Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 120: Xuất phát, Liên minh Chính đạo!

Điều nghiêm trọng nhất còn không phải là phía sư phụ, mà là phía Quý Sư Thúc.
Phía sư phụ, chính mình nhiều nhất là bị xử lý một trận.
Nhưng Quý Sư Thúc... Nếu chuyện này bị nàng biết được, sau này nàng sẽ đối xử với chính mình như thế nào.
"Chuyện này coi như hai ta huề nhau, ta không đến chỗ sư bá nói, ngươi cũng không được phép nói ra."
"Đương nhiên là không được!"
Trì Cửu Ngư đứng dậy, "Ngươi chưa nói hết lời, ngươi nói chuyện ta mới phát hiện chuyện của ngươi còn nghiêm trọng hơn của ta nhiều."
Phía sư phụ, trải qua mấy năm nay chính mình cứ lặp đi lặp lại khiêu khích, mức độ chịu đựng cơn giận của nàng đối với mình đã rất cao rồi.
Cùng lắm thì lại bị xử lý một trận thôi.
Nhưng phía sư huynh thì lại khác.
Hắn giàu muốn chết, không nhân cơ hội này gõ một món thì đúng là có lỗi với bản thân mình.
"Ngươi còn muốn gì nữa."
Thanh niên đeo kính râm lạnh lùng nhìn nàng.
Đúng là cái đồ được voi đòi tiên!
Đều tại con Lệ Kha đáng chết kia!
"Ngươi phải đưa thêm cho ta mười lăm... Không! Ta muốn 300.000 điểm cống hiến!"
"Được!"
Thanh niên đeo kính râm đồng ý rất sảng khoái, nhặt kính râm trên bàn lên đeo vào, lại dựa người xuống, "300.000 điểm cống hiến, lát nữa chuyển cho ngươi."
Thấy hắn dứt khoát như vậy, Trì Cửu Ngư không khỏi ngẩn người, trong lòng không hiểu sao có chút hối hận.
Nàng cảm thấy hình như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội phát tài.
Có phải mình đòi ít quá rồi không?
"Sao nào, yêu cầu của ngươi ta đã đồng ý rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý à?"
Vừa nãy còn đánh giá cao khẩu vị của con hàng này.
"Dĩ nhiên là không phải!"
Trì Cửu Ngư phản bác theo vô thức.
Là một người giữ chữ tín, chuyện tăng giá ngay tại chỗ... Nàng cũng ngồi xuống, sau đó cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm.
Sau một hồi hối tiếc không rõ nguyên do, theo sau đó là sự tò mò mãnh liệt.
Xem biểu hiện vừa rồi của sư huynh khi trực tiếp hỏi mình muốn gì, có lẽ trước đây hắn cũng từng trải qua chuyện tương tự.
"Sư tỷ cũng từng dùng chuyện này uy hiếp ngươi rồi sao?"
"Ngươi nghĩ sao?"
Đến cả ngươi mà cũng chơi cùng được thì con Lệ Kha kia có thể là hạng tốt lành gì chứ?
"Cũng đúng nhỉ, tính cách của sư tỷ không đời nào bỏ qua cơ hội như vậy."
Nàng hiểu rất rõ con người sư tỷ, "Vậy nàng đã lấy những gì từ chỗ ngươi rồi?"
Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Thanh niên đeo kính râm vốn định nói vậy.
Nhưng nghĩ lại, nếu con hàng này biết được con Lệ Kha đáng chết kia đã lừa gạt được bao nhiêu từ chỗ mình, đặt trong sự so sánh mãnh liệt này, e là nó sẽ hối hận đến chết mất!
"Thật ra cũng không nhiều, là con số này của ngươi."
Hắn giơ một ngón tay lên.
Giơ một ngón tay là ý gì?
"1,3 triệu?"
Trì Cửu Ngư thăm dò.
"Mạnh dạn lên chút nữa."
"3 triệu?"
Nói đến đây Trì Cửu Ngư cũng có chút kinh ngạc, sư tỷ lại đòi nhiều như vậy sao?!
"Tầm nhìn của ngươi chỉ có vậy thôi à?"
A? Vẫn chưa nhiều sao?
"Chẳng lẽ là... 30 triệu?!"
Thanh niên đeo kính râm lúc này mới hạ tay xuống:
"Gần đúng rồi đó, quy đổi ra chắc khoảng hơn 30 triệu điểm cống hiến."
Hơn 30 triệu!
Dù biết vị sư huynh này rất giàu, nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi, chỉ một cái lịch sử đen mà đổi được nhiều như vậy!
Hơn 30 triệu điểm cống hiến, coi như dùng để mua tinh hạm cũng có thể mua một chiếc rồi đập một chiếc!
Đột nhiên rất muốn tăng giá ngay tại chỗ, phải làm sao bây giờ?
Đã từng có một cơ hội phát tài đặt ngay trước mắt ta, nhưng ta lại không biết trân trọng...
Thanh niên đeo kính râm nhìn Trì Cửu Ngư đang đờ đẫn, vô cùng hài lòng.
Chính là muốn hiệu quả này!
Mấy ngày sau, sáng sớm.
Trong cổng Kiếm Tông, đại trận nhảy vọt tinh không!
Chỉ thấy giữa dãy núi nguy nga, mây mù lượn lờ, từng đốm tinh quang từ bốn phương tụ về, phác họa ra một quần thể tinh trận khổng lồ phức tạp, từng lá phù văn tỏa ra ánh sáng lung linh, tựa như linh xà lượn lờ ở giữa.
Chỗ trận nhãn là một tòa tháp cao màu đen sắc bén tựa lưỡi kiếm, bề mặt tháp cao khắc những đạo trận văn huyền ảo lấp lánh ánh sáng màu xanh lam thăm thẳm.
Từng chiếc tinh hạm lớn nhỏ lơ lửng trong mây mù, đuôi hoặc hai bên chiến hạm không ngừng phun ra dòng hạt linh năng màu xanh lam thăm thẳm, cung cấp động lực cho tinh hạm.
"Thông báo, đại trận nhảy vọt tinh không sẽ khởi động trong khoảng nửa giờ nữa."
Giọng nữ trong trẻo vang vọng giữa dãy núi.
Lần này không còn là giọng máy móc khô khan đó nữa, mà là giọng nói của người thật.
Trong một phòng chờ dưới chân núi, Trương Vân Lộ ngẩng đầu nhìn những chiếc tinh hạm lơ lửng trong mây mù, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Đây chính là đại trận nhảy vọt tinh không lớn nhất Trung Ương Đại Lục sao?
Còn Trì Cửu Ngư thì đang ngồi một bên chọc chọc tô mì, bộ dạng mặt mày ủ ê.
Nàng vẫn chưa thoát khỏi nỗi thất vọng vì mất đi 30 triệu điểm cống hiến.
"Khi nào chúng ta lên hạm?"
Trương Vân Lộ hỏi.
Sau vài ngày thích ứng ở sân thí luyện mô phỏng tinh không, điểm cống hiến của nàng đã vơi đi hơn nửa, nhưng cũng đã luyện " Tử khí nặc hình tàng thần pháp " đến mức Tiểu Thành, đồng thời cũng hoàn toàn thích ứng với môi trường tinh không.
"Chờ ta ăn xong thì lên!"
Trì Cửu Ngư nói giọng hữu khí vô lực.
"Ngươi... không sao chứ?"
Trương Vân Lộ đã sớm nhận ra trạng thái của Trì Cửu Ngư có chút không ổn, bình thường nàng có thể ăn một cái đùi gà chỉ bằng một ngụm, vậy mà hôm nay ăn một tô mì cũng lâu như vậy.
Trì Cửu Ngư lại khuấy khuấy mấy sợi mì, rồi đặt đũa xuống:
"Tiểu Vân Lộ à, nếu có một cơ hội phát tài bày ra trước mắt ngươi, mà ngươi lại bỏ lỡ, ngươi có hối tiếc không?"
"Sẽ."
"Ồ, ta còn tưởng ngươi sẽ an ủi ta, rồi nói là sẽ không chứ."
Trì Cửu Ngư hơi kinh ngạc.
"Đó là nhân chi thường tình, không thể tránh khỏi."
Trương Vân Lộ giải thích, "Nhưng ta sẽ không hối tiếc quá lâu. Thánh Hoàng Uyên có một câu nói, không biết ngươi đã từng nghe qua chưa."
"Ừm..."
Trì Cửu Ngư trầm ngâm một lát, "Ngươi muốn nói Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta đúng không."
"Đúng vậy."
Nàng vậy mà cũng biết sao?
Trương Vân Lộ nhìn nàng:
"Huống hồ ngươi là Trì Cửu Ngư, lại càng không nên như thế này."
A? Trì Cửu Ngư gãi gãi đầu.
Không ngờ Tiểu Vân Lộ ngươi lại đề cao ta như vậy!
Không đúng! Lão tử thiên hạ đệ nhất!
"Nói hay lắm!"
Nàng bật dậy, "Ta là Trì Cửu Ngư cơ mà, sao có thể sa sút như vậy được!"
Chẳng qua chỉ là 30 triệu điểm cống hiến thôi mà!
Thôi được, vẫn còn hơi đau lòng.
"Đi thôi! Chúng ta lên hạm!"
"Ngươi không ăn nữa à?"
Trương Vân Lộ nhìn về phía nửa bát mì còn lại.
"Ăn gì nữa mà ăn!"
Trì Cửu Ngư kéo nàng đi ra ngoài.
Một lát sau, từ xa vọng lại một câu.
"À đúng rồi, làm vậy chắc không tính là lãng phí đồ ăn đâu nhỉ, lão bản sẽ lấy cho chó ăn thôi."
Ngoại môn Kiếm Tông, Biệt Tuyết Ngưng đang tiễn Nguyên Quân... và Từ Hình với gương mặt lạnh lùng.
"Sư tỷ này, ta đi một lát rồi về, Kiếm Tông vẫn như thường lệ, nhờ ngươi trông nom."
"Yên tâm."
Đối với Từ Hình, giọng điệu của nàng lại không có gì bất thường.
Nhưng đối với Nguyên Quân đang đứng bên cạnh, ánh mắt của nàng lại rất lạnh lùng.
Ánh mắt hai người giao nhau.
"Ngươi đã sớm tính kế cả rồi?"
"Dĩ nhiên là không phải, chuyện liên quan đến đạo huynh và ngươi, ta nào dám nhìn trộm dù chỉ một chút, chỉ là nghe nói về sắp xếp sau này của đạo huynh, mới đưa ra một đề nghị nho nhỏ thôi."
"Đánh rắm, ngươi chính là đã tính kế sẵn rồi."
"Nếu ngươi cứ nghĩ như vậy, thì ta cũng hết cách."
Hai người đang dùng một cách thức giao tiếp mà ngay cả Từ Hình cũng không hiểu nổi.
"Đúng lúc lắm, bên Cửu Ngư cũng xuất phát rồi."
Từ Hình nhìn lên trời, "Hy vọng lúc ta trở về, các nàng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về."
Mấy ngày nay, Nguyên Quân biết được từ chỗ Từ Hình và Biệt Tuyết Ngưng rằng Từ Hình ngoài việc muốn đến Linh Âm Phường, còn định ghé qua liên minh chính đạo do Uyên dẫn đầu sáng lập.
Nàng liền đề nghị Từ Hình đến liên minh chính đạo trước.
Đến Linh Âm Phường thì phải chờ sư điệt, còn đến liên minh chính đạo thì không cần.
Dù sao người sư điệt kia của hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng cần một khoảng thời gian nữa, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hơn nữa cũng vừa hay nàng đang chuẩn bị đi du lịch trong lãnh thổ liên minh chính đạo, trên đường này còn có thể kết bạn đồng hành.
Như vậy thì cho dù không nhận được đáp án mong muốn, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Từ Hình nghe vậy, cảm thấy cũng rất có lý, liền thương lượng với sư tỷ một chút.
Biệt Tuyết Ngưng rất muốn từ chối, nhưng không có lý do đầy đủ nên nàng cũng không tiện ngăn cản...
Kết quả là biến thành cục diện như hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận