Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 200
Đó là một tòa nhà dân cư hơi cũ kỹ, đứng lặng lẽ ở vùng ngoại ô có phần vắng vẻ, xung quanh ngoài tòa nhà này ra thì không nhìn thấy công trình kiến trúc nào khác. Tòa nhà dân cư thuộc loại nhà cũ kiểu xưa, vì được xây dựng đã khá lâu, lớp sơn bên ngoài dưới tác động của gió sương mưa tuyết lâu ngày đã trở nên bụi bặm, loang lổ. Lưu Nhuận Oánh đích thân dẫn bọn họ đi lên, vừa đi vừa nói: “Tiền thuê nhà bên này rất rẻ, ngoài việc nhà hơi cũ và đi lại hơi phiền phức ra thì không có nhược điểm nào khác, ta đã ở đây khá lâu rồi.”
“Ai cũng có nỗi khó xử riêng thôi, rời nhà ra ngoài làm việc, tự mình ở thoải mái là quan trọng nhất.” Lâm Bắc cảm thán nói bên cạnh. Lúc hắn mới bắt đầu bước chân vào nghề này, cuộc sống cũng rất khổ cực. Thời buổi này, đệ tử huyền môn không có danh tiếng gì chẳng những phải tranh giành mối làm ăn với đồng hành, mà còn phải tranh giành với bọn lừa đảo. Hơn nữa, những kẻ lừa đảo đó đôi khi trông còn giống dân trong nghề hơn cả đồng hành, lại khéo ăn nói, thường được gia chủ chào đón hơn. Ngược lại, những người có bản lĩnh thật sự như bọn hắn, nếu không biết ăn nói, có khi còn chẳng giành được mối làm ăn từ tay bọn lừa đảo rành rành, thường xuyên không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhất là những người mới vào nghề đã xông pha lên các thành phố lớn phía bắc, chuyện ở tầng hầm làm bạn với chuột là rất thường thấy. Hắn ngẩng đầu cảm thán nhớ lại chuyện xưa, trong lòng vẫn còn chút bồi hồi. Chính vì trước đây cuộc sống quá khổ cực, nên mới nghĩ đến việc tham gia chương trình này. Một là để nâng cao danh tiếng, sau này nếu gặp được phú thương nào đó cũng dễ khiến họ tin tưởng hắn có bản lĩnh thật sự hơn. Hai là, cũng để cho quảng đại quần chúng thấy rằng, trên thế giới này thật sự tồn tại huyền học. Như vậy, khi những đồng hành khác ra ngoài lăn lộn giang hồ, cuộc sống nói không chừng cũng có thể khá hơn một chút. Đúng lúc này, hắn nghe thấy người quay phim sau lưng lẩm bẩm một câu kỳ quái. “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi màn hình hơi bị đứng hình, có thể là do chỗ này hẻo lánh quá nên tín hiệu không tốt lắm.”
Người quay phim thì thầm nói.
“Ai cũng có nỗi khó xử riêng thôi, rời nhà ra ngoài làm việc, tự mình ở thoải mái là quan trọng nhất.” Lâm Bắc cảm thán nói bên cạnh. Lúc hắn mới bắt đầu bước chân vào nghề này, cuộc sống cũng rất khổ cực. Thời buổi này, đệ tử huyền môn không có danh tiếng gì chẳng những phải tranh giành mối làm ăn với đồng hành, mà còn phải tranh giành với bọn lừa đảo. Hơn nữa, những kẻ lừa đảo đó đôi khi trông còn giống dân trong nghề hơn cả đồng hành, lại khéo ăn nói, thường được gia chủ chào đón hơn. Ngược lại, những người có bản lĩnh thật sự như bọn hắn, nếu không biết ăn nói, có khi còn chẳng giành được mối làm ăn từ tay bọn lừa đảo rành rành, thường xuyên không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhất là những người mới vào nghề đã xông pha lên các thành phố lớn phía bắc, chuyện ở tầng hầm làm bạn với chuột là rất thường thấy. Hắn ngẩng đầu cảm thán nhớ lại chuyện xưa, trong lòng vẫn còn chút bồi hồi. Chính vì trước đây cuộc sống quá khổ cực, nên mới nghĩ đến việc tham gia chương trình này. Một là để nâng cao danh tiếng, sau này nếu gặp được phú thương nào đó cũng dễ khiến họ tin tưởng hắn có bản lĩnh thật sự hơn. Hai là, cũng để cho quảng đại quần chúng thấy rằng, trên thế giới này thật sự tồn tại huyền học. Như vậy, khi những đồng hành khác ra ngoài lăn lộn giang hồ, cuộc sống nói không chừng cũng có thể khá hơn một chút. Đúng lúc này, hắn nghe thấy người quay phim sau lưng lẩm bẩm một câu kỳ quái. “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi màn hình hơi bị đứng hình, có thể là do chỗ này hẻo lánh quá nên tín hiệu không tốt lắm.”
Người quay phim thì thầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận