Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 218

Cửa ra vào có người canh giữ, lại còn lắp đặt hệ thống giám sát hoàn toàn mới, nàng muốn chạy cũng không thoát được. Ý thức được điểm này, sắc mặt Tưởng Diên trở nên vô cùng khó coi, có lẽ là vì nàng nhận ra, bản thân mình có lẽ không cách nào thoát khỏi hiện thực này, xem ra nếu đến bây giờ vẫn không thể trốn thoát, thì có xác suất rất lớn sẽ chết ở đây. Cái chết đối với người bình thường mà nói là một chuyện cực kỳ đáng sợ, nó tượng trưng cho việc ngươi sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này, sau đó theo thời gian trôi qua dần dần bị người đời quên lãng. Đối với Tưởng Diên cũng vậy, cuộc đời của nàng chỉ vừa mới bắt đầu, vốn nên có một tương lai vô hạn tươi sáng, nàng phải làm người trên người, hưởng phú quý vô biên, chứ không phải mất đi mạng sống của mình khi tuổi đời còn quá trẻ. Cho nên nàng nhất định phải nghĩ cách...... nghĩ cách sống sót! Tưởng Phụ và Tưởng Hoài Ngọc liên hệ xong với đại sư, sau đó bắt đầu thu dọn hiện trường hiến tế, Tà Thần giấu trong phòng tối cũng bị dời ra ngoài, đặt lại lên lầu ba. Thật ra lúc này giết chết Tưởng Diên không phải là một lựa chọn tốt, vì bọn hắn vừa mới bị cảnh sát chú ý đến, nhưng Tưởng Phụ đã không thể chờ đợi thêm được nữa. Hắn không thể bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp này, hắn nhất định phải giành được mảnh đất kia, cho nên sự trợ giúp của Tà Thần là không thể thiếu. Một đứa con gái, một đứa con gái vô dụng, đổi lấy cơ hội để Tưởng Gia một lần nữa vực dậy, điều này quá đáng giá phải không? Giống như năm đó, phụ thân đã hiến tế em gái của Tưởng Phụ, bây giờ, Tưởng Phụ cũng sẽ hiến tế con gái của hắn. Điểm khác biệt là, hắn vẫn còn nhiều hơn cha mình một chút nhân tính, không giống cha mình lựa chọn ra ngoài tìm một tình nhân, để tình nhân sinh ra một đứa trẻ vô dụng, chuyên dùng để hiến tế. Hắn đã lựa chọn bảo vệ con gái mình, chỉ là hiện tại không còn lựa chọn nào khác, hắn mới “không thể không” từ bỏ Tưởng Diên. Tưởng Phụ say sưa trong lòng từ bi của chính mình, sau đó cảm thấy mình đối với Tưởng Diên đã rất tốt rồi, thế là chút cảm giác áy náy ít ỏi vì giết con gái ruột cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi. Theo một nghĩa nào đó, Tưởng Phụ cũng là nhân tài, bởi vì `Hổ độc còn không ăn thịt con` mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận