Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 14: Bọn hắn ôm ở cùng nhau! (length: 7647)
Nàng vẫn chưa mở mắt, giọng Dung Cửu Tư đã lạnh băng vang lên: "Ngươi tốt nhất nên chứng minh rằng ngươi còn có giá trị sống, nếu không bổn vương có thể lập tức tiễn ngươi về nơi chín suối."
Mộc Vân Thù nghe giọng hắn thì giật mình tỉnh táo, rồi nhìn thấy Dung Cửu Tư đang ôm sách ngồi trước bàn.
Ánh đèn dầu hắt lên nửa khuôn mặt hắn, làm nổi bật gò má như tượng tạc tinh xảo, dù rất tuấn tú nhưng lại lạnh lùng như băng, không chút hơi ấm.
Nàng thất vọng nằm vật xuống, thầm nhủ: "Ông đây không muốn xuyên không, ông đây muốn về nhà làm thánh thủ quốc y được người người yêu mến!"
Dung Cửu Tư lạnh giọng hỏi: "Y thuật của ngươi học từ đâu?"
Mộc Vân Thù vừa khó chịu trong người vừa bực bội trong lòng, biết hắn sẽ không giết mình, nàng liền liều mạng: "Ông đây trời sinh tài giỏi, tự học thành tài, không cần ai dạy."
Dung Cửu Tư hỏi lại: "Ông đây? Ngươi là ông của ai?"
Mộc Vân Thù nghĩ đến thủ đoạn của hắn, lại ngẫm đến tình cảnh của mình, quyết định tạm thời nhẫn nhịn: "Ngươi là ông của ta."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn ném cuốn sách đang cầm trên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng.
Mộc Vân Thù lập tức cuộn tròn chăn mền lại: "Á! Lạnh quá, đau đầu quá!"
"Có phải ta sắp chết không? Ta chết không sao, chỉ tiếc là sau này không ai chữa chân cho Vương gia, Vương gia muốn ngồi xe lăn cả đời."
Dung Cửu Tư: "..."
Nếu không phải trước đó nàng chứng minh là thật sự hiểu lời hắn nói, thì lúc này hắn đã rút kiếm chém nàng rồi.
Hắn lạnh lùng nói: "Bổn vương cho ngươi ba ngày, nếu ngươi không giải được độc cho bổn vương, thì ra sau cửa quỳ xuống làm phân bón cho cây quế hoa."
Mộc Vân Thù cười nói: "Vương gia, ngươi đang đùa sao?"
Dung Cửu Tư nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn nói: "Ngươi trúng độc đã một năm, trong thời gian đó ít nhất đã được năm vị đại phu trở lên chữa trị."
"Những vị đại phu này đều bó tay trước độc của Vương gia, có người ngay từ đầu đã đi sai hướng, có người ban đầu còn có chút hiệu quả, sau đó lại vô dụng."
Nàng nói đến đây hơi nhướn mày: "Lúc mới trúng độc chân ngươi vẫn đi lại bình thường."
"Trong số những đại phu đó có người đã giúp ngươi kiềm chế độc tố, nhưng phương pháp không đúng, khiến chân ngươi không đi được từ lúc đó."
Dung Cửu Tư nhìn ánh mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mộc Vân Thù thấy vẻ mặt hắn thì cười: "Xem ra là ta đoán đúng hết rồi."
"Những người này chữa cho ngươi lâu như vậy, tuy là tạm thời bảo toàn tính mạng của ngươi, nhưng lại khiến độc tố lan ra khắp toàn thân."
"Nếu hiện tại muốn giải độc cho ngươi, các đại phu chắc đã nói với ngươi rằng, ngươi chỉ có thể sống thêm ba tháng."
Mắt Dung Cửu Tư hơi híp lại: "Ai nói với ngươi những điều này?"
Mộc Vân Thù kéo chăn lên người, ngồi ngay ngắn trên giường nhìn Dung Cửu Tư nói: "Không ai nói cả, đây đều là do ta xem mạch đoán bệnh mà ra."
Dung Cửu Tư chợt nhớ lại cảnh nàng thừa cơ đến gần hắn trước đó, nàng đã chộp lấy cổ tay hắn.
Nếu chỉ cần bắt mạch mà nàng đã đánh giá được nhiều điều như vậy, thì y thuật của nàng còn cao hơn hẳn những đại phu hắn từng tìm trước kia.
Chỉ là, trước đây nàng mang tiếng xấu xí, ngốc nghếch không ai bằng, giờ đây nàng lại khác xa với những gì người ta đồn đại.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi không phải Mộc Vân Thù, ngươi là ai?"
Mộc Vân Thù đã dự liệu trước lời nói khi muốn thể hiện y thuật của mình trước mặt hắn: "Ta không phải Mộc Vân Thù thì là ai?"
"Mẹ ta sinh ta ra đã mất, chưa đầy một năm sau khi bà mất, cha ta đã lấy vợ kế."
Nàng nói đến đây, tự giễu cười: "Nếu như ta không giả vờ ngốc một chút, thì làm sao sống đến bây giờ được."
Ánh mắt Dung Cửu Tư như có điều suy nghĩ.
Mộc Vân Thù lại khẽ thở dài: "Mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ trước mặt người khác, còn ta, chỉ là muốn sống sót thôi."
Ánh mắt Dung Cửu Tư không còn lạnh lẽo như trước, nhưng mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm: "Y thuật của ngươi học từ ai?"
Mộc Vân Thù đáp: "Học từ ông tiên râu trắng trong mơ."
Dung Cửu Tư: "..."
Nàng đúng là quỷ quái mà!
Mộc Vân Thù cười nhạt: "Đối với Vương gia, chỉ cần ta có thể giải độc cho ngươi, thì việc ta học y thuật từ ai có quan trọng không?"
Dung Cửu Tư nhíu mày, Mộc Vân Thù nói tiếp: "Độc của ngươi bây giờ đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi."
"Nếu không nhờ nội lực thâm hậu, thì ngươi đã sớm chết rồi."
"Trong tình huống này mà muốn giải độc sạch sẽ cho ngươi, ít nhất cũng phải mất nửa năm."
Nói đến đây, nàng ngọt ngào cười với Dung Cửu Tư: "Vương gia muốn dành nửa năm để ta giải độc cho ngươi, hay là bây giờ giết ta luôn, ngươi tự quyết định đi."
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Bổn vương dựa vào đâu mà tin ngươi?"
Mộc Vân Thù nhướn mày: "Ta sao biết được!"
"Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, ngươi muốn tin hay không thì tùy, nếu ngươi không tin thì đến giết ta ngay bây giờ đi!"
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn phát hiện nàng đúng là một kẻ lưu manh, hoàn toàn không có điểm nào để mà hạ thủ.
Bụng Mộc Vân Thù kêu lên một tiếng, nàng liền nói: "Nếu ngươi không muốn giết ta ngay bây giờ, có thể cho ta chút gì ăn được không?"
Hôm qua nàng chạy cả đêm, lại thức cả ngày, giờ dù không có chút khẩu vị nào nhưng bụng lại rất đói, cũng phải kiếm chút gì để bỏ bụng.
Dung Cửu Tư không để ý tới nàng, tự mình di chuyển xe lăn ra ngoài.
Mộc Vân Thù vội nói: "Ngươi khoan đi đã!"
Nàng đứng dậy muốn chặn hắn lại, nhưng đáng tiếc nàng đã thức cả ngày lại còn đói lả, vừa đứng dậy đã hoa mắt chóng mặt, ngã thẳng về phía trước.
Cú ngã đó khiến cả người nàng đổ vào lòng Dung Cửu Tư, hắn lại ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng nhè nhẹ.
Hắn theo bản năng nhìn xuống:
Nàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vốn dĩ dây lưng áo ngủ đã không được buộc chặt, giờ ngã một cái lại càng trở nên lỏng lẻo.
Từ góc nhìn của hắn có thể thấy chiếc yếm hoa lan tinh xảo và làn da trắng nõn như ngọc.
Tai hắn hơi ửng hồng, đưa tay muốn đẩy nàng ra, tay vừa chạm đến vai nàng đã cảm thấy mịn màng non mềm.
Hắn như bị bỏng vội vàng rụt tay lại: "Đứng lên!"
Mộc Vân Thù không hề ý thức được cảnh xuân lúc này, nàng cho rằng hắn ghét nàng nên mới phản ứng như vậy.
Nàng hoảng hốt muốn điều chỉnh lại cho bản thân bớt hoa mắt chóng mặt, lại vô tình làm xô lệch vạt áo hắn.
Mái tóc mềm mại của nàng cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, vừa mềm mại vừa tê dại, khiến tai hắn đỏ bừng ngay lập tức.
Dung Cửu Tư: "..."
Kiếm Thất nghe thấy tiếng động vội chạy vào từ cửa: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"
Dung Cửu Tư lập tức quay xe lăn để chắn tầm nhìn của Kiếm Thất, rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Từ góc nhìn của Kiếm Thất, hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Kiếm Thất: "! ! ! ! !"
Vương gia sáng nay còn cực kỳ ghét Mộc Vân Thù, buổi tối hai người đã ôm nhau rồi?
Thật là thay đổi quá nhanh a!
Hắn không kìm được nói: "Vương gia..."
"Ra ngoài!" Giọng Dung Cửu Tư còn lạnh hơn mấy phần.
Kiếm Thất như làn khói chạy mất.
Dung Cửu Tư hít sâu một hơi rồi nói: "Mộc Vân Thù, bình thường ngươi hay quyến rũ đàn ông như vậy à?"
"Đáng tiếc cho dù ngươi có cởi hết đồ ra, bổn vương cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một chút!"
Mộc Vân Thù nghe giọng hắn thì giật mình tỉnh táo, rồi nhìn thấy Dung Cửu Tư đang ôm sách ngồi trước bàn.
Ánh đèn dầu hắt lên nửa khuôn mặt hắn, làm nổi bật gò má như tượng tạc tinh xảo, dù rất tuấn tú nhưng lại lạnh lùng như băng, không chút hơi ấm.
Nàng thất vọng nằm vật xuống, thầm nhủ: "Ông đây không muốn xuyên không, ông đây muốn về nhà làm thánh thủ quốc y được người người yêu mến!"
Dung Cửu Tư lạnh giọng hỏi: "Y thuật của ngươi học từ đâu?"
Mộc Vân Thù vừa khó chịu trong người vừa bực bội trong lòng, biết hắn sẽ không giết mình, nàng liền liều mạng: "Ông đây trời sinh tài giỏi, tự học thành tài, không cần ai dạy."
Dung Cửu Tư hỏi lại: "Ông đây? Ngươi là ông của ai?"
Mộc Vân Thù nghĩ đến thủ đoạn của hắn, lại ngẫm đến tình cảnh của mình, quyết định tạm thời nhẫn nhịn: "Ngươi là ông của ta."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn ném cuốn sách đang cầm trên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng.
Mộc Vân Thù lập tức cuộn tròn chăn mền lại: "Á! Lạnh quá, đau đầu quá!"
"Có phải ta sắp chết không? Ta chết không sao, chỉ tiếc là sau này không ai chữa chân cho Vương gia, Vương gia muốn ngồi xe lăn cả đời."
Dung Cửu Tư: "..."
Nếu không phải trước đó nàng chứng minh là thật sự hiểu lời hắn nói, thì lúc này hắn đã rút kiếm chém nàng rồi.
Hắn lạnh lùng nói: "Bổn vương cho ngươi ba ngày, nếu ngươi không giải được độc cho bổn vương, thì ra sau cửa quỳ xuống làm phân bón cho cây quế hoa."
Mộc Vân Thù cười nói: "Vương gia, ngươi đang đùa sao?"
Dung Cửu Tư nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn nói: "Ngươi trúng độc đã một năm, trong thời gian đó ít nhất đã được năm vị đại phu trở lên chữa trị."
"Những vị đại phu này đều bó tay trước độc của Vương gia, có người ngay từ đầu đã đi sai hướng, có người ban đầu còn có chút hiệu quả, sau đó lại vô dụng."
Nàng nói đến đây hơi nhướn mày: "Lúc mới trúng độc chân ngươi vẫn đi lại bình thường."
"Trong số những đại phu đó có người đã giúp ngươi kiềm chế độc tố, nhưng phương pháp không đúng, khiến chân ngươi không đi được từ lúc đó."
Dung Cửu Tư nhìn ánh mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mộc Vân Thù thấy vẻ mặt hắn thì cười: "Xem ra là ta đoán đúng hết rồi."
"Những người này chữa cho ngươi lâu như vậy, tuy là tạm thời bảo toàn tính mạng của ngươi, nhưng lại khiến độc tố lan ra khắp toàn thân."
"Nếu hiện tại muốn giải độc cho ngươi, các đại phu chắc đã nói với ngươi rằng, ngươi chỉ có thể sống thêm ba tháng."
Mắt Dung Cửu Tư hơi híp lại: "Ai nói với ngươi những điều này?"
Mộc Vân Thù kéo chăn lên người, ngồi ngay ngắn trên giường nhìn Dung Cửu Tư nói: "Không ai nói cả, đây đều là do ta xem mạch đoán bệnh mà ra."
Dung Cửu Tư chợt nhớ lại cảnh nàng thừa cơ đến gần hắn trước đó, nàng đã chộp lấy cổ tay hắn.
Nếu chỉ cần bắt mạch mà nàng đã đánh giá được nhiều điều như vậy, thì y thuật của nàng còn cao hơn hẳn những đại phu hắn từng tìm trước kia.
Chỉ là, trước đây nàng mang tiếng xấu xí, ngốc nghếch không ai bằng, giờ đây nàng lại khác xa với những gì người ta đồn đại.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi không phải Mộc Vân Thù, ngươi là ai?"
Mộc Vân Thù đã dự liệu trước lời nói khi muốn thể hiện y thuật của mình trước mặt hắn: "Ta không phải Mộc Vân Thù thì là ai?"
"Mẹ ta sinh ta ra đã mất, chưa đầy một năm sau khi bà mất, cha ta đã lấy vợ kế."
Nàng nói đến đây, tự giễu cười: "Nếu như ta không giả vờ ngốc một chút, thì làm sao sống đến bây giờ được."
Ánh mắt Dung Cửu Tư như có điều suy nghĩ.
Mộc Vân Thù lại khẽ thở dài: "Mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ trước mặt người khác, còn ta, chỉ là muốn sống sót thôi."
Ánh mắt Dung Cửu Tư không còn lạnh lẽo như trước, nhưng mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm: "Y thuật của ngươi học từ ai?"
Mộc Vân Thù đáp: "Học từ ông tiên râu trắng trong mơ."
Dung Cửu Tư: "..."
Nàng đúng là quỷ quái mà!
Mộc Vân Thù cười nhạt: "Đối với Vương gia, chỉ cần ta có thể giải độc cho ngươi, thì việc ta học y thuật từ ai có quan trọng không?"
Dung Cửu Tư nhíu mày, Mộc Vân Thù nói tiếp: "Độc của ngươi bây giờ đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi."
"Nếu không nhờ nội lực thâm hậu, thì ngươi đã sớm chết rồi."
"Trong tình huống này mà muốn giải độc sạch sẽ cho ngươi, ít nhất cũng phải mất nửa năm."
Nói đến đây, nàng ngọt ngào cười với Dung Cửu Tư: "Vương gia muốn dành nửa năm để ta giải độc cho ngươi, hay là bây giờ giết ta luôn, ngươi tự quyết định đi."
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Bổn vương dựa vào đâu mà tin ngươi?"
Mộc Vân Thù nhướn mày: "Ta sao biết được!"
"Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, ngươi muốn tin hay không thì tùy, nếu ngươi không tin thì đến giết ta ngay bây giờ đi!"
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn phát hiện nàng đúng là một kẻ lưu manh, hoàn toàn không có điểm nào để mà hạ thủ.
Bụng Mộc Vân Thù kêu lên một tiếng, nàng liền nói: "Nếu ngươi không muốn giết ta ngay bây giờ, có thể cho ta chút gì ăn được không?"
Hôm qua nàng chạy cả đêm, lại thức cả ngày, giờ dù không có chút khẩu vị nào nhưng bụng lại rất đói, cũng phải kiếm chút gì để bỏ bụng.
Dung Cửu Tư không để ý tới nàng, tự mình di chuyển xe lăn ra ngoài.
Mộc Vân Thù vội nói: "Ngươi khoan đi đã!"
Nàng đứng dậy muốn chặn hắn lại, nhưng đáng tiếc nàng đã thức cả ngày lại còn đói lả, vừa đứng dậy đã hoa mắt chóng mặt, ngã thẳng về phía trước.
Cú ngã đó khiến cả người nàng đổ vào lòng Dung Cửu Tư, hắn lại ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng nhè nhẹ.
Hắn theo bản năng nhìn xuống:
Nàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vốn dĩ dây lưng áo ngủ đã không được buộc chặt, giờ ngã một cái lại càng trở nên lỏng lẻo.
Từ góc nhìn của hắn có thể thấy chiếc yếm hoa lan tinh xảo và làn da trắng nõn như ngọc.
Tai hắn hơi ửng hồng, đưa tay muốn đẩy nàng ra, tay vừa chạm đến vai nàng đã cảm thấy mịn màng non mềm.
Hắn như bị bỏng vội vàng rụt tay lại: "Đứng lên!"
Mộc Vân Thù không hề ý thức được cảnh xuân lúc này, nàng cho rằng hắn ghét nàng nên mới phản ứng như vậy.
Nàng hoảng hốt muốn điều chỉnh lại cho bản thân bớt hoa mắt chóng mặt, lại vô tình làm xô lệch vạt áo hắn.
Mái tóc mềm mại của nàng cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, vừa mềm mại vừa tê dại, khiến tai hắn đỏ bừng ngay lập tức.
Dung Cửu Tư: "..."
Kiếm Thất nghe thấy tiếng động vội chạy vào từ cửa: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"
Dung Cửu Tư lập tức quay xe lăn để chắn tầm nhìn của Kiếm Thất, rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Từ góc nhìn của Kiếm Thất, hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Kiếm Thất: "! ! ! ! !"
Vương gia sáng nay còn cực kỳ ghét Mộc Vân Thù, buổi tối hai người đã ôm nhau rồi?
Thật là thay đổi quá nhanh a!
Hắn không kìm được nói: "Vương gia..."
"Ra ngoài!" Giọng Dung Cửu Tư còn lạnh hơn mấy phần.
Kiếm Thất như làn khói chạy mất.
Dung Cửu Tư hít sâu một hơi rồi nói: "Mộc Vân Thù, bình thường ngươi hay quyến rũ đàn ông như vậy à?"
"Đáng tiếc cho dù ngươi có cởi hết đồ ra, bổn vương cũng sẽ không thèm nhìn ngươi một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận