Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ
Chương 30
Trương Phong: “Ngọa Tào!” Tiểu hòa thượng: ??
Chỉ có Quý Liễm trong khoảnh khắc đó cảm thấy hoa mắt thần mê, đơn giản tựa như tiểu mê muội của hắn vậy, rất muốn hô lên một tiếng "Rất đẹp".
Đầu tượng Bồ Tát bị chém xuống, rơi trên mặt đất, khuôn mặt thương xót hướng về phía Diêm Tiểu Tiểu, cái cổ không đầu vậy mà lại tràn ra mấy giọt máu tươi, trông tựa như tuyết.
“Ngươi đang làm gì!” Tiểu hòa thượng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng rồi xông lên muốn ngăn cản Diêm Tiểu Tiểu, kẻ đang khinh nhờn Thần Phật này.
Hắn đang đưa lưng về phía tượng thần, nên tự nhiên không nhìn thấy mấy giọt máu tươi rơi lên gương mặt hài nhi trong lòng tượng Đưa Con Quan Âm, lại giống như vật sống vậy, không ngừng cử động. Tượng thần đã mất đầu kia chậm rãi giơ tay trái lên, chỉ về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Hai tượng đồng tử trái phải cũng lập tức mở miệng: “Lớn mật! Lớn mật! Bất kính Tử Tôn nương nương!” Tiểu hòa thượng không ngờ phía sau mình lại có âm thanh, sợ đến mức lập tức ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Trương Phong cũng sợ hãi, ban đầu định nép vào sau lưng Diêm Tiểu Tiểu, nhưng Diêm Tiểu Tiểu lại đang đối mặt trực diện với tượng thần quỷ dị kia, hắn do dự một chút rồi trốn ra sau lưng Quý Liễm.
Quý Liễm: ......
“Tử Tôn nương nương?” Diêm Tiểu Tiểu cảm thấy đám đồ vật này thật đúng là gan to bằng trời, ai cũng dám giả mạo. Tử Tôn nương nương cũng chính là một trong những cách gọi dân gian đối với Đưa Con Quan Âm, cái vật ở giữa kia dám tự xưng chính mình là Tử Tôn nương nương ư?
Nàng cầm đao đi tới, hai đồng tử hai bên trực tiếp nhảy từ trên thần đàn xuống, hóa thành hình dạng giống như đồng nam đồng nữ, một đứa trong tay nâng tịnh bình, một đứa trong tay cầm bảo châu, sau đó liền lao về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Diêm Tiểu Tiểu tay nắm chuôi đao, cũng không hề để hai tiểu đồng tử này vào mắt, ánh mắt nàng vẫn nhìn vào pho tượng Bồ Tát kia.
Đợi đến khi hai đồng tử bổ nhào tới trước mặt Diêm Tiểu Tiểu, nàng liền cực nhanh vung đao trong tay, hai đồng tử đang oa oa kêu gào còn chưa kịp làm gì thì đã bị chém ngang lưng.
Sau khi bị chém ngang lưng, bọn chúng không ngã xuống đất như t·h·i thể, mà lại giống như tượng bùn bị hòa tan, biến thành hai vũng bùn nhão.
Sau đó, từ trong đó thoát ra hai luồng khói xanh, lập tức chui vào trong cổ tượng Bồ Tát.
Có lẽ vì phát hiện Diêm Tiểu Tiểu khó đối phó, tượng Bồ Tát nhanh chóng ném ra hài nhi trong tay. Hài nhi kia má được tô hồng hồng, mặc yếm, rất giống bé con trên tranh Tết, vừa rơi xuống đất liền bắt đầu cười hì hì. Nó dùng đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm Diêm Tiểu Tiểu, phát ra giọng nói nũng nịu: “Nương nương tặng ta cho ngươi, sau này ngươi làm mẹ của ta nhé ~” Nói rồi nó liền nhào về phía Diêm Tiểu Tiểu, muốn chui vào bụng nàng.
Thứ đồ chơi này khá giống với quỷ thai mà Diêm Tiểu Tiểu từng lấy ra từ bụng Trương Đình Khiêm trước đó. Nó vừa nhảy lên định chui vào thì kết quả bị một tay tóm lấy cổ, xách lên lắc lắc hai cái.
“Còn thủ đoạn nào nữa không?” Tượng Bồ Tát lập tức rơi vào im lặng. Khoảng nửa phút sau, chỗ cổ gãy của nó bắt đầu bốc khói nghi ngút như phát điên, hết ác quỷ này đến ác quỷ khác từ bên trong chui ra, có nam có nữ, có già có trẻ.
Mấy người kia nhìn thấy vậy thì không ngừng lùi ra ngoài, bởi vì số lượng ác quỷ thật sự quá nhiều, chẳng mấy chốc đã có hơn trăm con bò ra, gần như đứng chật nửa đại điện.
“Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!” “Giết nàng! Ta thích ăn nhất là tiểu nữ hài!” “Gấp làm gì, giữ lại mạng nàng, còn có chỗ hữu dụng mà! Ta thấy dung mạo nàng xinh đẹp, chính là thích hợp làm mẫu thể cho ta!” “Vậy dùng xong rồi giết đi, đến lúc đó ta còn muốn nếm thử mùi vị của nàng, hì hì ~” Hơn trăm con, thậm chí nhiều hơn, quỷ quái cứ thế nói chuyện với nhau chẳng coi ai ra gì. Tượng thần phía sau bỗng nhúc nhích, nói: “Đi, mau động thủ đi, đừng lãng phí thời gian ở đây!” Thứ tồn tại bên trong tượng thần rõ ràng lợi hại hơn đám ác quỷ này một chút. Đám ác quỷ vốn đang ríu rít bàn bạc xem nên xử trí Diêm Tiểu Tiểu thế nào, nghe vậy lập tức im bặt, tất cả đều nhìn về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Có con ừng ực nuốt nước miếng, có con dùng ánh mắt tham lam dò xét Diêm Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới. Trong mắt bọn chúng, Diêm Tiểu Tiểu đã là người chết, ngoài việc mặc cho bọn chúng sắp đặt ra thì không còn khả năng nào khác.
Dù sao bọn chúng cũng có hơn trăm con quỷ, lại thường xuyên nhận hương hỏa nên không có con nào yếu cả, những con yếu sớm đã bị các con quỷ khác nuốt chửng rồi.
Những quỷ vật còn lại ở đây, chỉ cần một con ra ngoài thôi cũng đủ khiến cho đám người trong huyền môn phải đau đầu.
Bọn chúng lòng tin tràn đầy, thậm chí còn cảm thấy việc huy động nhiều quỷ như vậy cùng một lúc thật sự quá lãng phí, hoàn toàn không cần thiết.
“Nếu không muốn chịu khổ thì ngươi nên ngoan ngoãn buông vũ khí trong tay xuống, đi theo chúng ta.” Con quỷ đực một mắt dẫn đầu nói đầy uy lực. “Nếu để chúng ta phải động thủ, ta không dám chắc ngươi có thể bị bắt lại một cách nguyên vẹn đâu.” Dù sao trong đám quỷ này có những kẻ tham ăn, nói không chừng sẽ xé toạc cánh tay hoặc chân của nàng, nếm thử mùi vị tươi ngon trước rồi tính sau.
Dù sao thiếu một cánh tay hay một cái chân thì người cũng không chết được.
Thứ bọn chúng cần chính là bụng của nàng, chỉ cần có thể sinh con, có thể để một vài ác quỷ mượn thân thể nàng chuyển sinh vào nhân thế là đủ rồi, dù cho tứ chi không còn cũng không sao.
Quý Liễm và Trương Phong đứng ở chỗ cửa ra vào, trông vô cùng sốt ruột. Nhiều quá, số lượng ác quỷ thật sự quá nhiều, mà đa số chúng đều giữ nguyên bộ dạng khủng bố lúc chết.
Trương Phong sợ đến sắp tè ra quần, nhất thời có chút hối hận, tại sao lại đi theo đến đây xem náo nhiệt.
Nếu Diêm Tiểu Tiểu thua, bọn hắn coi như xong đời!
Diêm Tiểu Tiểu dù trước đó thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng có câu nói gọi là ‘loạn quyền đả chết lão sư phó’, một mình nàng liệu có thể đánh bại nhiều quỷ như vậy không?
Trong lòng Quý Liễm cũng vô cùng lo lắng. Diêm Tiểu Tiểu đưa lưng về phía bọn hắn, đối mặt với vô số quỷ quái, thân hình gầy gò thẳng tắp như trúc, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Quý Liễm siết chặt nắm đấm, lúc này lại cảm thấy có chút bất lực, dù sao bọn hắn đang đối mặt với thứ sức mạnh phi nhân loại...
Một lúc lâu sau, Diêm Tiểu Tiểu cười khẽ một tiếng. Nàng đặt thanh đao xuống đất, khiến đám quỷ kia tưởng rằng nàng định giơ tay đầu hàng, đang chuẩn bị tiến lên bắt lấy Diêm Tiểu Tiểu thì liền thấy thân thể kia của nàng ngã xuống.
Nếu là bình thường, người thường thực ra không nhìn thấy quỷ, chỉ là âm khí nơi đây thật sự quá nặng, cho nên những người đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong thân thể gầy yếu kia của Diêm Tiểu Tiểu bước ra một “người”.
Một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, mặc trường bào màu đen, bất chợt lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu ngọt ngào.
Áo choàng trên người nàng hơi dài, phải xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn. Trên cánh tay đó toàn là những văn tự màu đen, hoặc nói là những đường vân quỷ dị, trông giống văn tự, lại giống như từng con mắt.
Nhìn lâu sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Các ngươi có thể lặp lại lời vừa nói lần nữa không?” Diêm Tiểu Tiểu nhặt lại thanh đao trên đất, một luồng khí thế kinh khủng từ trên người nàng khuếch tán ra.
Chỉ có Quý Liễm trong khoảnh khắc đó cảm thấy hoa mắt thần mê, đơn giản tựa như tiểu mê muội của hắn vậy, rất muốn hô lên một tiếng "Rất đẹp".
Đầu tượng Bồ Tát bị chém xuống, rơi trên mặt đất, khuôn mặt thương xót hướng về phía Diêm Tiểu Tiểu, cái cổ không đầu vậy mà lại tràn ra mấy giọt máu tươi, trông tựa như tuyết.
“Ngươi đang làm gì!” Tiểu hòa thượng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hét lên một tiếng rồi xông lên muốn ngăn cản Diêm Tiểu Tiểu, kẻ đang khinh nhờn Thần Phật này.
Hắn đang đưa lưng về phía tượng thần, nên tự nhiên không nhìn thấy mấy giọt máu tươi rơi lên gương mặt hài nhi trong lòng tượng Đưa Con Quan Âm, lại giống như vật sống vậy, không ngừng cử động. Tượng thần đã mất đầu kia chậm rãi giơ tay trái lên, chỉ về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Hai tượng đồng tử trái phải cũng lập tức mở miệng: “Lớn mật! Lớn mật! Bất kính Tử Tôn nương nương!” Tiểu hòa thượng không ngờ phía sau mình lại có âm thanh, sợ đến mức lập tức ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Trương Phong cũng sợ hãi, ban đầu định nép vào sau lưng Diêm Tiểu Tiểu, nhưng Diêm Tiểu Tiểu lại đang đối mặt trực diện với tượng thần quỷ dị kia, hắn do dự một chút rồi trốn ra sau lưng Quý Liễm.
Quý Liễm: ......
“Tử Tôn nương nương?” Diêm Tiểu Tiểu cảm thấy đám đồ vật này thật đúng là gan to bằng trời, ai cũng dám giả mạo. Tử Tôn nương nương cũng chính là một trong những cách gọi dân gian đối với Đưa Con Quan Âm, cái vật ở giữa kia dám tự xưng chính mình là Tử Tôn nương nương ư?
Nàng cầm đao đi tới, hai đồng tử hai bên trực tiếp nhảy từ trên thần đàn xuống, hóa thành hình dạng giống như đồng nam đồng nữ, một đứa trong tay nâng tịnh bình, một đứa trong tay cầm bảo châu, sau đó liền lao về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Diêm Tiểu Tiểu tay nắm chuôi đao, cũng không hề để hai tiểu đồng tử này vào mắt, ánh mắt nàng vẫn nhìn vào pho tượng Bồ Tát kia.
Đợi đến khi hai đồng tử bổ nhào tới trước mặt Diêm Tiểu Tiểu, nàng liền cực nhanh vung đao trong tay, hai đồng tử đang oa oa kêu gào còn chưa kịp làm gì thì đã bị chém ngang lưng.
Sau khi bị chém ngang lưng, bọn chúng không ngã xuống đất như t·h·i thể, mà lại giống như tượng bùn bị hòa tan, biến thành hai vũng bùn nhão.
Sau đó, từ trong đó thoát ra hai luồng khói xanh, lập tức chui vào trong cổ tượng Bồ Tát.
Có lẽ vì phát hiện Diêm Tiểu Tiểu khó đối phó, tượng Bồ Tát nhanh chóng ném ra hài nhi trong tay. Hài nhi kia má được tô hồng hồng, mặc yếm, rất giống bé con trên tranh Tết, vừa rơi xuống đất liền bắt đầu cười hì hì. Nó dùng đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm Diêm Tiểu Tiểu, phát ra giọng nói nũng nịu: “Nương nương tặng ta cho ngươi, sau này ngươi làm mẹ của ta nhé ~” Nói rồi nó liền nhào về phía Diêm Tiểu Tiểu, muốn chui vào bụng nàng.
Thứ đồ chơi này khá giống với quỷ thai mà Diêm Tiểu Tiểu từng lấy ra từ bụng Trương Đình Khiêm trước đó. Nó vừa nhảy lên định chui vào thì kết quả bị một tay tóm lấy cổ, xách lên lắc lắc hai cái.
“Còn thủ đoạn nào nữa không?” Tượng Bồ Tát lập tức rơi vào im lặng. Khoảng nửa phút sau, chỗ cổ gãy của nó bắt đầu bốc khói nghi ngút như phát điên, hết ác quỷ này đến ác quỷ khác từ bên trong chui ra, có nam có nữ, có già có trẻ.
Mấy người kia nhìn thấy vậy thì không ngừng lùi ra ngoài, bởi vì số lượng ác quỷ thật sự quá nhiều, chẳng mấy chốc đã có hơn trăm con bò ra, gần như đứng chật nửa đại điện.
“Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!” “Giết nàng! Ta thích ăn nhất là tiểu nữ hài!” “Gấp làm gì, giữ lại mạng nàng, còn có chỗ hữu dụng mà! Ta thấy dung mạo nàng xinh đẹp, chính là thích hợp làm mẫu thể cho ta!” “Vậy dùng xong rồi giết đi, đến lúc đó ta còn muốn nếm thử mùi vị của nàng, hì hì ~” Hơn trăm con, thậm chí nhiều hơn, quỷ quái cứ thế nói chuyện với nhau chẳng coi ai ra gì. Tượng thần phía sau bỗng nhúc nhích, nói: “Đi, mau động thủ đi, đừng lãng phí thời gian ở đây!” Thứ tồn tại bên trong tượng thần rõ ràng lợi hại hơn đám ác quỷ này một chút. Đám ác quỷ vốn đang ríu rít bàn bạc xem nên xử trí Diêm Tiểu Tiểu thế nào, nghe vậy lập tức im bặt, tất cả đều nhìn về phía Diêm Tiểu Tiểu.
Có con ừng ực nuốt nước miếng, có con dùng ánh mắt tham lam dò xét Diêm Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới. Trong mắt bọn chúng, Diêm Tiểu Tiểu đã là người chết, ngoài việc mặc cho bọn chúng sắp đặt ra thì không còn khả năng nào khác.
Dù sao bọn chúng cũng có hơn trăm con quỷ, lại thường xuyên nhận hương hỏa nên không có con nào yếu cả, những con yếu sớm đã bị các con quỷ khác nuốt chửng rồi.
Những quỷ vật còn lại ở đây, chỉ cần một con ra ngoài thôi cũng đủ khiến cho đám người trong huyền môn phải đau đầu.
Bọn chúng lòng tin tràn đầy, thậm chí còn cảm thấy việc huy động nhiều quỷ như vậy cùng một lúc thật sự quá lãng phí, hoàn toàn không cần thiết.
“Nếu không muốn chịu khổ thì ngươi nên ngoan ngoãn buông vũ khí trong tay xuống, đi theo chúng ta.” Con quỷ đực một mắt dẫn đầu nói đầy uy lực. “Nếu để chúng ta phải động thủ, ta không dám chắc ngươi có thể bị bắt lại một cách nguyên vẹn đâu.” Dù sao trong đám quỷ này có những kẻ tham ăn, nói không chừng sẽ xé toạc cánh tay hoặc chân của nàng, nếm thử mùi vị tươi ngon trước rồi tính sau.
Dù sao thiếu một cánh tay hay một cái chân thì người cũng không chết được.
Thứ bọn chúng cần chính là bụng của nàng, chỉ cần có thể sinh con, có thể để một vài ác quỷ mượn thân thể nàng chuyển sinh vào nhân thế là đủ rồi, dù cho tứ chi không còn cũng không sao.
Quý Liễm và Trương Phong đứng ở chỗ cửa ra vào, trông vô cùng sốt ruột. Nhiều quá, số lượng ác quỷ thật sự quá nhiều, mà đa số chúng đều giữ nguyên bộ dạng khủng bố lúc chết.
Trương Phong sợ đến sắp tè ra quần, nhất thời có chút hối hận, tại sao lại đi theo đến đây xem náo nhiệt.
Nếu Diêm Tiểu Tiểu thua, bọn hắn coi như xong đời!
Diêm Tiểu Tiểu dù trước đó thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng có câu nói gọi là ‘loạn quyền đả chết lão sư phó’, một mình nàng liệu có thể đánh bại nhiều quỷ như vậy không?
Trong lòng Quý Liễm cũng vô cùng lo lắng. Diêm Tiểu Tiểu đưa lưng về phía bọn hắn, đối mặt với vô số quỷ quái, thân hình gầy gò thẳng tắp như trúc, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Quý Liễm siết chặt nắm đấm, lúc này lại cảm thấy có chút bất lực, dù sao bọn hắn đang đối mặt với thứ sức mạnh phi nhân loại...
Một lúc lâu sau, Diêm Tiểu Tiểu cười khẽ một tiếng. Nàng đặt thanh đao xuống đất, khiến đám quỷ kia tưởng rằng nàng định giơ tay đầu hàng, đang chuẩn bị tiến lên bắt lấy Diêm Tiểu Tiểu thì liền thấy thân thể kia của nàng ngã xuống.
Nếu là bình thường, người thường thực ra không nhìn thấy quỷ, chỉ là âm khí nơi đây thật sự quá nặng, cho nên những người đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong thân thể gầy yếu kia của Diêm Tiểu Tiểu bước ra một “người”.
Một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, mặc trường bào màu đen, bất chợt lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu ngọt ngào.
Áo choàng trên người nàng hơi dài, phải xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn. Trên cánh tay đó toàn là những văn tự màu đen, hoặc nói là những đường vân quỷ dị, trông giống văn tự, lại giống như từng con mắt.
Nhìn lâu sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Các ngươi có thể lặp lại lời vừa nói lần nữa không?” Diêm Tiểu Tiểu nhặt lại thanh đao trên đất, một luồng khí thế kinh khủng từ trên người nàng khuếch tán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận