Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 99: Mây thù mang thai! (length: 7886)
Dung Cửu Tư: "..."
Dung Cửu Tư: "! ! ! ! !"
Đây đều là do chính tay hắn chọn, nàng rõ ràng muốn bán đi!
Hắn trầm giọng nói: "Ngươi không thiếu tiền, bán đồ trang sức làm gì?"
Mộc Vân Thù trả lời: "Ai nói ta không thiếu tiền? Chờ rời khỏi vương phủ, ta muốn mua nhà, mua đủ loại đồ gia dụng, cái nào cái nào cũng đều tốn tiền."
"Trước kia một vạn lượng bạc nghe có vẻ không ít, nhưng tiêu không thoải mái, ta nên chuẩn bị nhiều tiền một chút, lo trước khỏi họa."
Dung Cửu Tư: "..."
Làm nửa ngày, nàng là muốn đem mấy thứ đồ trang sức này đổi thành tiền, rời khỏi hắn để sống thoải mái.
Trong lòng hắn bực bội kinh khủng, lập tức lạnh lùng nói: "Người đâu, đem những thứ này thu lại hết."
Kiếm Thập Nhất vừa đi vào đã chuẩn bị thu đồ, Mộc Vân Thù nhào vào đồ trang sức ôm khư khư, nàng kinh hãi nói: "Vương gia, ngươi đang làm gì vậy?"
Nàng nói xong lại trừng Kiếm Thập Nhất một cái: "Những cái này đều là của ta!"
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Bổn vương nhớ ra rồi, mấy ngày trước có kẻ trộm vào phủ lấy đi không ít đồ trang sức."
"Kiếm Thập Nhất, ngươi đi Kinh Triệu phủ báo án, đem dáng vẻ những đồ trang sức bị mất miêu tả tỉ mỉ một lượt."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng kinh ngạc nhìn Dung Cửu Tư, nàng luôn biết hắn bụng dạ đen tối, nhưng không ngờ, chuyện này còn có thể làm vậy được!
Hắn vừa báo án ở Kinh Triệu phủ, những thứ đồ trang sức này nàng liền toàn bộ không thể bán được nữa.
Kiếm Thập Nhất nhìn Mộc Vân Thù một cái, không hiểu cũng hơi hiểu tâm trạng của Kiếm Thất.
Tuy không để ý bị phạt, nhưng nhìn dáng vẻ Dung Cửu Tư cùng Mộc Vân Thù ở chung, lại cảm thấy buồn cười.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Vương phi, mời người tránh ra, đừng làm khó ta."
Mộc Vân Thù quay đầu nhìn Dung Cửu Tư, hắn mặt không cảm xúc nhìn nàng, một đôi mắt đen tĩnh mịch như biển.
Nàng lại nhìn một chút những món đồ trang sức đang được mình che chở, liền đứng lên buông lỏng tay.
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Mấy đồ trang sức này đều có thể cho ngươi mượn đeo, nhưng không thể đem ra bán."
Mộc Vân Thù tuy có hơi tiếc nuối, nhưng vốn dĩ những đồ này không phải của nàng, nàng biết vừa rồi là chính mình lòng tham không đáy.
Nàng cười nói: "Đa tạ vương gia, nhưng không cần, ta sợ bất cẩn làm mất, đến lúc đó không có tiền bồi."
Nói xong nàng vung tay, với Kiếm Thập Nhất nói: "Toàn bộ lấy đi, tất cả lấy đi!"
Kiếm Thập Nhất nhìn Dung Cửu Tư, hắn khẽ gật đầu, liền ôm tất cả những đồ trang sức ra ngoài.
Mộc Vân Thù luôn rộng lượng, những thứ này vốn không phải của nàng, tuy vừa đi qua tay nàng một lượt nàng có hơi tiếc, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
Nàng chỉ cảm thấy Dung Cửu Tư hai ngày nay có gì đó kỳ lạ, chiếm tiện nghi của nàng thì thôi đi, còn thỉnh thoảng trêu chọc nàng.
Thật là có bệnh!
Dung Cửu Tư lạnh nhạt nói: "Ngươi ở vương phủ một ngày, tất cả mọi thứ trong vương phủ đều là của ngươi."
Lời này nếu như không có chuyện đồ trang sức, Mộc Vân Thù có lẽ còn có thể nghe ra chút ý tứ khác.
Nhưng sau khi có chuyện này, những lời này lọt vào tai nàng, tức là nàng cũng chẳng qua là người ăn nhờ ở đậu trong vương phủ mà thôi.
Nàng ở đây là do hắn bảo bọc, nên đừng tơ tưởng đến những thứ vốn không phải của nàng.
Nàng cười cười nói: "Biết rồi."
Nói xong nàng cũng đẩy hộp thuốc của mình ra, lấy chỗ bột thuốc đã mài sẵn đặt trên bàn, xoa xoa xoa xoa.
Dung Cửu Tư tiến tới trước mặt nàng hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Mộc Vân Thù vừa vo viên thuốc vừa nói: "Làm chút viên thuốc bổ bên trong tăng thêm khí lực để bán."
Dung Cửu Tư nhíu mày, nàng vội nói: "Vương gia đừng hiểu lầm, đây không phải dùng tiền của vương phủ để mua."
"Đây là lần trước lúc Kiếm Thất ra ngoài mua đồ, ta dùng tiền của mình bảo hắn mua."
Dung Cửu Tư biết chuyện này, lần trước nàng đưa đơn cho Kiếm Thất đi mua đồ, Kiếm Thất còn đến xin phép hắn, thấy đều là dược liệu bình thường nên hắn đã đồng ý.
Mộc Vân Thù thấy sắc mặt hắn không tốt, cho là hắn chê nàng làm bẩn phòng.
Nàng liền nói: "Vương gia yên tâm, ta xoa xong mấy viên thuốc này sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Dung Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Nàng liền cảm thấy mình đoán đúng, nàng không muốn đối đầu với hắn, buổi chiều liền ôm bột thuốc về sân mình vo.
Thế là, Dung Cửu Tư lại không thấy bóng dáng nàng đâu.
Dung Cửu Tư đau đầu, trước giờ hắn rất ít giao tiếp với nữ nhân, càng chưa từng gặp loại nữ tử như Mộc Vân Thù.
Trước đây hắn đã biết tính nàng lớn, ngang ngạnh, bây giờ nàng lại giống như một tên lưu manh chẳng biết đường nào mà bắt.
Thân thiết với nàng nàng sẽ động tay động chân, đưa đồ cho nàng nàng sẽ bán, bình thường không có việc gì cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn.
Trong một thời gian hắn hoàn toàn không biết làm sao để đối phó nàng.
Trong lòng hắn dồn nén một ngọn lửa, lệnh ám vệ điều tra kỹ lưỡng chuyện xảy ra đêm đó ở biệt viện, hắn muốn tìm ra người đàn ông đêm đó!
Trước mắt nàng một lòng muốn rời khỏi hắn, ép buộc giữ nàng lại tuyệt đối không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Dung Cửu Tư từ nhỏ thông minh, thế gian này không có chuyện gì làm khó được hắn, nhưng lần này lại vướng phải nan đề.
Buổi chiều hôm đó, thư viện phái người hầu đến vương phủ báo tin, nói Mộc Thanh Viễn ở trường đánh nhau với người ta, muốn Mộc Vân Thù đến một chuyến.
Mộc Vân Thù nghe được tin tức thì ngây người, nguyên nhân rất đơn giản:
Đó là Mộc Thanh Viễn tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, thế nào nhìn cũng không giống là người sẽ đánh nhau với người khác.
Nàng trực tiếp hỏi: "Nó đánh thắng hay đánh thua?"
Người hầu này là lần đầu tiên gặp câu hỏi trực tiếp thế này, nghĩ ngợi một hồi rồi mới trả lời: "Đánh thắng, đánh rụng mất của đối phương một cái răng."
Mộc Vân Thù nghe nói vậy thì bình tĩnh: "Cũng tốt, không thua là được."
Người hầu: "! ! ! ! !"
Mộc Vân Thù thấy vẻ mặt của đối phương cũng cảm thấy phản ứng của mình không đúng lắm, vội nói: "Ta lập tức đến thư viện."
Nói xong nàng định cùng người hầu đi luôn, lại nghe tiếng Dung Cửu Tư truyền tới: "Bổn vương đi cùng ngươi."
Mộc Vân Thù vốn cảm thấy Dung Cửu Tư chứa chấp Mộc Thanh Viễn đã rất tốt rồi, nay vì chuyện của nó lại gây thêm phiền toái cho Dung Cửu Tư, có chút không hay.
Chỉ là nàng nghĩ ngay đến việc ở trong kinh thành có quá nhiều người muốn đối phó nàng, nàng ra ngoài dễ gặp chuyện, Dung Cửu Tư coi như vệ sĩ miễn phí.
Nàng liền gật đầu đồng ý.
Lúc hai người đến cửa thư viện, nàng vừa vén rèm chuẩn bị xuống xe, một chậu máu chó hắt về phía nàng.
Dung Cửu Tư phản ứng cực nhanh, kéo nàng về, chậu máu chó kia cũng hắt phần lớn lên rèm.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi Mộc Vân Thù.
Nàng chỉ cảm thấy buồn nôn không thôi, dạ dày cuộn lên dữ dội, ôm ngực muốn nôn.
Dung Cửu Tư hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Mộc Vân Thù vội nói: "Khó chịu quá... Ọe!"
Nàng sợ nôn lên người Dung Cửu Tư, vội nghiêng người sang bên, lại không phun ra cái gì, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nàng chợt nhớ gần đây mình ngủ nhiều, giờ ngửi thấy mùi máu tươi lại phản ứng dữ dội như vậy, rất giống triệu chứng có thai.
Nàng vội đưa tay tự bắt mạch cho mình, tay vừa đặt lên thì thân thể cứng đờ...
Dung Cửu Tư: "! ! ! ! !"
Đây đều là do chính tay hắn chọn, nàng rõ ràng muốn bán đi!
Hắn trầm giọng nói: "Ngươi không thiếu tiền, bán đồ trang sức làm gì?"
Mộc Vân Thù trả lời: "Ai nói ta không thiếu tiền? Chờ rời khỏi vương phủ, ta muốn mua nhà, mua đủ loại đồ gia dụng, cái nào cái nào cũng đều tốn tiền."
"Trước kia một vạn lượng bạc nghe có vẻ không ít, nhưng tiêu không thoải mái, ta nên chuẩn bị nhiều tiền một chút, lo trước khỏi họa."
Dung Cửu Tư: "..."
Làm nửa ngày, nàng là muốn đem mấy thứ đồ trang sức này đổi thành tiền, rời khỏi hắn để sống thoải mái.
Trong lòng hắn bực bội kinh khủng, lập tức lạnh lùng nói: "Người đâu, đem những thứ này thu lại hết."
Kiếm Thập Nhất vừa đi vào đã chuẩn bị thu đồ, Mộc Vân Thù nhào vào đồ trang sức ôm khư khư, nàng kinh hãi nói: "Vương gia, ngươi đang làm gì vậy?"
Nàng nói xong lại trừng Kiếm Thập Nhất một cái: "Những cái này đều là của ta!"
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Bổn vương nhớ ra rồi, mấy ngày trước có kẻ trộm vào phủ lấy đi không ít đồ trang sức."
"Kiếm Thập Nhất, ngươi đi Kinh Triệu phủ báo án, đem dáng vẻ những đồ trang sức bị mất miêu tả tỉ mỉ một lượt."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng kinh ngạc nhìn Dung Cửu Tư, nàng luôn biết hắn bụng dạ đen tối, nhưng không ngờ, chuyện này còn có thể làm vậy được!
Hắn vừa báo án ở Kinh Triệu phủ, những thứ đồ trang sức này nàng liền toàn bộ không thể bán được nữa.
Kiếm Thập Nhất nhìn Mộc Vân Thù một cái, không hiểu cũng hơi hiểu tâm trạng của Kiếm Thất.
Tuy không để ý bị phạt, nhưng nhìn dáng vẻ Dung Cửu Tư cùng Mộc Vân Thù ở chung, lại cảm thấy buồn cười.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Vương phi, mời người tránh ra, đừng làm khó ta."
Mộc Vân Thù quay đầu nhìn Dung Cửu Tư, hắn mặt không cảm xúc nhìn nàng, một đôi mắt đen tĩnh mịch như biển.
Nàng lại nhìn một chút những món đồ trang sức đang được mình che chở, liền đứng lên buông lỏng tay.
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Mấy đồ trang sức này đều có thể cho ngươi mượn đeo, nhưng không thể đem ra bán."
Mộc Vân Thù tuy có hơi tiếc nuối, nhưng vốn dĩ những đồ này không phải của nàng, nàng biết vừa rồi là chính mình lòng tham không đáy.
Nàng cười nói: "Đa tạ vương gia, nhưng không cần, ta sợ bất cẩn làm mất, đến lúc đó không có tiền bồi."
Nói xong nàng vung tay, với Kiếm Thập Nhất nói: "Toàn bộ lấy đi, tất cả lấy đi!"
Kiếm Thập Nhất nhìn Dung Cửu Tư, hắn khẽ gật đầu, liền ôm tất cả những đồ trang sức ra ngoài.
Mộc Vân Thù luôn rộng lượng, những thứ này vốn không phải của nàng, tuy vừa đi qua tay nàng một lượt nàng có hơi tiếc, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
Nàng chỉ cảm thấy Dung Cửu Tư hai ngày nay có gì đó kỳ lạ, chiếm tiện nghi của nàng thì thôi đi, còn thỉnh thoảng trêu chọc nàng.
Thật là có bệnh!
Dung Cửu Tư lạnh nhạt nói: "Ngươi ở vương phủ một ngày, tất cả mọi thứ trong vương phủ đều là của ngươi."
Lời này nếu như không có chuyện đồ trang sức, Mộc Vân Thù có lẽ còn có thể nghe ra chút ý tứ khác.
Nhưng sau khi có chuyện này, những lời này lọt vào tai nàng, tức là nàng cũng chẳng qua là người ăn nhờ ở đậu trong vương phủ mà thôi.
Nàng ở đây là do hắn bảo bọc, nên đừng tơ tưởng đến những thứ vốn không phải của nàng.
Nàng cười cười nói: "Biết rồi."
Nói xong nàng cũng đẩy hộp thuốc của mình ra, lấy chỗ bột thuốc đã mài sẵn đặt trên bàn, xoa xoa xoa xoa.
Dung Cửu Tư tiến tới trước mặt nàng hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Mộc Vân Thù vừa vo viên thuốc vừa nói: "Làm chút viên thuốc bổ bên trong tăng thêm khí lực để bán."
Dung Cửu Tư nhíu mày, nàng vội nói: "Vương gia đừng hiểu lầm, đây không phải dùng tiền của vương phủ để mua."
"Đây là lần trước lúc Kiếm Thất ra ngoài mua đồ, ta dùng tiền của mình bảo hắn mua."
Dung Cửu Tư biết chuyện này, lần trước nàng đưa đơn cho Kiếm Thất đi mua đồ, Kiếm Thất còn đến xin phép hắn, thấy đều là dược liệu bình thường nên hắn đã đồng ý.
Mộc Vân Thù thấy sắc mặt hắn không tốt, cho là hắn chê nàng làm bẩn phòng.
Nàng liền nói: "Vương gia yên tâm, ta xoa xong mấy viên thuốc này sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Dung Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Nàng liền cảm thấy mình đoán đúng, nàng không muốn đối đầu với hắn, buổi chiều liền ôm bột thuốc về sân mình vo.
Thế là, Dung Cửu Tư lại không thấy bóng dáng nàng đâu.
Dung Cửu Tư đau đầu, trước giờ hắn rất ít giao tiếp với nữ nhân, càng chưa từng gặp loại nữ tử như Mộc Vân Thù.
Trước đây hắn đã biết tính nàng lớn, ngang ngạnh, bây giờ nàng lại giống như một tên lưu manh chẳng biết đường nào mà bắt.
Thân thiết với nàng nàng sẽ động tay động chân, đưa đồ cho nàng nàng sẽ bán, bình thường không có việc gì cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn.
Trong một thời gian hắn hoàn toàn không biết làm sao để đối phó nàng.
Trong lòng hắn dồn nén một ngọn lửa, lệnh ám vệ điều tra kỹ lưỡng chuyện xảy ra đêm đó ở biệt viện, hắn muốn tìm ra người đàn ông đêm đó!
Trước mắt nàng một lòng muốn rời khỏi hắn, ép buộc giữ nàng lại tuyệt đối không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Dung Cửu Tư từ nhỏ thông minh, thế gian này không có chuyện gì làm khó được hắn, nhưng lần này lại vướng phải nan đề.
Buổi chiều hôm đó, thư viện phái người hầu đến vương phủ báo tin, nói Mộc Thanh Viễn ở trường đánh nhau với người ta, muốn Mộc Vân Thù đến một chuyến.
Mộc Vân Thù nghe được tin tức thì ngây người, nguyên nhân rất đơn giản:
Đó là Mộc Thanh Viễn tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, thế nào nhìn cũng không giống là người sẽ đánh nhau với người khác.
Nàng trực tiếp hỏi: "Nó đánh thắng hay đánh thua?"
Người hầu này là lần đầu tiên gặp câu hỏi trực tiếp thế này, nghĩ ngợi một hồi rồi mới trả lời: "Đánh thắng, đánh rụng mất của đối phương một cái răng."
Mộc Vân Thù nghe nói vậy thì bình tĩnh: "Cũng tốt, không thua là được."
Người hầu: "! ! ! ! !"
Mộc Vân Thù thấy vẻ mặt của đối phương cũng cảm thấy phản ứng của mình không đúng lắm, vội nói: "Ta lập tức đến thư viện."
Nói xong nàng định cùng người hầu đi luôn, lại nghe tiếng Dung Cửu Tư truyền tới: "Bổn vương đi cùng ngươi."
Mộc Vân Thù vốn cảm thấy Dung Cửu Tư chứa chấp Mộc Thanh Viễn đã rất tốt rồi, nay vì chuyện của nó lại gây thêm phiền toái cho Dung Cửu Tư, có chút không hay.
Chỉ là nàng nghĩ ngay đến việc ở trong kinh thành có quá nhiều người muốn đối phó nàng, nàng ra ngoài dễ gặp chuyện, Dung Cửu Tư coi như vệ sĩ miễn phí.
Nàng liền gật đầu đồng ý.
Lúc hai người đến cửa thư viện, nàng vừa vén rèm chuẩn bị xuống xe, một chậu máu chó hắt về phía nàng.
Dung Cửu Tư phản ứng cực nhanh, kéo nàng về, chậu máu chó kia cũng hắt phần lớn lên rèm.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi Mộc Vân Thù.
Nàng chỉ cảm thấy buồn nôn không thôi, dạ dày cuộn lên dữ dội, ôm ngực muốn nôn.
Dung Cửu Tư hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Mộc Vân Thù vội nói: "Khó chịu quá... Ọe!"
Nàng sợ nôn lên người Dung Cửu Tư, vội nghiêng người sang bên, lại không phun ra cái gì, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nàng chợt nhớ gần đây mình ngủ nhiều, giờ ngửi thấy mùi máu tươi lại phản ứng dữ dội như vậy, rất giống triệu chứng có thai.
Nàng vội đưa tay tự bắt mạch cho mình, tay vừa đặt lên thì thân thể cứng đờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận