Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 142

Người nóng nảy nhất ở đây không phải khán giả mà là đạo diễn. Đạo diễn Khang là một người rất ưa thích huyền học, nhưng lại có chút ngây ngô sợ ma. Dự định ban đầu khi sản xuất tiết mục này chính là muốn chứng minh rằng dưới gầm trời này thật sự có quỷ thần tồn tại, những kỹ pháp huyền học đó không hoàn toàn đều là lừa người. Bây giờ hắn có thể nhìn thấy hiện trường chiêu quỷ, tự nhiên là rất vui vẻ, nhưng mà... Hắn không nhìn thấy ma quỷ! Việc hắn không nhìn thấy cũng đồng nghĩa với việc khán giả cũng không thể nhìn thấy, vậy thì còn có ý nghĩa gì đâu? Đạo diễn Khang vội vàng hỏi thăm: “Có cách nào để khán giả cũng trông thấy được không?”
Nếu như bọn họ là một chương trình tạp kỹ bình thường, đạo diễn Khang khẳng định không dám đưa ra ý tưởng này, nhưng bọn họ là chương trình mạng mà, lại còn là loại chương trình mạng phát sóng trực tiếp. Lúc đó, khi đạo diễn Khang đi báo cáo chuẩn bị cho tiết mục, đã tìm người quen dò hỏi một chút ý tứ, sau đó ý của đối phương là, nhà nước cũng có ý định nới lỏng hơn một chút đối với phương diện chương trình mạng, dù sao muốn 'trăm hoa đua nở', muốn có sản phẩm ưu tú, vậy thì nhất định phải nới lỏng tiêu chuẩn. Thế nhưng tiêu chuẩn của nước ta bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi, nếu tùy tiện hoàn toàn buông lỏng thì không hẳn là chuyện tốt, cho nên chương trình mạng liền trở thành một mảnh ruộng thí nghiệm. Một cách nói khác của vị kia chính là, chỉ cần kiểm duyệt có thể thông qua, tiết mục có thể phát sóng bình thường, thì đã nói lên rằng cấp trên không để ý việc bọn họ thực sự phát sóng những thứ liên quan đến huyền học. Trò chuyện xong, đạo diễn liền nảy ra một ý nghĩ rất táo bạo, đã như vậy thì tại sao hắn không dứt khoát làm triệt để hơn một chút? Thế là liền có kế hoạch trước mắt này, cũng chính là phiên bản « Tham Linh » đã được sửa đổi và trở nên táo bạo hơn sau đó, cho nên làm sao khán giả có thể không nhìn thấy được chứ, khán giả mà không nhìn thấy thì còn có ý nghĩa gì? Dù sao bọn họ đều là người thu tiền, chỉ cần ra sân là có phí ra sân, như vậy đạo diễn tự nhiên là không khác gì cha mẹ áo cơm, nếu đạo diễn đã đưa ra yêu cầu, có thể thỏa mãn thì vẫn phải cố gắng hết sức thỏa mãn một chút. Thế là lão thái thái liền nhẹ gật đầu: “Cách thì đương nhiên là có, ngài khẳng định muốn làm như vậy sao đạo diễn?”
Đạo diễn Khang còn chưa lên tiếng, khán giả đã hưng phấn:
“Đó là đương nhiên nha, không phải vậy chúng ta tới xem tiết mục này làm gì?”
“Nhanh gật đầu đi đạo diễn! Ta muốn nhìn chiêu hồn!”
“Đạo diễn vạn tuế, đạo diễn ngưu bức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận