Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 153
Đặng Minh Vi không quá thích bị người khác chỉ huy, dù sao cũng là người đứng đầu nhiều năm như vậy, luôn có chút ngạo khí. Hắn nhíu mày, nghĩ đến bây giờ còn đang phát sóng trực tiếp, liền không nói lời nào khó nghe, chỉ nói: “Ngươi lùi về sau một chút, nếu không nói không chừng sẽ ngộ thương ngươi.”
Trương Hạc Danh theo bản năng lùi lại một bước, không dám tiến lên thêm chút nào, rõ ràng là sợ bị liên lụy, ai biết bị liên lụy sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Không có gì quan trọng hơn mạng nhỏ. Có lẽ ý thức được chính mình sắp hồn phi phách tán, biểu cảm của tiểu quỷ kia cũng trở nên hung tợn, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy cừu hận. Nàng lại gượng dậy bò về phía trước mấy bước. Nàng bị thương rất nghiêm trọng, âm khí trong cơ thể đang tiêu tán ra ngoài, từng luồng âm khí rơi xuống đất, rải trên nơi nàng bò qua, nếu không phải màu sắc không đúng, trông như thể máu chảy ra từ cơ thể nàng vậy. Dần dần bắt đầu có người nhận ra điều bất thường. “Nàng hận sâu thật đấy, ngọa tào, ta nhìn từ chính diện mà cảm giác mắt sắp nhỏ ra máu luôn, lệ quỷ đều như thế này sao? Có ai phổ cập khoa học một chút không?”
“Trông nàng còn nhỏ tuổi quá nhỉ, cảm giác cũng là người cơ khổ......”
“Khổ mấy cũng không thể đi hại người khác chứ, đứa bé mới sinh thì có tội tình gì, chỉ vì nàng đáng thương mà bị nàng hại chết sao?”
“Nhưng mà...... Nàng mới bốn năm tuổi......”
“Người bị hại còn vừa mới chào đời kìa!”
“Giết người thì đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, mặc dù rất đáng thương, tuổi còn nhỏ đã chết, nhưng cũng không phải người khác ép nàng hại người. Mấy người muốn làm thánh mẫu thì sao không đem con mình ra để nàng hại đi?”
“Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...... Tại sao tiểu nữ quỷ này không sợ người khác, lại chuyên chọn nhà này nhỉ? Hơn nữa trông nàng có vẻ rất cừu hận người trong phòng thì phải......”
“Ọe, mấy lời này ta nghe nát rồi, sao không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt ngươi? Sao không cướp của người khác mà chỉ cướp của ngươi? Nghĩ lại Quái Thành Tinh hả, ta tát ngươi một cái bây giờ, để ngươi xem một bàn tay vỗ có kêu không, thế nào?”
“Không cần nói nhảm nhiều thế, cứ hỏi thẳng bọn họ có muốn hiến con mình ra không, để nữ quỷ này nhập vào là được, của người phúc ta ai mà không biết?”
“Ghét nhất mấy đứa tiểu súc sinh ỷ mình nhỏ tuổi hại người mà không bị pháp luật trừng phạt, sắp sang năm mới rồi, đến cũng đến rồi, nó vẫn còn là đứa trẻ, đánh chết luôn đi!”
——
Trong lúc bọn họ bàn tán ồn ào, Đặng Minh Vi đã bắt đầu vận sức thi triển kỹ năng ở đó.
Trương Hạc Danh theo bản năng lùi lại một bước, không dám tiến lên thêm chút nào, rõ ràng là sợ bị liên lụy, ai biết bị liên lụy sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Không có gì quan trọng hơn mạng nhỏ. Có lẽ ý thức được chính mình sắp hồn phi phách tán, biểu cảm của tiểu quỷ kia cũng trở nên hung tợn, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy cừu hận. Nàng lại gượng dậy bò về phía trước mấy bước. Nàng bị thương rất nghiêm trọng, âm khí trong cơ thể đang tiêu tán ra ngoài, từng luồng âm khí rơi xuống đất, rải trên nơi nàng bò qua, nếu không phải màu sắc không đúng, trông như thể máu chảy ra từ cơ thể nàng vậy. Dần dần bắt đầu có người nhận ra điều bất thường. “Nàng hận sâu thật đấy, ngọa tào, ta nhìn từ chính diện mà cảm giác mắt sắp nhỏ ra máu luôn, lệ quỷ đều như thế này sao? Có ai phổ cập khoa học một chút không?”
“Trông nàng còn nhỏ tuổi quá nhỉ, cảm giác cũng là người cơ khổ......”
“Khổ mấy cũng không thể đi hại người khác chứ, đứa bé mới sinh thì có tội tình gì, chỉ vì nàng đáng thương mà bị nàng hại chết sao?”
“Nhưng mà...... Nàng mới bốn năm tuổi......”
“Người bị hại còn vừa mới chào đời kìa!”
“Giết người thì đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, mặc dù rất đáng thương, tuổi còn nhỏ đã chết, nhưng cũng không phải người khác ép nàng hại người. Mấy người muốn làm thánh mẫu thì sao không đem con mình ra để nàng hại đi?”
“Luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...... Tại sao tiểu nữ quỷ này không sợ người khác, lại chuyên chọn nhà này nhỉ? Hơn nữa trông nàng có vẻ rất cừu hận người trong phòng thì phải......”
“Ọe, mấy lời này ta nghe nát rồi, sao không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt ngươi? Sao không cướp của người khác mà chỉ cướp của ngươi? Nghĩ lại Quái Thành Tinh hả, ta tát ngươi một cái bây giờ, để ngươi xem một bàn tay vỗ có kêu không, thế nào?”
“Không cần nói nhảm nhiều thế, cứ hỏi thẳng bọn họ có muốn hiến con mình ra không, để nữ quỷ này nhập vào là được, của người phúc ta ai mà không biết?”
“Ghét nhất mấy đứa tiểu súc sinh ỷ mình nhỏ tuổi hại người mà không bị pháp luật trừng phạt, sắp sang năm mới rồi, đến cũng đến rồi, nó vẫn còn là đứa trẻ, đánh chết luôn đi!”
——
Trong lúc bọn họ bàn tán ồn ào, Đặng Minh Vi đã bắt đầu vận sức thi triển kỹ năng ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận