Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 175
Ý nghĩ của Khang Đạo rất đơn giản, trẻ con tìm không thấy chứng cứ không có nghĩa là người lớn cũng tìm không thấy, chỉ để trẻ con cố gắng thì coi là chuyện gì chứ? Hắn cũng muốn góp một phần sức lực, giúp đỡ được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Một tác gia nổi tiếng đã từng nói một câu, có lẽ áp dụng ở đây cũng không phù hợp, nhưng Khang Đạo cảm thấy có thể dùng tạm:
“Có một phần nhiệt, phát một phần ánh sáng, cứ làm như đom đóm bình thường, cũng có thể ở trong bóng tối phát ra một chút ánh sáng, không cần chờ đợi lửa đuốc. Sau này nếu như không có lửa đuốc, ta chính là ánh sáng duy nhất!”
Hắn cảm thấy cực kỳ ngầu! “Ngươi muốn giúp một tay cũng được, ta sẽ liên lạc với bên Âm Gian, có gì cần ngươi hỗ trợ sẽ bảo ngươi.” Diêm Tiểu Tiểu từ biệt hắn, vội vã rời đi. Những người khác cùng tổ mời Diêm Tiểu Tiểu, muốn cùng đi ăn bữa tối, đều bị Diêm Tiểu Tiểu từ chối. “Ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn làm, nên không đi được.”
Diêm Tiểu Tiểu vội vã phất phất tay, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng người. Đặng Minh Vi vốn đang đợi ở gần đó một hồi, muốn cùng Diêm Tiểu Tiểu thương lượng một số việc, kết quả đến cả người cũng không gặp được, qua rất lâu mới biết Diêm Tiểu Tiểu đã sớm chạy mất, tức đến mức vẫn muốn mắng chửi người. Diêm Tiểu Tiểu chạy đi đương nhiên là vì xử lý việc của Kiều Á Nam, nàng người này luôn luôn nói được thì làm được, đã đáp ứng Lâm Hải Tố, phải trả lại cho các nàng một cái công đạo, vậy dĩ nhiên phải mau sớm xử lý cho xong, đừng để các nàng đợi uổng công! Lâm Hải Tố thuộc gia đình đơn thân, mụ mụ vì chu cấp nuôi dưỡng nàng đến trường, cũng vì để nàng có thể có cuộc sống tốt hơn, bình thường làm việc cực kỳ vất vả, mỗi ngày đều bận rộn tới khoảng mười một giờ tối, có đôi khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn, trở về liền mệt đến mức nằm xuống ngủ luôn. Ngày thường, Lâm Hải Tố về đến nhà liền nấu cơm xong xuôi, chính mình ăn xong thì trở về phòng mình học bài, mụ mụ trở về, nếu đói bụng sẽ tự mình hâm nóng đồ ăn. Nhưng hôm nay, nàng không trở về phòng học bài hoặc đi ngủ, mà cứ một mực ngồi ở phòng khách chờ đợi, thẳng đến hơn mười một giờ, mẫu thân đầy người mỏi mệt, về tới trong nhà. Mẫu thân nhìn thấy nàng thì có phần kinh ngạc: “Niếp Niếp, thế nào? Làm sao đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ?”
Lâm Hải Tố nhớ tới những lời học tỷ đã nói, không tự chủ được liền đỏ cả vành mắt. “Mụ mụ.” Nàng đã đắn đo rất lâu cuối cùng mới cố lấy dũng khí: “Con bị người trong trường học khi dễ, mụ mụ.”
Người mẫu thân vốn luôn hiền lành đối xử với mọi người, trong nháy mắt hai mắt đỏ bừng, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống: “Ai khi dễ ngươi!
“Có một phần nhiệt, phát một phần ánh sáng, cứ làm như đom đóm bình thường, cũng có thể ở trong bóng tối phát ra một chút ánh sáng, không cần chờ đợi lửa đuốc. Sau này nếu như không có lửa đuốc, ta chính là ánh sáng duy nhất!”
Hắn cảm thấy cực kỳ ngầu! “Ngươi muốn giúp một tay cũng được, ta sẽ liên lạc với bên Âm Gian, có gì cần ngươi hỗ trợ sẽ bảo ngươi.” Diêm Tiểu Tiểu từ biệt hắn, vội vã rời đi. Những người khác cùng tổ mời Diêm Tiểu Tiểu, muốn cùng đi ăn bữa tối, đều bị Diêm Tiểu Tiểu từ chối. “Ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn làm, nên không đi được.”
Diêm Tiểu Tiểu vội vã phất phất tay, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng người. Đặng Minh Vi vốn đang đợi ở gần đó một hồi, muốn cùng Diêm Tiểu Tiểu thương lượng một số việc, kết quả đến cả người cũng không gặp được, qua rất lâu mới biết Diêm Tiểu Tiểu đã sớm chạy mất, tức đến mức vẫn muốn mắng chửi người. Diêm Tiểu Tiểu chạy đi đương nhiên là vì xử lý việc của Kiều Á Nam, nàng người này luôn luôn nói được thì làm được, đã đáp ứng Lâm Hải Tố, phải trả lại cho các nàng một cái công đạo, vậy dĩ nhiên phải mau sớm xử lý cho xong, đừng để các nàng đợi uổng công! Lâm Hải Tố thuộc gia đình đơn thân, mụ mụ vì chu cấp nuôi dưỡng nàng đến trường, cũng vì để nàng có thể có cuộc sống tốt hơn, bình thường làm việc cực kỳ vất vả, mỗi ngày đều bận rộn tới khoảng mười một giờ tối, có đôi khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn, trở về liền mệt đến mức nằm xuống ngủ luôn. Ngày thường, Lâm Hải Tố về đến nhà liền nấu cơm xong xuôi, chính mình ăn xong thì trở về phòng mình học bài, mụ mụ trở về, nếu đói bụng sẽ tự mình hâm nóng đồ ăn. Nhưng hôm nay, nàng không trở về phòng học bài hoặc đi ngủ, mà cứ một mực ngồi ở phòng khách chờ đợi, thẳng đến hơn mười một giờ, mẫu thân đầy người mỏi mệt, về tới trong nhà. Mẫu thân nhìn thấy nàng thì có phần kinh ngạc: “Niếp Niếp, thế nào? Làm sao đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ?”
Lâm Hải Tố nhớ tới những lời học tỷ đã nói, không tự chủ được liền đỏ cả vành mắt. “Mụ mụ.” Nàng đã đắn đo rất lâu cuối cùng mới cố lấy dũng khí: “Con bị người trong trường học khi dễ, mụ mụ.”
Người mẫu thân vốn luôn hiền lành đối xử với mọi người, trong nháy mắt hai mắt đỏ bừng, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống: “Ai khi dễ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận