Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 53

Văn Xuân Hòa nước mắt lưng tròng, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ được cứu giúp, dù sao thời gian bị tra tấn đã quá dài, dài đến mức nàng căn bản không nhìn thấy hy vọng, nếu không phải vì còn có hài tử, nàng có lẽ đã sớm cầu xin cái chết, mong ngóng chính mình hồn phi phách tán.
Cũng không biết vì sao, nghe Diêm Tiểu Tiểu nói, nàng vậy mà lại có thêm một tia lòng tin.
Cũng có thể là vì tương lai của nàng và hài tử là một vùng tăm tối, không nhìn thấy một tia hy vọng nào, thay vì tiếp tục thống khổ như vậy, không ngừng `làm trành cho hổ`, chi bằng liều một phen!
Kết quả tệ nhất chẳng qua là hồn phi phách tán thôi, nàng còn sợ điều này sao?
Nghĩ đến đây, Văn Xuân Hòa mới ý thức được, nàng vậy mà không trực tiếp hồn phi phách tán, rõ ràng nàng đã nói ra những điều không thể nói, đáng lẽ phải kích hoạt cấm chế trong linh hồn mới đúng.
Nàng từng thấy những quỷ khác chết vì điều này, Tiểu Nguyệt hận thấu mẹ con bọn hắn, không có khả năng chỉ hạ cấm chế cho người khác mà lại buông tha bọn hắn.
Ý thức được điểm này, Văn Xuân Hòa tự lẩm bẩm: “A? Ta còn sống……”
“Ừm, ngay từ lúc bắt được các ngươi, ta đã cắt đứt sự khống chế của nàng đối với các ngươi.” Diêm Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: “Các ngươi đã sớm tự do.”
Văn Xuân Hòa:??!!
Nàng ôm thật chặt hài nhi của mình, căn bản không thể tin được mình đã giành lại tự do. Một lúc lâu sau, nàng mới gào khóc như xé lòng, chỉ là lần này trong tiếng khóc nức nở không còn nhiều sự ẩn nhẫn, cũng không còn nhiều sự tuyệt vọng như vậy, mà là niềm vui sướng đến phát khóc sau khi nhìn thấy ánh bình minh, thuận tiện đem tất cả thống khổ dồn nén bao năm qua của mình phát tiết ra hết.
Diêm Tiểu Tiểu cứ thế nhìn nàng ngồi đó khóc, chỉ có thể thầm may mắn biệt thự của Chu Kỳ An là biệt lập, nếu không ngày mai tin đồn Chu Kỳ An bí mật kết hôn còn ngược đãi lão bà chắc chắn sẽ lên hot search.
Đợi nàng khóc xong, từ từ bình tĩnh lại, mới cắn răng nói: “Ngài đã cứu hài tử của ta, ta nguyện ý vì ngài `xông pha khói lửa`, `phấn thân toái cốt`!”
Biết được con của mình đã thoát khỏi sự khống chế của nữ nhân ác độc kia, sau này không chừng sẽ có cơ hội đi đầu thai chuyển thế, nàng vui mừng đến sắp phát điên.
Đời này nàng chỉ có lỗi với ba người, trong đó hai người là cha mẹ của nàng, người còn lại chính là hài tử của nàng.
Dù sao cũng là sự vô tri của nàng, sự ngu xuẩn của nàng, là mong muốn đơn phương của nàng, đã dẫn đến hài tử này phải chịu khổ trên đời. Hài tử không cách nào lựa chọn nơi mình sinh ra, trong những khúc mắc của mấy người bọn hắn, người vô tội nhất chính là hài tử.
“Cũng thật sự có việc muốn ngươi đi làm.” Diêm Tiểu Tiểu sờ cằm, Văn Xuân Hòa lập tức nói: “Xin ngài cứ nói!”
“Trước đó, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi trước, ngươi có ngại chuyện xưa của mình bị người khác biết không?”
Văn Xuân Hòa lắc đầu: “Ta không để ý.”
Nàng tự giễu nói: “Nếu chuyện xưa của ta có thể khiến cho một vài cô nương không còn `yêu đương não`, tỉnh táo lại, vậy cũng coi như là một món công đức của ta vậy.”
Nếu có một ngày, chân tướng vụ án của nàng được làm rõ, như vậy với kết cục mà nàng phải gánh chịu, quá trình đầy khốc liệt, cùng sự khủng bố khi bị ngược đãi, chỉ sợ có thể khuyên lui không ít người đang muốn yêu đương.
Nhất là một vài người `yêu đương não`, nói không chừng có thể tỉnh táo lại đôi chút, khi đưa ra quyết định sẽ hơi thận trọng hơn một chút, không còn `dẫm vào vết xe đổ` của nàng.
“Được.” Diêm Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó nói với hai người kia: “Các ngươi đi ngủ trước đi, chuyện còn lại để ta xử lý là được.”
Diêm Tiểu Tiểu muốn dẫn hai mẹ con Văn Xuân Hòa đi một chuyến Phong Đô Thành, Chu Kỳ An lại tưởng Diêm Tiểu Tiểu muốn đi `đơn đấu` với Tiểu Nguyệt và Triệu Tinh Tư, lập tức có chút lo lắng: “Ngươi đi một mình sao? Hay là mang ta theo đi! Ít nhất ta còn có thể báo cảnh sát chẳng hạn......”
Diêm Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt: “Ngươi cũng không muốn sống nữa à?”
Chu Kỳ An:??
Nguy hiểm như vậy sao!
“Vậy chúng ta hay là chuẩn bị thật kỹ lưỡng xong rồi hãy nói!!”
Diêm Tiểu Tiểu: “Ta về nhà mình thì cần chuẩn bị cái gì?”
Chu Kỳ An:......
Hắn nghe không hiểu, nhưng Quý Liễm thì lại nghe hiểu, Diêm Tiểu Tiểu tám phần là muốn về `Địa Phủ` một chuyến, thế là hắn cản Chu Kỳ An lại, rồi nói: “Ngươi đi đi, để ta giải thích cho hắn.”
Diêm Tiểu Tiểu liền đặt thân thể của mình lên giường trong phòng, linh hồn thoát xác bay ra, mang theo hai mẹ con Văn Xuân Hòa rời đi.
Chu Kỳ An bị Quý Liễm kéo đi, vẫn còn trong trạng thái mờ mịt: “Rốt cuộc là có ý gì vậy?”
Quý Liễm liền chọn những điểm chính để giải thích cho hắn, trong đó phần quan trọng nhất dĩ nhiên là thân phận của Diêm Tiểu Tiểu. Nghe xong, Chu Kỳ An:......
`Ngọa tào`! Ta được `Diêm Vương Gia` cứu! Ta thật lợi hại!
Không đúng, nàng là `Diêm Vương Gia`! Nàng thật lợi hại!
Một bên khác, Diêm Tiểu Tiểu đã xuống `Địa Phủ`. Nàng mang theo hai mẹ con Văn Xuân Hòa, trực tiếp đi tìm Tiểu Hắc, cộng sự của Tiểu Bạch.
Tiểu Hắc là một nữ nhân trẻ tuổi, vóc người rất cao, trên mặt còn mang theo vết sẹo, nhưng xét về ngũ quan thì nàng rất thanh tú, rất khó để người ta liên tưởng đến chức vị hiện tại của nàng ở `Địa Phủ` là `Vô Thường`.
Đúng vậy, chính là Hắc Vô Thường trong `Hắc Bạch Vô Thường`.
`Hắc Bạch Vô Thường` bây giờ dĩ nhiên đã không còn là hai vị tổ là `Tạ Tất An` và `Phạm Vô Cữu` thuở sơ khai nữa, chỉ vì hai người này mà lão đại `Vô Thường` phụ trách câu hồn của mỗi thời đại đều được gọi là `Hắc Bạch Vô Thường` mà thôi.
Nói trắng ra thì đây đã biến thành một chức vị, giống như chính phó đội trưởng vậy.
Diêm Tiểu Tiểu giao Văn Xuân Hòa cho Tiểu Hắc: “Ngươi dẫn dắt nàng, để nàng học xử lý một chút công việc văn thư của `Địa Phủ`, khi nào quen việc thì trước hết giao cho Vương Tú dẫn dắt.”
“Vâng, điện hạ.” Tiểu Hắc hoàn toàn khác biệt với Tiểu Bạch. Nếu nói Tiểu Bạch thuộc kiểu phong cách cà lơ phất phơ, rất không đứng đắn, thì Tiểu Hắc chính là kiểu người chăm chỉ, đáng tin cậy và nghiêm túc.
Tiểu Bạch sau lưng thích lén lút gọi Diêm Tiểu Tiểu là Tiểu Diêm Vương, còn Tiểu Hắc thì bất kể lúc nào cũng chỉ xưng hô Diêm Tiểu Tiểu là điện hạ, hoặc là `Diêm Vương Gia`.
Tiểu Bạch là kiểu làm xong việc của mình liền chạy nhanh hơn thỏ, còn Tiểu Hắc lại nguyện ý gánh vác nhiều việc hơn.
Có đôi khi Diêm Tiểu Tiểu cũng bảo nàng chú ý nghỉ ngơi, làm xong việc thì cứ ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng Tiểu Hắc lại nói: “Điện hạ, ta không có sở thích gì, cũng không có gì muốn chơi, cứ để ta ở lại làm việc là được rồi.”
Văn Xuân Hòa nhìn Tiểu Hắc, rồi lại nhìn Diêm Tiểu Tiểu, cả người quỷ trở nên rụt rè. Thời gian nàng bị bắt đến đây thật sự quá lâu, bình thường không bị giam cầm thì cũng bị Tiểu Nguyệt ngược đãi hành hạ, rất ít gặp người, nên có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Diêm Tiểu Tiểu an ủi nàng: “Lúc ngươi chết tuổi còn rất nhỏ, vẫn còn đi học, toán thuật cơ bản và nhận biết chữ chắc là đều biết cả chứ?”
“Bây giờ `Địa Phủ` dân số quỷ đang bùng nổ, cho dù có thể đầu thai, hai mẹ con các ngươi cũng phải đợi rất lâu. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm chút việc mà làm đi. Làm `Quỷ Sai` không chỉ kiếm được `minh tệ`, mà còn tích lũy được `công đức`. Như vậy chờ đến lúc đầu thai, liền có thể vào được nhà tốt, vận khí tốt còn có thể đầu thai vào cùng một nhà, tiếp tục làm người thân.”
“Ta... Ta có thể sao?” Văn Xuân Hòa có chút do dự, nàng sợ mình lại gây thêm phiền phức cho Diêm Tiểu Tiểu, đây chính là `âm sai` cơ mà!
Đây đâu phải nàng báo ân, đây là Diêm Tiểu Tiểu lại giúp nàng thêm một lần nữa!
“Ngươi có thể, phải tin tưởng chính mình.” Diêm Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu nàng, rồi xoay người đi làm việc, chỉ còn lại Văn Xuân Hòa ôm `quỷ anh`, `cẩn thận từng li từng tí` đi theo bên cạnh Tiểu Hắc, mang bộ dáng sợ mình làm hỏng chuyện.
Tiểu Hắc bất đắc dĩ nói: “Vị `Diêm Vương Gia` này của chúng ta chưa bao giờ nhìn lầm người. Nàng nói ngươi làm được thì ngươi chắc chắn làm được, không cần tự coi nhẹ mình.”
Văn Xuân Hòa:??
Ngươi nói cái gì? Cái gì `Diêm Vương Gia`?
Bạn cần đăng nhập để bình luận