninh Chân Nhân.
Trên cả Phản hư cảnh! Có đại năng ra tay!
Biến cố xảy đến quá nhanh, Tiêu Ninh Chân Nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt thấy sắp mất mạng.
Đột nhiên, đạo Thái Hư phá tà kiếm khí bị bóp nát lúc trước lại lần nữa tụ hợp, kiếm khí mạnh hơn trước đó mấy chục lần, ngay cả bàn tay ma khí khổng lồ kia dưới ảnh hưởng của nó cũng trở nên chậm đi rất nhiều!
Ngay sau đó, kiếm khí vung lên.
Rống!
Một tiếng rống không giống thú cũng chẳng phải người, tràn ngập đau đớn vang lên, bầu trời vỡ vụn khôi phục lại như cũ.
Bàn tay ma khí khổng lồ bị chém rụng khôi phục lại kích cỡ cánh tay bình thường, rơi xuống hố sâu dưới mặt đất. Về phần gã thanh niên ma tu kia, thì đã bị kiếm khí nghiền nát cả thể xác lẫn linh hồn, chết không thể chết lại, chỉ còn lại Vạn Hồn Phiên lẳng lặng lơ lửng trên trời.
Trong sân trường, mọi người xung quanh vẫn còn trong trạng thái ngưng đọng đó, Từ Hình lại quay đầu nhìn về phía Trương Vân Lộ.
"Cảm thấy thế nào, tiểu cô nương."
"Ta..."
Trương Vân Lộ há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, đảo ngược đến quá nhiều quá nhanh. Vốn tưởng Tiêu Ninh Chân Nhân là đại tu sĩ Phản hư cảnh đã là rất lợi hại rồi, không ngờ ma tu kia lại còn trên cả hắn. Mà gã Ma Tu lợi hại hơn cả Tiêu Ninh Chân Nhân kia, đối mặt với đạo kiếm khí đó lại không hề có chút sức phản kháng nào. Bàn tay ma khí khổng lồ xuất hiện cuối cùng rõ ràng ở tầng cấp cao hơn, nói không chừng còn không phải cấp độ Phản hư, nhưng vẫn bị đạo kiếm khí tụ hợp lại một lần nữa chặt đứt.
"Ma đầu xuất hiện cuối cùng kia sẽ ra sao?"
"Hẳn là sẽ chết thôi."
Nếu là Tiên Tông khác thì còn dễ nói, nhưng đắc tội Thái Thượng Đạo tông lại còn bị chặt mất một cánh tay, hy vọng sống sót của vị đại năng Ma Đạo kia là cực kỳ mong manh.
"Đạo kiếm khí kia..."
"Thái Hư phá tà kiếm khí, xuất phát từ tay kiếm tu tu hành Thái Hư Kiếm Điển."
"Thái Hư Kiếm Điển", nàng từng thấy qua trên linh võng, đó là pháp môn vô thượng của kiếm tông!
"Cho nên ngươi chính là...?"
Giọng Trương Vân Lộ có chút run rẩy.
"Đúng như ngươi nghĩ."
Từ Hình tuy không nói rõ thân phận của mình, nhưng hắn cũng không có ý định cố tình che giấu.
Mà theo kiếm khí màu tím tiêu tan, đất trời đã bắt đầu dần dần khôi phục lại màu sắc.
"Đó là một thời đại rất tốt, ta rất thích, cho nên sau này ta sẽ ở lại thành phố này một thời gian."
Từ Hình nhìn Trương Vân Lộ mỉm cười, "Nếu hữu duyên gặp lại, ta sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ coi như không tệ."
Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn đã biến mất không còn thấy đâu.
Không ít hậu bối của lão ma bị giết muốn trả thù, nhưng hết lần này đến lần khác vị Tiên Tông tổ sư kia lại cực kỳ bao che khuyết điểm, trực tiếp tự mình ra tay, giết đến đầu người lăn lóc. Các tổ sư bên trong Ma Đạo lại có tính tình duy ngã độc tôn, chút Ma Tu không liên quan bị giết mà thôi, chết thì chết, là do chính bọn hắn vận số không đủ.
Điều này cũng dẫn đến Ma Đạo dần dần suy yếu, dù sao rất nhiều pháp khí của Ma Đạo đều cần luyện hóa sinh hồn hoặc lấy sinh linh làm vật tế. Để cải thiện tình hình này, một số lão ma đầu trong Ma Đạo đã tập hợp lại, thông qua kỹ thuật nhân bản được đề cập bởi Thánh Hoàng Uyên, kết hợp với huyễn cảnh để thúc đẩy tăng trưởng, vậy mà thật sự đã tạo ra thần hồn với số lượng lớn. Hành động lần này mặc dù cũng không được thế nhân chấp nhận, nhưng số người bị nhắm đến cuối cùng cũng ít đi rất nhiều. Từ đó về sau, Ma Đạo mới dần dần hồi phục lại sức.
"Ai ! chân nhân nói phải, ta quả thực không phải là Ma Tu gì ghê gớm cả."
thanh niên kia khẽ thở dài, "Cho nên chỉ có thể dùng hạ sách này."
Thần hồn nhân tạo mặc dù thuận tiện, nhưng nó đắt quá. Một thần hồn nhân tạo có phẩm chất sánh ngang với Tiêu Ninh Chân Nhân, có bán hắn đi cũng mua không nổi.
Ai ! thời buổi này làm Ma Tu thật khó.
Vạn Hồn Phiên trong tay lại lay động.
"Xin mời chân nhân lên đường."
Chỉ thấy thanh quang như thác đổ, những cờ quỷ thần thái uy nghiêm, tựa như Thần Linh kia đồng loạt mở miệng, vạn đạo hào quang tỏa ra.
Tiêu Ninh Chân Nhân trong lòng giật mình, mặt nạ màu đỏ sậm lập tức bao trùm toàn bộ đầu, nhưng không có chút tác dụng nào, tiếng phạn âm thiện xướng vang lên bên tai. Vốn dĩ tu vi đã cao hơn hắn, lại thêm có nhiếp hồn trận gia trì, lại mất tiên cơ, chỉ trong nháy mắt, sự mệt mỏi vô biên tuôn ra từ sâu trong thần hồn, khiến hắn chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão.
Vừa chạm mặt, Phản hư cảnh Tiêu Ninh Chân Nhân liền sắp bị bắt!
Mắt thấy thần hồn của hắn sắp bị hút vào trong Vạn Hồn Phiên để làm Mạt Lỗ khổ sai cả đời.
"Không thể ngủ!"
Tiếng gầm như sấm, thanh quang đầy trời đều nổi lên từng trận gợn sóng.
Bầu trời như thể bị đốt cháy trong tích tắc, khí huyết căng trướng đến cực điểm dâng lên sóng nhiệt sáng rực, ánh sáng đỏ như máu xuyên qua thanh quang đầy trời, như một ngọn trường mâu huyết sắc đâm thẳng lên trời cao.
Thanh niên đang ra tay đối phó Tiêu Ninh Chân Nhân nhướng mày, nghiêng người tránh né đồng thời vung tay trái vỗ nhẹ một cái.
Đông!
Huyết quang tán loạn, chỉ thấy một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, cao gần ba mét, hai tay bắt chéo, chặn lại cú vỗ kia của thanh niên.
Thể tu, lại còn là một thể tu Phản hư cảnh!
"Đây không phải Lão Khương sao?!"
Rất nhanh đã có học sinh của Trường Trung học số 3 Huyền Kiếm Thị nhận ra thân phận của vị thể tu kia.
Nhưng nhiều người hơn vẫn còn đang ngơ ngác.
"Lão Khương? Lão Khương là ai, trường chúng ta có đại tu sĩ cỡ này sao?"
"Chính là người quản lý thư viện đó!"
"A? Hắn không phải mới Trúc Cơ thôi sao?"
Trong nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao, không ai ngờ được lão nhân trông có vẻ già yếu dần, tưởng chừng một cơn gió cũng có thể thổi ngã kia lại là một vị thế ngoại cao nhân!
Đại tu sĩ Phản hư cảnh, lại còn là thể tu!
Trương Vân Lộ vừa mới hồi phục, miễn cưỡng đứng dậy, cũng sững sờ nhìn lên bầu trời. Nàng thích chạy tới thư viện đọc sách, nên cũng từng trò chuyện vài lần với vị quản lý thư viện này, nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Hóa ra chuyện đại tu sĩ đều thích dạo chơi hồng trần là thật."
nàng lẩm bẩm.
"Dạo chơi hồng trần thì không chắc, nhưng thương thế của hắn rất nặng, cũng sắp chết rồi."
A? Ngươi làm sao mà nhìn ra được?
Trương Vân Lộ khẽ giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng Từ Hình, trong lòng không khỏi hiện lên một suy đoán vô cùng hoang đường...
Trên bầu trời, mắt Lão Khương vằn lên tia máu, vài sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu bay phất phơ theo gió. Vì ám thương trong cơ thể, hắn đã dùng hết sức để chặn lại một chưởng kia.
"Một kẻ sắp chết đến nơi, cũng dám đến phá chuyện tốt của ta."
Nói xong một câu thờ ơ, thanh niên như đập ruồi, một chưởng liền đánh bay lão nhân ra ngoài.
Vị thể tu Phản hư cảnh này vốn là lựa chọn ban đầu của hắn, nhưng bây giờ đã có cái tốt hơn, đợi giải quyết xong Tiêu Ninh, sẽ quay lại rút hồn phách của lão già này.
Trong sân trường, Từ Hình nhìn chăm chú mọi việc diễn ra, vẫn không hề động đậy.
Mà trên bầu trời, Tiêu Ninh Chân Nhân nhìn vị đạo hữu đến cứu mình bị đánh bay không rõ sống chết kia, trong lòng càng thêm rối rắm. Vừa rồi bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, nhưng đã có bài học, hắn tự tin có thể cầm cự được hai phút chờ viện trợ từ tông môn đến.
Mà đạo Thái Hư phá tà kiếm khí này lại là tài liệu luyện pháp mà mình đang cần gấp...
Vị đạo hữu kia là thể tu, chịu một chưởng chắc không sao đâu...
Đệch mợ !
"Mẹ nó ! Đồ quỷ nghèo ! Chết đi ! Ngươi luyện cái Vạn Hồn Phiên của ngươi! Đạo gia ta hôm nay tiễn ngươi xuống gặp con mẹ nhà ngươi!"
Đủ loại lời lẽ thô tục không hề có giới hạn tuôn ra từ miệng Tiêu Ninh Chân Nhân, ngay cả thanh niên Ma Tu đối diện cũng bị chửi đến ngẩn người.
"Chân nhân như vậy không khỏi làm mất phong... Thảo !"
Đã thấy mi tâm Tiêu Ninh Chân Nhân sáng lên tử quang, kiếm ý huy hoàng phóng thẳng lên trời.
Thái Hư phá tà kiếm khí!
Ông ! Mọi thứ trong cả tòa thành đều ngưng đọng lại, biến thành một thế giới đen trắng, chỉ có luồng tử quang kia là càng thêm chói mắt.
Trong sân trường, hành động của tất cả mọi người đều dừng lại ở khoảnh khắc trước đó, người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Từ Hình và Trương Vân Lộ.
"Đừng nhìn ta, xem bọn họ kìa."
Nghe vậy, Trương Vân Lộ chuyển ánh mắt nhìn lên trời, nhưng trong lòng càng thêm khẳng định.
"Chém!"
Trong thế giới đen trắng, kiếm khí màu tím tựa như Du Long, gào thét lao tới muốn xé nát gã thanh niên ma tu kia.
Răng rắc!
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bầu trời dường như có thứ gì đó vỡ ra, một bàn tay khổng lồ đầy ma khí sôi trào thò ra từ đó, bóp chặt lấy kiếm khí, đồng thời chụp xuống Tiêu Ninh Chân Nhân.
Trên cả Phản hư cảnh! Có đại năng ra tay!
Biến cố xảy đến quá nhanh, Tiêu Ninh Chân Nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt thấy sắp mất mạng.
Đột nhiên, đạo Thái Hư phá tà kiếm khí bị bóp nát lúc trước lại lần nữa tụ hợp, kiếm khí mạnh hơn trước đó mấy chục lần, ngay cả bàn tay ma khí khổng lồ kia dưới ảnh hưởng của nó cũng trở nên chậm đi rất nhiều!
Ngay sau đó, kiếm khí vung lên.
Rống!
Một tiếng rống không giống thú cũng chẳng phải người, tràn ngập đau đớn vang lên, bầu trời vỡ vụn khôi phục lại như cũ.
Bàn tay ma khí khổng lồ bị chém rụng khôi phục lại kích cỡ cánh tay bình thường, rơi xuống hố sâu dưới mặt đất. Về phần gã thanh niên ma tu kia, thì đã bị kiếm khí nghiền nát cả thể xác lẫn linh hồn, chết không thể chết lại, chỉ còn lại Vạn Hồn Phiên lẳng lặng lơ lửng trên trời.
Trong sân trường, mọi người xung quanh vẫn còn trong trạng thái ngưng đọng đó, Từ Hình lại quay đầu nhìn về phía Trương Vân Lộ.
"Cảm thấy thế nào, tiểu cô nương."
"Ta..."
Trương Vân Lộ há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, đảo ngược đến quá nhiều quá nhanh. Vốn tưởng Tiêu Ninh Chân Nhân là đại tu sĩ Phản hư cảnh đã là rất lợi hại rồi, không ngờ ma tu kia lại còn trên cả hắn. Mà gã Ma Tu lợi hại hơn cả Tiêu Ninh Chân Nhân kia, đối mặt với đạo kiếm khí đó lại không hề có chút sức phản kháng nào. Bàn tay ma khí khổng lồ xuất hiện cuối cùng rõ ràng ở tầng cấp cao hơn, nói không chừng còn không phải cấp độ Phản hư, nhưng vẫn bị đạo kiếm khí tụ hợp lại một lần nữa chặt đứt.
"Ma đầu xuất hiện cuối cùng kia sẽ ra sao?"
"Hẳn là sẽ chết thôi."
Nếu là Tiên Tông khác thì còn dễ nói, nhưng đắc tội Thái Thượng Đạo tông lại còn bị chặt mất một cánh tay, hy vọng sống sót của vị đại năng Ma Đạo kia là cực kỳ mong manh.
"Đạo kiếm khí kia..."
"Thái Hư phá tà kiếm khí, xuất phát từ tay kiếm tu tu hành Thái Hư Kiếm Điển."
"Thái Hư Kiếm Điển", nàng từng thấy qua trên linh võng, đó là pháp môn vô thượng của kiếm tông!
"Cho nên ngươi chính là...?"
Giọng Trương Vân Lộ có chút run rẩy.
"Đúng như ngươi nghĩ."
Từ Hình tuy không nói rõ thân phận của mình, nhưng hắn cũng không có ý định cố tình che giấu.
Mà theo kiếm khí màu tím tiêu tan, đất trời đã bắt đầu dần dần khôi phục lại màu sắc.
"Đó là một thời đại rất tốt, ta rất thích, cho nên sau này ta sẽ ở lại thành phố này một thời gian."
Từ Hình nhìn Trương Vân Lộ mỉm cười, "Nếu hữu duyên gặp lại, ta sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ coi như không tệ."
Tiếng nói vừa dứt, thân hình hắn đã biến mất không còn thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận