Lão Tổ Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 286

Có hoàn toàn chắc chắn giết hắn một lần không?
Trong nhóm yên tĩnh một hồi lâu.
Từ Hình nhìn màn hình điện thoại di động, thấy mọi người mãi không nói lời nào, bèn dứt khoát mở một ván game, chậm rãi chờ đợi.
Đan Tổ: “Có đôi khi ấy mà, ta cảm thấy Hoặc ở trong nhóm cũng không phải là không tốt” Đan Tổ: “/thở dài” Bá Tôn: “Đồng ý” Hồng tôn: “Hoàn toàn chính xác” Khí tôn: “+1” Bá Tôn: “Thật ra Hoặc bây giờ đang ở bên cạnh ta đấy /liếc mắt cười” Đan Tổ: “?” Bá Tôn: “Yên tâm đi, hắn không thấy được đâu” Đan Tổ: “/ngón tay cái” Đây thật là nghiệp chướng mà.
Từ Hình thở dài, sau đó trò chơi bắt đầu.
Bá Tôn: “Nhưng mà dựa theo cách nói của Đạo Huynh, cho dù Huyền có giấu giếm gì đó, thì cũng không nên có khả năng uy hiếp được hắn mới phải chứ” Mọi người cứ thế thảo luận một hồi, nhưng vẫn không hiểu rõ rốt cuộc Huyền muốn làm gì.
Hồng tôn: “Bây giờ xem ra, chỉ có thể tăng cường phòng bị hơn thôi” Hồng tôn: “Huyền đã im lặng nhiều năm, một khi ra tay chắc chắn không đơn giản” Đan Tổ: “Ha ha ha! Tên tiểu bối của Thái Thượng Đạo Tông kia vậy mà không giết chết được ma tôn đó” Hồng tôn: “......” Hồng tôn: “Dù sao ma tôn đó có cả một giới gia trì, cũng là chuyện bình thường thôi” Khí tôn: “Rõ ràng là một phần ba giới” Khí tôn: “/liếc mắt cười” Đan Tổ: “Ể? Đạo Huynh sao không nói chuyện” Kiếm tổ: “Chơi game” Kiếm tổ: “/hình ảnh” Đan Tổ: “......” Đan Tổ: “Hình như ta không nên hỏi” Đan Tổ: “(╯‵□′)╯︵┻━┻!” Khí tôn: “Đúng vậy!” Khí tôn: “Đều tại ngươi cả” Khí tôn: “/dùng tay chỉ” Đan Tổ: “...... Ta nói thật, cái icon này không hợp với ngươi chút nào” Đan Tổ: “/ghét bỏ” ......
Từ Hình không để ý đến nhóm chat nữa.
Mà vừa chơi game, vừa chú ý đến tình hình thế giới nơi kiếm ý linh thân đang ở, thuận tiện suy nghĩ một chút về chuyện tâm huyết dâng trào lúc trước.
Nói mới nhớ, Nguyệt Linh cũng rất thích chơi trò này.
Nhưng lần trước gặp hắn trong game xong, lại thêm sư tỷ bế quan, nàng là bản mệnh chi kiếm của sư tỷ, cho nên cũng bế quan theo luôn.
Cũng vì muốn mang một bộ thiết bị chơi game vào, kết quả bị sư tỷ cho một trận đòn.
Rất nhanh, một ván game kết thúc.
Từ Hình đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh.
Tiện tay mở nhóm chat liếc qua một cái.
Bây giờ đã không còn ai nói chuyện, mấy tin nhắn cuối cùng là Đan Tổ và Khí tôn đấu icon.
Mấy người chắc là đều đang quan sát biểu hiện của tiểu bối nhà mình, hoặc là đang bận chuyện khác.
Thiếu sư tỷ và Mị tổ rồi, trong nhóm quả nhiên vắng vẻ hơn nhiều.............
Tam Thiên giới, Phàm giới.
Vương triều Tùng Vân, Trường Minh phủ thuộc Vân Châu, quận Mộc Phong.
Dưới sự trấn áp của Trì Cửu Ngư và Trương Vân Lộ, sự việc nhanh chóng được giải quyết.
Thế tử Định Nam Vương bị Trương Vân Lộ một kiếm chém bay đầu, chết không thể chết hơn nữa, còn nữ tử hóa hình từ binh mâu chi khí ôm kiếm thì bị Trì Cửu Ngư khống chế.
Uy áp pháp lực kinh khủng khuếch tán ra, trực tiếp khiến đám đông binh sĩ mặc giáp xông vào trong sân hôn mê bất tỉnh.
Biến cố bất ngờ xuất hiện khiến tất cả mọi người trong sảnh ngơ ngác, ngay cả tân nương tử biến thành cự mãng màu trắng cũng cuộn thành một cục, dường như đang run rẩy.
Có người nhân cơ hội này chạy ra ngoài, nhưng cũng có người sợ đến ngây người tại chỗ.
Còn tân lang kia, muốn đến gần con cự mãng màu trắng, nhưng lại có chút không dám.
Chúng sinh muôn vẻ, đây không phải là trường hợp cá biệt.
“Yên lặng!” Giọng nói trong trẻo dưới tác dụng của pháp lực khuếch tán ra, vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người, mang theo một luồng dị lực kỳ lạ giúp ngưng thần tĩnh khí.
Phủ chủ dù sao cũng là người từng trải sóng to gió lớn, mặc dù chưa từng thấy qua cảnh tượng như hôm nay......
Tóm lại, sau tiếng quát vừa rồi, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, bò dậy từ dưới đất, cung kính thi lễ với Trì Cửu Ngư.
“Xin hỏi tiên sư, chuyện hôm nay, lẽ nào là......” “Đây là Tạo Súc Tà Pháp.” Trì Cửu Ngư trông chỉ như một tiểu cô nương trẻ tuổi có chút hoạt bát.
Nhưng đôi đồng tử sáng ngời kia lại có vệt màu vàng nhàn nhạt, khiến nàng trông đặc biệt uy nghiêm.
Cộng thêm biến cố vừa rồi, tất cả mọi người ở đây đều xem nàng như một vị tiên sư phản lão hoàn đồng.
“Các ngươi không cần hoảng sợ.” Bắt chước phong thái thường ngày của Từ Hình, ra vẻ rất có khí chất, Trì Cửu Ngư nhàn nhạt nói một câu, rồi đưa tay đánh ra một luồng linh quang, rơi lên người tân nương tử đã hóa thành cự mãng màu trắng.
Bạch mãng dần dần thu nhỏ lại, linh quang bao phủ thân nó, hóa thành một bộ quần áo mà người của thế giới này cảm thấy rất kỳ lạ.
Áo trong tay dài màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ cùng một chiếc quần ống loe màu đen.
Đây thật ra là hiệu quả kết hợp giữa chướng nhãn pháp và ngự vật chi pháp, dù sao bây giờ nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Chờ đến Hóa Thần kỳ, Nguyên Anh lớn đột phá đến chín tấc chín, âm tận dương thuần, hình và chất đều là thực, người tu hành mới có thể chạm đến thần thông từ hư hóa thực.
Biến hóa tự tại, tác dụng vô cùng.
Nhưng thật sự muốn tạo vật từ hư không, thì cần đến cảnh giới phản hư, thần đã thông linh, sắc hình bất định.
Đó chính là Đạo Diễn Vạn Tượng.
Trước đó, dù cũng có một vài thần thông thuật pháp có thể đạt được hiệu quả tương tự.
E hèm......
Nhưng nàng chưa học qua.
Chỉ thấy sau khi tân nương tử kia khôi phục, tân lang lập tức chạy tới ôm lấy nàng, vui đến phát khóc.
Nhưng rất nhanh hắn lại phản ứng kịp, định quỳ xuống lạy Trì Cửu Ngư.
“Đa tạ tiên sư!” Trì Cửu Ngư cực kỳ ghét chuyện kiểu này, mỗi lần đến lúc như vậy nàng đều cảm thấy mình đặc biệt ngớ ngẩn, trừ phi người đối diện là đồ đệ tương lai của mình thì còn tạm được.
Nếu không còn không bằng hô hai câu ngưu bức đâu!
Thật sự không được thì ngươi gọi hai tiếng tông chủ cũng được mà!
Lúc này nàng liếc nhìn Trương Vân Lộ, Trương Vân Lộ đang xách kiếm, hiểu ý nàng.
Vù ~ kiếm quang hóa thành cầu vồng cuốn lấy hai người, luôn cả nữ tử ôm kiếm do binh mâu chi khí biến thành, bay vút lên trời cao rồi biến mất không thấy.
Để lại đám người ngơ ngác trong sảnh.
Khoan đã, tiên sư người đi lúc này sao?
Trong sảnh nhất thời im phăng phắc, ánh mắt của đông đảo tân khách lại lặng lẽ rơi vào người tân nương tử vẫn còn hôn mê, ngay cả phủ chủ nhìn nàng ánh mắt cũng có chút kỳ lạ.
Mặc dù tiên sư nói nàng bị Tạo Súc Tà Pháp làm hại, nhưng bọn họ lại tận mắt thấy nàng biến thành một con cự mãng màu trắng.
Lúc này uy thế của tiên sư vẫn còn đó, tự nhiên không ai dám nảy sinh tâm tư thừa thãi, nhưng nếu nói trong lòng không có khúc mắc......
Thì đó là không thể nào, nhất là trong thời đại như thế này.
Đang lúc phủ chủ mở miệng định nói gì đó.
Chỉ thấy một tấm phù lục màu vàng sáng lững lờ rơi xuống, còn chưa chạm đất đã bùng cháy dữ dội, trong ánh lửa truyền ra một giọng nói lạnh lẽo.
“Nàng là bị Tạo Súc Tà Pháp làm hại, không cần nghi ngờ mắt nhìn của sư tỷ ta.” Bạch quang lóe lên!
Ầm!
Bụi đất đá vụn tung tóe cùng với hàn phong, đám người sợ hãi lùi lại.
Đợi đến khi mọi thứ tan đi, một vết kiếm dữ tợn gần như xuyên qua cả gian sảnh chính, xung quanh còn phủ một lớp sương trắng, hàn khí cuồn cuộn.
“Ngày sau nếu có phát sinh tranh chấp ta không quản, nhưng không được lấy chuyện này làm cớ, nếu không ta giết các ngươi.” Tấm phù lục màu vàng sáng cứ thế cháy rụi.
Hai câu nói đã khắc họa hình tượng một kiếm tu lạnh lùng hết sức sống động, kết hợp với hành động vừa rồi nàng chém bay đầu Thế tử Định Nam Vương.
Ực ~!
Đơn giản, nhưng lại là lời uy hiếp cực kỳ hiệu quả.
Trương Vân Lộ không biết cách nào là hoàn hảo nhất để giải quyết hậu quả, nhưng đã dùng đến phương pháp tốt nhất mà bản thân nàng có thể nghĩ ra.
Lòng người phức tạp, nàng không làm chỗ dựa vô nguyên tắc, nhưng cũng không muốn để người kia vì chuyện này mà bị nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Không lâu sau đó.
Có người phát hiện cây cảnh dùng để thưởng ngoạn ở hai bên đã thiếu mất một cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận