Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 78
Mẹ ơi! Cứu mạng!
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hũ tro cốt, biểu cảm của hai người liền trở nên giống như bức tranh «Tiếng Thét», dù sao là người bình thường thì ai mà chịu nổi việc dưới gầm giường nhà mình lại cất giấu một hũ tro cốt không rõ lai lịch, mà hũ tro cốt này còn không biết đã giấu ở đây bao lâu, phía trên đã phủ một lớp bụi mỏng.
Chưa cần bàn đến phương diện tâm linh, chỉ riêng việc trong nhà đột nhiên có thêm một hũ tro cốt cũng đã đủ kinh khủng rồi, điều này cho thấy có kẻ nào đó đã lẻn vào nhà, vào phòng ngủ của họ trong lúc hai người không hề hay biết.
Lần này là nhét hũ tro cốt vào, lần sau có phải sẽ trực tiếp cắt cổ cả hai vợ chồng họ không?
Việc có người lạ đột nhập vào nhà một cách khó hiểu, mức độ kinh khủng này chẳng kém gì trong nhà có thêm một con quỷ!
Dù sao thì vận rủi kiểu này đầy rẫy trên tin tức xã hội mà!
Chết trong tay quỷ và chết trong tay người thì cũng có khác gì nhau mấy đâu!
Nước mắt Đông Lão Lục lập tức tuôn như mưa, hắn vừa ôm lấy lão bà đang run rẩy, vừa hỏi Diêm Tiểu Tiểu: “Cái này là ai đặt vào đây vậy! Phải làm sao bây giờ hả đại sư!”
Diêm Tiểu Tiểu mở hũ tro cốt ra, bên trong là tro cốt tơi xốp được bọc trong một mảnh vải đỏ vẽ đầy phù chú kỳ quái, hơn nữa trong tro cốt còn lẫn một ít đốm đỏ, những khối kết màu đỏ sậm khiến người ta có cảm giác như trước khi bọc tro cốt lại, có người đã nhỏ máu vào, máu lẫn vào tro cốt, sau khi đông lại thì biến thành từng cục tro vón cục.
“Thật hung ác.” Diêm Tiểu Tiểu khẽ nói: “Đây là muốn nó vĩnh viễn không được siêu sinh, chỉ có thể mãi mãi bị kẻ khác điều khiển...”
“Cũng... nói cách khác, là có người mang nó đến để hại chúng ta đúng không?” Tô Diêu run run rẩy rẩy nói, “Có thể giải quyết được không ạ?”
Diêm Tiểu Tiểu còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một tiếng cười vang lên trong phòng.
“Tới chơi nào, chơi trốn tìm đi!”
Đông Lão Lục cúi đầu nhìn, vén tấm ga trải giường lên, không biết từ lúc nào dưới gầm giường đã có thêm một khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn màu xanh lét đang ngửa đầu nhìn bọn họ, khóe miệng ngoác rộng gần đến mang tai.
Hắn giật nảy mình, còn tưởng mình hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại lần nữa thì gương mặt kia đã biến mất.
Đông Lão Lục dụi dụi mắt, đang lúc tự hỏi liệu có phải mình vừa gặp ảo giác hay không thì...
“Hì hì, sao các ngươi không động đậy gì hết vậy? Hay là các ngươi trốn đi để ta tìm nhé?”
Đông Lão Lục: !
Tô Diêu: !
Nước mắt suýt phun ra ngoài, hai người vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Diêm Tiểu Tiểu, run rẩy nói: “Làm sao bây giờ hả đại sư! Chúng ta có cần phải trốn đi không ạ?”
Diêm Tiểu Tiểu ngắm nghía hũ tro cốt trong tay: “Ra đây, không thì ta rắc tro cốt của ngươi bây giờ.”
Quỷ Anh: ......
Nó là lần đầu tiên gặp phải người như thế này, trước kia gặp phải người, hoặc là hoảng sợ thét lên, dọa đến bò chạy khắp nơi, hoặc là tìm cách giết nó, nhất là những kẻ tự xưng là đại sư, thể nào cũng sẽ dùng hết đủ loại thủ đoạn của mình.
Mà Diêm Tiểu Tiểu... nàng hoàn toàn không giống những yêu diễm tiện hóa kia, thanh thuần lại không làm bộ, vừa đến đã đòi rắc tro cốt của nó...
Mặc dù bị rắc đi cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng đó là tro cốt của nó cơ mà!
Một cái đầu đột nhiên thò ra từ trong tủ quần áo, ngoại trừ làn da hơi tái nhợt, ngũ quan vẫn rất đáng yêu, chỉ là giờ phút này trên mặt nó hoàn toàn bị lệ khí bao phủ, trông có vẻ hơi hung tợn: “Ngươi là người xấu! Ta muốn giết ngươi!”
Miệng nó trong nháy mắt nứt rộng ra như miệng cá mập, chiếc lưỡi đỏ tươi như lưỡi rắn, vèo một tiếng bắn tới.
Ánh mắt Diêm Tiểu Tiểu lóe lên. Quỷ Anh thấy thế thì dương dương đắc ý, [nghĩ thầm:] giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!
Diêm Tiểu Tiểu: !
Nước bọt! Nhiều nước bọt quá!
Nàng xoẹt một cái túm lấy cổ áo Đông Lão Lục, một lực cực mạnh kéo tới, Đông Lão Lục không tự chủ được bị kéo ra chắn trước mặt Diêm Tiểu Tiểu, chiếc lưỡi dài mảnh đỏ tươi lập tức quấn lấy cổ hắn, siết chặt lại, đồng thời để lại một vệt nhớp nháp.
Đông Lão Lục: ?
“Đại sư??”
Diêm Tiểu Tiểu trở tay chém một cái, rõ ràng trong tay không hề có vũ khí gì, vậy mà lưỡi của Quỷ Anh lại đứt lìa, đoạn lưỡi quấn trên cổ Đông Lão Lục vô lực rũ xuống, rất nhanh liền hóa thành một luồng âm khí, nhưng vì quá mức đậm đặc nên gần như ngưng tụ thành thực thể giống như chất lỏng, trông lại càng giống nước miếng hơn.
Nửa còn lại coụt về, đau đến mức mắt Quỷ Anh đỏ lên, ngay lúc nó rú lên, từ trong tủ quần áo lại lao ra một con mèo đen tuyền, chỉ có dưới cổ là một mảng lông trắng giống như cái nơ, mèo đen kêu lên một tiếng thê lương rồi lao tới.
Nó nhảy lên mặt Đông Lão Lục rồi bắt đầu cào.
Đông Lão Lục: ??
Cũng đâu phải ta cắt lưỡi nó! Sao lại cào ta!
A...
Là mèo con.
Mèo con còn sống!
Ánh mắt Diêm Tiểu Tiểu chợt dịu đi một chút, nàng khẽ đưa tay tóm lấy phần da gáy của con mèo đen, xách nó lên.
Mèo con lập tức cứng đờ người, ngay cả móng vuốt cũng không dám giơ ra, con ngươi dọc cũng hơi tròn lại, toàn thân lông mao dựng đứng, vừa đáng thương vừa bất lực.
Diêm Tiểu Tiểu xách nó lên đối mặt với mình, một lúc sau mới cất tiếng: “Meo meo.” Rồi lại “Chậc chậc chậc.”
Mèo: ......
Nó đâu phải là chó?
Quỷ Anh: ??
“Đó là mèo của ta!”
Nhất thời nó cũng quên cả cái lưỡi đau của mình, lao tới, giơ ra bộ móng tay dài ngoằng màu xám tro, trên móng tay còn nhỏ xuống từng giọt âm khí đậm đặc đã ngưng tụ lại, nếu là đại sư khác nhìn thấy, hẳn sẽ phải giật mình.
Âm khí đậm đặc như vậy, nếu rơi trúng người thường, nhẹ nhất cũng phải ốm nặng một trận.
Còn Diêm Tiểu Tiểu thì: Ui, bẩn.
Tay trái còn đang rảnh rỗi của nàng tùy ý khẽ động, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay, Diêm Tiểu Tiểu liếc nhìn qua loa, dựng thẳng lưỡi đao, rồi vung ra như thể đang đánh cầu lông.
Cục thịt lao tới đập thẳng vào mặt đao, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị đánh văng vào gầm giường, nhưng dường như nó rất để tâm đến con mèo kia, lại hùng hổ lao ra lần nữa.
Diêm Tiểu Tiểu dứt khoát một tay xách mèo, tay kia không ngừng vung đập – à không, vung đao, Quỷ Anh bị đập vào tường lại bật ra, rồi lại bị đập trở lại vào tường.
Sau mấy lần như vậy...
“Oa!” nó bật khóc nức nở, khóc rất to, trong ánh mắt tràn đầy oán độc và căm hận: “Ta nhất định phải giết ngươi!”
Khối Quỷ Anh nhỏ bé trong thoáng chốc hóa thành một khối thịt máu màu đỏ hồng, từ trên không chụp xuống như một tấm lưới, muốn bao phủ lấy Diêm Tiểu Tiểu vào trong.
Khối thịt máu ở hình thái này có tính ăn mòn còn mạnh hơn cả axit sulfuric, chỉ cần bao phủ được Diêm Tiểu Tiểu vào trong, liền có thể trong nháy mắt hòa tan nàng đến không còn một mẩu xương.
Đây chính là kết cục của kẻ dám đắc tội với nó!
“Đại sư! Đại sư!” Đông Lão Lục thấy Diêm Tiểu Tiểu đứng yên bất động bị khối thịt máu bao phủ lấy, tựa như đã sợ đến ngây người, liền tại chỗ gào lên như thể cha chết mẹ chết.
Dù sao nếu Diêm Tiểu Tiểu mà chết ở đây, thì ai sẽ đến thu phục con ác quỷ này chứ?
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp khóc tượng trưng lấy hai tiếng, khối thịt máu kia đã kịch liệt phình ra rồi co lại, cuối cùng nổ tung thành một trận mưa máu trong tiếng kêu gào thảm thiết, Diêm Tiểu Tiểu đứng vững giữa trận mưa máu, để tránh bị dính bẩn, nàng khẽ phất tay, dùng thuật pháp thu gọn cơn mưa máu đang bắn tung tóe lại, biến nó thành một khối cầu lơ lửng trong lòng bàn tay.
Quỷ Anh vẫn đang gào thét bên trong, khối thịt máu kia cũng đang điên cuồng vùng vẫy trái phải, cố gắng thoát ra: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
Tâm trạng của vợ chồng Đông Lão Lục thay đổi chóng mặt, chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, nhất là Tô Diêu, nàng kích động nói: “Xin đại sư hãy tiêu diệt nó đi!”
Diêm Tiểu Tiểu tay trái xách mèo, tay phải nâng quả cầu máu, mặt không biểu cảm nhìn nàng: “Tại sao lại phải tiêu diệt nó?”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hũ tro cốt, biểu cảm của hai người liền trở nên giống như bức tranh «Tiếng Thét», dù sao là người bình thường thì ai mà chịu nổi việc dưới gầm giường nhà mình lại cất giấu một hũ tro cốt không rõ lai lịch, mà hũ tro cốt này còn không biết đã giấu ở đây bao lâu, phía trên đã phủ một lớp bụi mỏng.
Chưa cần bàn đến phương diện tâm linh, chỉ riêng việc trong nhà đột nhiên có thêm một hũ tro cốt cũng đã đủ kinh khủng rồi, điều này cho thấy có kẻ nào đó đã lẻn vào nhà, vào phòng ngủ của họ trong lúc hai người không hề hay biết.
Lần này là nhét hũ tro cốt vào, lần sau có phải sẽ trực tiếp cắt cổ cả hai vợ chồng họ không?
Việc có người lạ đột nhập vào nhà một cách khó hiểu, mức độ kinh khủng này chẳng kém gì trong nhà có thêm một con quỷ!
Dù sao thì vận rủi kiểu này đầy rẫy trên tin tức xã hội mà!
Chết trong tay quỷ và chết trong tay người thì cũng có khác gì nhau mấy đâu!
Nước mắt Đông Lão Lục lập tức tuôn như mưa, hắn vừa ôm lấy lão bà đang run rẩy, vừa hỏi Diêm Tiểu Tiểu: “Cái này là ai đặt vào đây vậy! Phải làm sao bây giờ hả đại sư!”
Diêm Tiểu Tiểu mở hũ tro cốt ra, bên trong là tro cốt tơi xốp được bọc trong một mảnh vải đỏ vẽ đầy phù chú kỳ quái, hơn nữa trong tro cốt còn lẫn một ít đốm đỏ, những khối kết màu đỏ sậm khiến người ta có cảm giác như trước khi bọc tro cốt lại, có người đã nhỏ máu vào, máu lẫn vào tro cốt, sau khi đông lại thì biến thành từng cục tro vón cục.
“Thật hung ác.” Diêm Tiểu Tiểu khẽ nói: “Đây là muốn nó vĩnh viễn không được siêu sinh, chỉ có thể mãi mãi bị kẻ khác điều khiển...”
“Cũng... nói cách khác, là có người mang nó đến để hại chúng ta đúng không?” Tô Diêu run run rẩy rẩy nói, “Có thể giải quyết được không ạ?”
Diêm Tiểu Tiểu còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một tiếng cười vang lên trong phòng.
“Tới chơi nào, chơi trốn tìm đi!”
Đông Lão Lục cúi đầu nhìn, vén tấm ga trải giường lên, không biết từ lúc nào dưới gầm giường đã có thêm một khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn màu xanh lét đang ngửa đầu nhìn bọn họ, khóe miệng ngoác rộng gần đến mang tai.
Hắn giật nảy mình, còn tưởng mình hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại lần nữa thì gương mặt kia đã biến mất.
Đông Lão Lục dụi dụi mắt, đang lúc tự hỏi liệu có phải mình vừa gặp ảo giác hay không thì...
“Hì hì, sao các ngươi không động đậy gì hết vậy? Hay là các ngươi trốn đi để ta tìm nhé?”
Đông Lão Lục: !
Tô Diêu: !
Nước mắt suýt phun ra ngoài, hai người vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Diêm Tiểu Tiểu, run rẩy nói: “Làm sao bây giờ hả đại sư! Chúng ta có cần phải trốn đi không ạ?”
Diêm Tiểu Tiểu ngắm nghía hũ tro cốt trong tay: “Ra đây, không thì ta rắc tro cốt của ngươi bây giờ.”
Quỷ Anh: ......
Nó là lần đầu tiên gặp phải người như thế này, trước kia gặp phải người, hoặc là hoảng sợ thét lên, dọa đến bò chạy khắp nơi, hoặc là tìm cách giết nó, nhất là những kẻ tự xưng là đại sư, thể nào cũng sẽ dùng hết đủ loại thủ đoạn của mình.
Mà Diêm Tiểu Tiểu... nàng hoàn toàn không giống những yêu diễm tiện hóa kia, thanh thuần lại không làm bộ, vừa đến đã đòi rắc tro cốt của nó...
Mặc dù bị rắc đi cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng đó là tro cốt của nó cơ mà!
Một cái đầu đột nhiên thò ra từ trong tủ quần áo, ngoại trừ làn da hơi tái nhợt, ngũ quan vẫn rất đáng yêu, chỉ là giờ phút này trên mặt nó hoàn toàn bị lệ khí bao phủ, trông có vẻ hơi hung tợn: “Ngươi là người xấu! Ta muốn giết ngươi!”
Miệng nó trong nháy mắt nứt rộng ra như miệng cá mập, chiếc lưỡi đỏ tươi như lưỡi rắn, vèo một tiếng bắn tới.
Ánh mắt Diêm Tiểu Tiểu lóe lên. Quỷ Anh thấy thế thì dương dương đắc ý, [nghĩ thầm:] giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!
Diêm Tiểu Tiểu: !
Nước bọt! Nhiều nước bọt quá!
Nàng xoẹt một cái túm lấy cổ áo Đông Lão Lục, một lực cực mạnh kéo tới, Đông Lão Lục không tự chủ được bị kéo ra chắn trước mặt Diêm Tiểu Tiểu, chiếc lưỡi dài mảnh đỏ tươi lập tức quấn lấy cổ hắn, siết chặt lại, đồng thời để lại một vệt nhớp nháp.
Đông Lão Lục: ?
“Đại sư??”
Diêm Tiểu Tiểu trở tay chém một cái, rõ ràng trong tay không hề có vũ khí gì, vậy mà lưỡi của Quỷ Anh lại đứt lìa, đoạn lưỡi quấn trên cổ Đông Lão Lục vô lực rũ xuống, rất nhanh liền hóa thành một luồng âm khí, nhưng vì quá mức đậm đặc nên gần như ngưng tụ thành thực thể giống như chất lỏng, trông lại càng giống nước miếng hơn.
Nửa còn lại coụt về, đau đến mức mắt Quỷ Anh đỏ lên, ngay lúc nó rú lên, từ trong tủ quần áo lại lao ra một con mèo đen tuyền, chỉ có dưới cổ là một mảng lông trắng giống như cái nơ, mèo đen kêu lên một tiếng thê lương rồi lao tới.
Nó nhảy lên mặt Đông Lão Lục rồi bắt đầu cào.
Đông Lão Lục: ??
Cũng đâu phải ta cắt lưỡi nó! Sao lại cào ta!
A...
Là mèo con.
Mèo con còn sống!
Ánh mắt Diêm Tiểu Tiểu chợt dịu đi một chút, nàng khẽ đưa tay tóm lấy phần da gáy của con mèo đen, xách nó lên.
Mèo con lập tức cứng đờ người, ngay cả móng vuốt cũng không dám giơ ra, con ngươi dọc cũng hơi tròn lại, toàn thân lông mao dựng đứng, vừa đáng thương vừa bất lực.
Diêm Tiểu Tiểu xách nó lên đối mặt với mình, một lúc sau mới cất tiếng: “Meo meo.” Rồi lại “Chậc chậc chậc.”
Mèo: ......
Nó đâu phải là chó?
Quỷ Anh: ??
“Đó là mèo của ta!”
Nhất thời nó cũng quên cả cái lưỡi đau của mình, lao tới, giơ ra bộ móng tay dài ngoằng màu xám tro, trên móng tay còn nhỏ xuống từng giọt âm khí đậm đặc đã ngưng tụ lại, nếu là đại sư khác nhìn thấy, hẳn sẽ phải giật mình.
Âm khí đậm đặc như vậy, nếu rơi trúng người thường, nhẹ nhất cũng phải ốm nặng một trận.
Còn Diêm Tiểu Tiểu thì: Ui, bẩn.
Tay trái còn đang rảnh rỗi của nàng tùy ý khẽ động, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay, Diêm Tiểu Tiểu liếc nhìn qua loa, dựng thẳng lưỡi đao, rồi vung ra như thể đang đánh cầu lông.
Cục thịt lao tới đập thẳng vào mặt đao, kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị đánh văng vào gầm giường, nhưng dường như nó rất để tâm đến con mèo kia, lại hùng hổ lao ra lần nữa.
Diêm Tiểu Tiểu dứt khoát một tay xách mèo, tay kia không ngừng vung đập – à không, vung đao, Quỷ Anh bị đập vào tường lại bật ra, rồi lại bị đập trở lại vào tường.
Sau mấy lần như vậy...
“Oa!” nó bật khóc nức nở, khóc rất to, trong ánh mắt tràn đầy oán độc và căm hận: “Ta nhất định phải giết ngươi!”
Khối Quỷ Anh nhỏ bé trong thoáng chốc hóa thành một khối thịt máu màu đỏ hồng, từ trên không chụp xuống như một tấm lưới, muốn bao phủ lấy Diêm Tiểu Tiểu vào trong.
Khối thịt máu ở hình thái này có tính ăn mòn còn mạnh hơn cả axit sulfuric, chỉ cần bao phủ được Diêm Tiểu Tiểu vào trong, liền có thể trong nháy mắt hòa tan nàng đến không còn một mẩu xương.
Đây chính là kết cục của kẻ dám đắc tội với nó!
“Đại sư! Đại sư!” Đông Lão Lục thấy Diêm Tiểu Tiểu đứng yên bất động bị khối thịt máu bao phủ lấy, tựa như đã sợ đến ngây người, liền tại chỗ gào lên như thể cha chết mẹ chết.
Dù sao nếu Diêm Tiểu Tiểu mà chết ở đây, thì ai sẽ đến thu phục con ác quỷ này chứ?
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp khóc tượng trưng lấy hai tiếng, khối thịt máu kia đã kịch liệt phình ra rồi co lại, cuối cùng nổ tung thành một trận mưa máu trong tiếng kêu gào thảm thiết, Diêm Tiểu Tiểu đứng vững giữa trận mưa máu, để tránh bị dính bẩn, nàng khẽ phất tay, dùng thuật pháp thu gọn cơn mưa máu đang bắn tung tóe lại, biến nó thành một khối cầu lơ lửng trong lòng bàn tay.
Quỷ Anh vẫn đang gào thét bên trong, khối thịt máu kia cũng đang điên cuồng vùng vẫy trái phải, cố gắng thoát ra: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
Tâm trạng của vợ chồng Đông Lão Lục thay đổi chóng mặt, chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc, nhất là Tô Diêu, nàng kích động nói: “Xin đại sư hãy tiêu diệt nó đi!”
Diêm Tiểu Tiểu tay trái xách mèo, tay phải nâng quả cầu máu, mặt không biểu cảm nhìn nàng: “Tại sao lại phải tiêu diệt nó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận