Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 150

Hắn tự nhiên bị dọa phát sợ, nhưng đây lại là con trai bảo bối của hắn. Người đàn ông trung niên thật vất vả mới sinh được đứa con trai bảo bối, hắn cũng không muốn vừa bắt đầu đã định tội cho con trai bảo bối của mình, vì vậy lại cẩn thận quan sát thêm một thời gian. Cuối cùng không thể không thừa nhận một sự thật... “Con của ta dường như bị thứ gì đó kỳ quái nhập vào người... Ban ngày thì vẫn bình thường, nhưng cứ đến ban đêm là lại trở nên kỳ kỳ quái quái, biết dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn ta và mẹ nó, còn phát ra tiếng cười kỳ quái với chúng ta nữa, có khả năng... có khả năng còn đang ăn đồ sống...”
Ngoài cá trong bể cá, con mèo biến mất không rõ lý do, nhà bọn hắn còn có nhiều thứ kỳ quái khác cũng không thấy đâu. Ví dụ như đêm hôm kia, thê tử của ta mua một con cá lớn, nuôi trong nhà bếp, chuẩn bị ngày hôm sau lấy ra nấu canh chua cá, kết quả sáng hôm sau con cá đã biến mất không tăm hơi, trên mặt đất thì toàn là nước. Và vào những lúc như thế này, bọn hắn thường xuyên có thể phát hiện trên quần áo, hoặc trên người con trai có những chiếc vảy nhỏ. Hoặc là có con chim rơi trên bệ cửa sổ, nhưng đảo mắt đã không thấy đâu nữa, dưới gầm giường nhỏ của con trai lại có thể nhìn thấy lông vũ dính máu. Tình trạng này của đứa con trai nhỏ tuổi hắn tuyệt đối không ổn! “Lão bà của ta gần đây tình trạng cũng có chút không bình thường, cả ngày nghi thần nghi quỷ, cứ tiếp tục thế này gia đình chúng ta sẽ tan nát mất...”
Hắn nói với vẻ mặt chua xót: “Hy vọng chư vị đại sư có thể giúp một tay, mau cứu con của ta, nó nhất định là bị ác quỷ nào đó nhập vào người rồi!”
“Nếu thật sự có thể cứu được con ta, ta dù có táng gia bại sản cũng sẽ báo đáp các vị đại sư!”
Hắn nói xong liền muốn quỳ xuống dập đầu, cũng may người nữ chủ trì tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy hắn, lớn tiếng nói: “Bây giờ không còn thịnh hành cái này đâu!”
Mặc dù bọn hắn làm nghề phong kiến mê tín, nhưng cũng chỉ là làm nghề mà thôi, chứ không phải muốn người ta quỳ xuống. Dù sao vô số tiên liệt đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt, phấn đấu bao nhiêu năm như vậy, chẳng phải là vì để con cháu đời sau cuối cùng không cần phải quỳ lạy nữa hay sao? Đặng Minh Vi cũng ra vẻ đại sư đưa tay, đỡ hờ người đàn ông, sau đó nói với vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Không cần phải lo lắng, nếu thật sự là ác quỷ quấy phá, bần đạo tất nhiên sẽ diệt sát ác quỷ, trả lại cho gia đình ngươi sự an bình.”
Hắn dù sao cũng có danh tiếng lớn, lại thêm vẻ ngoài trông như một vị đại lão tiên phong đạo cốt, lời hắn vừa nói ra liền khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Người đàn ông trung niên kia thậm chí vui đến phát khóc, vội vàng mời bốn vị tuyển thủ dự thi đến nhà hắn. Nhà hắn ở trong một khu dân cư tầm trung, không quá đắt nhưng cũng không đặc biệt rẻ, giống như gia cảnh của hắn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận