Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 148
Khi Diêm Tiểu Tiểu đi ngang qua để tuyển người, người đàn ông đang ngồi trên tảng đá ven đường, ngẩn người nhìn tấm hình trong tay. Đó là một tấm ảnh chụp chung, vì một vài lý do, khuôn mặt người trên tấm ảnh đều đã bị cắt bỏ, chỉ để lộ một phần cơ thể trong bộ quần áo kiểu dáng đơn giản. Diêm Tiểu Tiểu tò mò hỏi hắn: “Tại sao ngươi không đi đầu thai?”
Người đàn ông dường như lúc này mới nhận ra có thêm người bên cạnh, hắn sững sờ một chút rồi mới nói: “Ngươi cũng là quỷ sao? Trẻ quá...”
Diêm Tiểu Tiểu nghĩ thầm, nàng tuy không phải quỷ, nhưng cũng chẳng khác quỷ là mấy, dù sao nàng cũng là sếp của lũ quỷ mà. Thế là liền rất bình tĩnh gật đầu, người đàn ông đoán chừng đã tự hình dung ra chuyện gì đó, trong ánh mắt lộ ra chút đau lòng. Hắn nhường chỗ cho Diêm Tiểu Tiểu ngồi xuống, sau đó nói: “Người trên tấm ảnh là bạn học của ta, chúng ta ở cùng một phòng ký túc xá, đã từng cẩn thận ước định, nếu có ai hy sinh, người còn sống phải đi chăm sóc người thân của người đã hy sinh, để họ ‘già có chỗ theo, ấu có chỗ nuôi’.”
“Nhưng bây giờ, bốn người trên tấm hình này, tất cả đều đã hy sinh.”
Hắn chỉ vào người ngoài cùng bên trái tấm hình nói: “Đây là ta, người bên cạnh là lão út phòng ký túc xá chúng ta, hắn được người nhà cưng chiều từ nhỏ, rất thích làm nũng, luôn gọi ta là ca ca, bởi vì hắn nói mình là con một, chưa từng trải qua cảm giác có ca ca là thế nào.”
“Hắn bị bom nổ chết, ngay cả toàn thây cũng không còn, pháp y đã cố gắng rất lâu... rất lâu, cũng không thể ghép lại thành một hình người dù chỉ là tạm bợ, dù sao lúc đó hắn ở quá gần nơi xảy ra vụ nổ.”
“Người ngoài cùng bên phải này là người từ nông thôn ra, lúc thi đậu vào trường chúng ta, người cả thôn đều vui mừng khôn xiết. Nhà hắn nghèo, là các phụ lão hương thân trong thôn cùng nhau gom góp tiền học phí đại học cho hắn, cho nên hắn nói, hắn muốn bảo vệ nhà cửa, bảo vệ đất nước, cũng muốn báo đáp tất cả những người đã đối tốt với hắn.”
“Thi thể của hắn là do chính tay ta đưa về, ngay hôm đó mẹ hắn liền suy sụp tinh thần, đến tối, bà nội hắn uống thuốc trừ sâu, không cứu được.”
“Người mặc quần đùi này có quan hệ thân nhất với ta, hắn sống lâu nhất, đã lần lượt tiễn đưa tất cả chúng ta, sau đó trong một lần làm nhiệm vụ, do tinh thần hoảng hốt nên bị trúng đạn. Hắn vốn sắp kết hôn rồi, với một nữ cảnh sát cùng khóa chúng ta, trước kia chúng ta còn hay đùa, gọi hai người họ là Thần Điêu Hiệp Lữ...”
Hắn dường như vừa nói chuyện với Diêm Tiểu Tiểu, lại vừa như đang lẩm bẩm một mình, trên gương mặt đã bị hủy hoại đó không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng trong mắt, nỗi đau khổ đang từ từ tràn ra. “Mặc dù ta cũng đã chết, không có cách nào thực hiện lời hứa, bảo vệ người nhà của các huynh đệ, nhưng không biết tại sao sau khi chết ta lại không đến Âm Gian ngay lập tức. Thế là ta liền nghĩ, cứ giữ bộ dạng này, ở lại bên cạnh họ để bảo vệ họ.”
“Cho đến khi không thể không rời đi mới thôi.”
“Ngươi là người Âm Gian phái tới để bắt ta về sao?”
Diêm Tiểu Tiểu mở Sinh Tử Bộ ra, rồi nói: “Cũng coi là vậy. Tần Lãng?”
“Phải, đó là tên ta.”
Người đàn ông có chút tiếc nuối đứng dậy: “Ta vốn tưởng mình còn nhiều thời gian hơn...”
“Ta nhân danh Diêm Vương gia tuyển ngươi làm âm sai, bao ăn bao ở nhưng không phát tiền lương, thế nào?” Diêm Tiểu Tiểu chậm rãi nói. “Hả? Âm Gian nghèo đến mức không phát nổi lương nữa rồi sao?” người đàn ông giật mình nói. “Âm Gian rất thiếu nhân lực, nhưng ngươi nói đúng, không thể để anh hùng đã đổ máu còn phải rơi lệ, cho nên ta muốn dùng tiền lương của ngươi để thuê một vài con quỷ đến bảo vệ người nhà mà những anh hùng kia để lại.
Người đàn ông dường như lúc này mới nhận ra có thêm người bên cạnh, hắn sững sờ một chút rồi mới nói: “Ngươi cũng là quỷ sao? Trẻ quá...”
Diêm Tiểu Tiểu nghĩ thầm, nàng tuy không phải quỷ, nhưng cũng chẳng khác quỷ là mấy, dù sao nàng cũng là sếp của lũ quỷ mà. Thế là liền rất bình tĩnh gật đầu, người đàn ông đoán chừng đã tự hình dung ra chuyện gì đó, trong ánh mắt lộ ra chút đau lòng. Hắn nhường chỗ cho Diêm Tiểu Tiểu ngồi xuống, sau đó nói: “Người trên tấm ảnh là bạn học của ta, chúng ta ở cùng một phòng ký túc xá, đã từng cẩn thận ước định, nếu có ai hy sinh, người còn sống phải đi chăm sóc người thân của người đã hy sinh, để họ ‘già có chỗ theo, ấu có chỗ nuôi’.”
“Nhưng bây giờ, bốn người trên tấm hình này, tất cả đều đã hy sinh.”
Hắn chỉ vào người ngoài cùng bên trái tấm hình nói: “Đây là ta, người bên cạnh là lão út phòng ký túc xá chúng ta, hắn được người nhà cưng chiều từ nhỏ, rất thích làm nũng, luôn gọi ta là ca ca, bởi vì hắn nói mình là con một, chưa từng trải qua cảm giác có ca ca là thế nào.”
“Hắn bị bom nổ chết, ngay cả toàn thây cũng không còn, pháp y đã cố gắng rất lâu... rất lâu, cũng không thể ghép lại thành một hình người dù chỉ là tạm bợ, dù sao lúc đó hắn ở quá gần nơi xảy ra vụ nổ.”
“Người ngoài cùng bên phải này là người từ nông thôn ra, lúc thi đậu vào trường chúng ta, người cả thôn đều vui mừng khôn xiết. Nhà hắn nghèo, là các phụ lão hương thân trong thôn cùng nhau gom góp tiền học phí đại học cho hắn, cho nên hắn nói, hắn muốn bảo vệ nhà cửa, bảo vệ đất nước, cũng muốn báo đáp tất cả những người đã đối tốt với hắn.”
“Thi thể của hắn là do chính tay ta đưa về, ngay hôm đó mẹ hắn liền suy sụp tinh thần, đến tối, bà nội hắn uống thuốc trừ sâu, không cứu được.”
“Người mặc quần đùi này có quan hệ thân nhất với ta, hắn sống lâu nhất, đã lần lượt tiễn đưa tất cả chúng ta, sau đó trong một lần làm nhiệm vụ, do tinh thần hoảng hốt nên bị trúng đạn. Hắn vốn sắp kết hôn rồi, với một nữ cảnh sát cùng khóa chúng ta, trước kia chúng ta còn hay đùa, gọi hai người họ là Thần Điêu Hiệp Lữ...”
Hắn dường như vừa nói chuyện với Diêm Tiểu Tiểu, lại vừa như đang lẩm bẩm một mình, trên gương mặt đã bị hủy hoại đó không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng trong mắt, nỗi đau khổ đang từ từ tràn ra. “Mặc dù ta cũng đã chết, không có cách nào thực hiện lời hứa, bảo vệ người nhà của các huynh đệ, nhưng không biết tại sao sau khi chết ta lại không đến Âm Gian ngay lập tức. Thế là ta liền nghĩ, cứ giữ bộ dạng này, ở lại bên cạnh họ để bảo vệ họ.”
“Cho đến khi không thể không rời đi mới thôi.”
“Ngươi là người Âm Gian phái tới để bắt ta về sao?”
Diêm Tiểu Tiểu mở Sinh Tử Bộ ra, rồi nói: “Cũng coi là vậy. Tần Lãng?”
“Phải, đó là tên ta.”
Người đàn ông có chút tiếc nuối đứng dậy: “Ta vốn tưởng mình còn nhiều thời gian hơn...”
“Ta nhân danh Diêm Vương gia tuyển ngươi làm âm sai, bao ăn bao ở nhưng không phát tiền lương, thế nào?” Diêm Tiểu Tiểu chậm rãi nói. “Hả? Âm Gian nghèo đến mức không phát nổi lương nữa rồi sao?” người đàn ông giật mình nói. “Âm Gian rất thiếu nhân lực, nhưng ngươi nói đúng, không thể để anh hùng đã đổ máu còn phải rơi lệ, cho nên ta muốn dùng tiền lương của ngươi để thuê một vài con quỷ đến bảo vệ người nhà mà những anh hùng kia để lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận