Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 114
Lúc trở lại Tưởng Gia là buổi chiều, mặt trời đã ngả về tây. Lần trước lúc rời đi, Tưởng Gia còn rất náo nhiệt, lần này trở về thì tiêu điều hơn nhiều. Thậm chí hai người đợi ở cửa nửa ngày mới có người ra mở cửa. Người mở cửa là quản gia, tuổi của hắn vốn đã không nhỏ, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà trông già đi rất nhiều, gương mặt tiều tụy thấy rõ bằng mắt thường. Nhìn thấy Tưởng Diên và Tưởng Hoài Ngọc đứng ở cửa, trên mặt hắn cũng không có vẻ gì là kinh ngạc hay vui mừng, thậm chí trong thoáng chốc còn lóe lên một tia chột dạ. “Đại thiếu gia, đại tiểu thư, sao các ngươi lại về?”
Tưởng Hoài Ngọc rất khó chịu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ta đợi ở cửa nửa ngày mới có người ra mở cửa, dưới đất nhiều lá rụng như vậy cũng không ai quét dọn, người hầu trong nhà làm phản hết rồi à?”
“Không có, không có, chỉ là…” quản gia còn đang nghĩ xem nên khuyên hai người họ đi như thế nào, thì đúng lúc này trong sân đột nhiên vọng tới một tiếng cười ré lên chói tai. “Ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười kia vô cùng quỷ dị, nhất là vào lúc này, đúng lúc mặt trời lặn về tây, thời khắc hoàng hôn nhập nhoạng, trong sân đột nhiên có động tĩnh như vậy, dù không đáng sợ bằng nửa đêm nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Tưởng Hoài Ngọc giật nảy mình: “Xảy ra chuyện gì!”
Hắn cứ thế xông vào, quản gia cản cũng không được. Hai người một trước một sau đi về phía nơi phát ra tiếng cười. Nơi đó là một tiểu viện nhỏ được quây lại trong khuôn viên biệt thự, bình thường dùng để chứa mấy thứ đồ lặt vặt linh tinh, bao gồm các loại dụng cụ làm vườn. Hai người vừa đến gần cửa, cánh cửa đang khép hờ đột nhiên bị đẩy tung ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặc bộ đồ màu đỏ lao ra từ bên trong. Trong tay nàng giơ xác một con mèo đã thối rữa, vừa chạy vừa cười. Tưởng Diên chưa kịp né tránh đã lập tức bị đâm ngã xuống đất. Phía sau người phụ nữ điên còn có mấy người hầu đuổi theo, bọn họ cũng đầu bù tóc rối, nhưng không phải bị điên mà là bị hành, có hai người trên mặt còn có vết cào.
Tưởng Hoài Ngọc rất khó chịu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ta đợi ở cửa nửa ngày mới có người ra mở cửa, dưới đất nhiều lá rụng như vậy cũng không ai quét dọn, người hầu trong nhà làm phản hết rồi à?”
“Không có, không có, chỉ là…” quản gia còn đang nghĩ xem nên khuyên hai người họ đi như thế nào, thì đúng lúc này trong sân đột nhiên vọng tới một tiếng cười ré lên chói tai. “Ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười kia vô cùng quỷ dị, nhất là vào lúc này, đúng lúc mặt trời lặn về tây, thời khắc hoàng hôn nhập nhoạng, trong sân đột nhiên có động tĩnh như vậy, dù không đáng sợ bằng nửa đêm nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Tưởng Hoài Ngọc giật nảy mình: “Xảy ra chuyện gì!”
Hắn cứ thế xông vào, quản gia cản cũng không được. Hai người một trước một sau đi về phía nơi phát ra tiếng cười. Nơi đó là một tiểu viện nhỏ được quây lại trong khuôn viên biệt thự, bình thường dùng để chứa mấy thứ đồ lặt vặt linh tinh, bao gồm các loại dụng cụ làm vườn. Hai người vừa đến gần cửa, cánh cửa đang khép hờ đột nhiên bị đẩy tung ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặc bộ đồ màu đỏ lao ra từ bên trong. Trong tay nàng giơ xác một con mèo đã thối rữa, vừa chạy vừa cười. Tưởng Diên chưa kịp né tránh đã lập tức bị đâm ngã xuống đất. Phía sau người phụ nữ điên còn có mấy người hầu đuổi theo, bọn họ cũng đầu bù tóc rối, nhưng không phải bị điên mà là bị hành, có hai người trên mặt còn có vết cào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận