Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 39: Việc này có chút điên cuồng (length: 7799)
Mộc Vân Thù nhất thời không kịp phản ứng, Dung Cửu Tư phản ứng cực nhanh, một chưởng đánh nàng ngã xuống đất.
Nàng lăn lông lốc vài vòng tại chỗ, lúc ngẩng đầu lên, Dung Cửu Tư đã giao chiến với thích khách kia.
Nàng không nhịn được nói: "Đậu đen rau muống! Cứu mạng a!"
Tiếng nói vừa dứt, lại có người phá cửa sổ xông vào, lần nữa lao tới chỗ nàng.
Mộc Vân Thù kiếp trước học qua quân thể quyền và các kỹ thuật cận chiến trong quân đội, rèn luyện thân thể đánh mấy tên lưu manh nhỏ không thành vấn đề, nhưng đối đầu với cao thủ thực sự thì không đủ sức.
Chỉ trong nháy mắt, Mộc Vân Thù đã rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có mấy lần suýt bị người đâm trúng, nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy thì mạng nhỏ đã không còn.
Dung Cửu Tư một kiếm giết chết một thích khách, chạy đến cứu Mộc Vân Thù.
Chỉ là hắn ngồi xe lăn, hành động bất tiện, lại trúng độc chưa rõ, lúc này liên tiếp vận dụng nội lực, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn còn chưa đến được chỗ Mộc Vân Thù đã bị một thích khách khác chặn lại.
Mộc Vân Thù thấy tình hình này, hắn không qua được thì nàng tự mình đi qua.
Vừa lúc thích khách lại vung dao chém tới, nàng lăn người tránh né, vừa vặn lăn đến bên cạnh xe lăn của Dung Cửu Tư.
Dung Cửu Tư đưa tay đỡ cho Mộc Vân Thù một kiếm, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Mộc Vân Thù từng chữa bệnh cho hắn, hiểu rất rõ tình trạng cơ thể hắn, biết đây là do hắn vận nội lực quá nhiều, độc bắt đầu phản phệ tâm mạch.
Nếu còn tiếp tục xông lên nữa, hôm nay hắn có lẽ sẽ phải nằm luôn tại chỗ này.
Lúc này, tính mạng nàng và hắn đang gắn liền, nàng vội vàng cầm lấy cây ngân châm trên bàn, nhanh chóng vén áo trước ngực hắn lên, để bảo vệ tâm mạch của hắn.
Dung Cửu Tư liếc nhìn nàng một cái, tay cầm kiếm lại đâm về phía nàng.
Nàng giật mình kêu lên, cho rằng hắn ghét việc nàng cởi áo hắn ra, nên muốn giết nàng.
Nàng không nhịn được nói: "Ta là..."
Nàng chưa dứt lời, đã cảm thấy mũi kiếm lạnh lẽo áp sát vào tai nàng đâm ra.
Sự băng giá cực độ nơi mũi kiếm khiến nàng sợ hãi run rẩy cả người, những lời định nói cũng không thốt ra được.
Trong tích tắc tiếp theo, nàng cảm nhận được chất lỏng ấm áp phun lên cổ.
Cái lạnh thấu xương cùng sự nóng hổi, sền sệt, kích thích tận đáy lòng khiến nàng run rẩy, chân nhũn ra, ngã vào trong lòng hắn.
Dung Cửu Tư cau mày nói: "Đứng lên!"
Mộc Vân Thù mặt mày ủ rũ nói: "Chân run, không đứng dậy nổi!"
Dung Cửu Tư: "..."
Thích khách lại xông tới, hắn không có thời gian đôi co.
Một thích khách lặng lẽ từ sau lưng Dung Cửu Tư cầm đoản đao đâm tới.
Hắn chăm chú đối phó thích khách phía trước, không phát hiện ra, Mộc Vân Thù lúc này mới hơi tỉnh lại, rút trâm cài tóc trên đầu đâm thẳng vào mắt thích khách.
Nàng đâm góc độ rất hiểm, theo mắt thích khách đâm thẳng vào não, thích khách thậm chí còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã vật xuống.
Dung Cửu Tư có chút bất ngờ, Mộc Vân Thù lại rút cây trâm cài tóc vừa đâm ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vốn dĩ hắn muốn vứt bỏ nàng, nhưng giờ phút này, chủ ý của hắn lại thay đổi.
Bàn tay không cầm kiếm của hắn kéo nàng ngồi lên đùi hắn.
Lúc sinh tử trước mắt, cũng không ai có thời gian để ý xem việc ngồi cùng nhau như vậy có thích hợp hay không.
Đám thích khách đến ám sát tổng cộng sáu người, lúc này đã bị giết bốn người.
Hai thích khách còn lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Dung Cửu Tư người mang bệnh tật ngồi xe lăn rõ ràng vẫn có thể ra tay, có phải là bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt hay không?
Còn cả Mộc Vân Thù, rõ ràng là một kẻ bất tài vô dụng, thế mà thân thủ cũng không tệ, còn giết được một người của bọn chúng!
Hai người biết nếu tiếp tục đánh nữa cũng vô nghĩa, hôm nay dù không giết được Dung Cửu Tư nhưng cũng có thu hoạch, bọn chúng liền xoay người bỏ chạy.
Dung Cửu Tư biết nếu để bọn chúng chạy thoát thì chuyện bệnh tình của hắn chuyển biến tốt sẽ bị bại lộ.
Mà chân của hắn lại không thể đứng dậy, không thể đuổi theo.
Thích khách cũng hiểu điều này, chạy rất nhanh, Dung Cửu Tư ném thanh kiếm trong tay, đâm thủng một tên thị vệ trong bọn.
Tên còn lại đã chạy tới cửa sổ, tung mình một cái là có thể nhảy ra ngoài.
Dung Cửu Tư cau mày, bên tay hắn đã không có vũ khí.
Mộc Vân Thù lúc này lại nhanh chóng nhảy xuống khỏi người hắn, kéo sợi dây thừng gần góc tường, cánh cửa sổ đang mở đột ngột đóng lại.
Thích khách không kịp phòng bị, bị cửa đập thẳng vào mặt, cả người choáng váng trong chớp mắt.
Cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, Mộc Vân Thù nhún người nhảy lên, cây trâm cài tóc trên tay đâm vào đúng chỗ khe hở duy nhất trên xương sọ của thích khách.
Dung Cửu Tư: "..."
Đây là lần thứ hai nàng giết người trong đêm nay.
Mộc Vân Thù thấy thích khách kia ngã xuống, cũng ngồi phịch xuống đất, thở dốc từng hồi.
Dung Cửu Tư hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Mộc Vân Thù trả lời: "Có sao, ta sợ lắm!"
Dung Cửu Tư: "..."
Đây là lần thứ hai trong đêm nay hắn nghe nàng nói sợ, chỉ là mỗi lần nói sợ thì nàng lại ra tay rất quyết đoán.
Cửa lại bị người đẩy ra, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.
Lần này đến là Kiếm Thất, không phải thích khách.
Kiếm Thất nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì giật mình kêu lên, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Thuộc hạ đến chậm, xin vương gia trách phạt."
Dung Cửu Tư liếc nhìn hắn nói: "Lúc có việc thì ngươi không ở đây, lúc không có chuyện gì thì mỗi ngày lắc lư trước mặt ta, đúng là đáng phạt."
Kiếm Thất cúi đầu đáp ứng, đây là lần thứ năm hắn bị phạt kể từ khi Mộc Vân Thù vào vương phủ.
Trước đây, ở những nơi Dung Cửu Tư từng ở, đều có ám vệ ở bên cạnh bảo vệ.
Gần đây, từ khi Mộc Vân Thù vào phủ, đám ám vệ đó lại hết sức bát quái, thích nghe lén đủ chuyện.
Dung Cửu Tư chê bọn họ phiền, nên đã cho bọn họ canh gác ở vòng ngoài, không cho phép vào sân.
Hôm nay trời đột nhiên đổ mưa lớn, thích khách từ vòng ngoài xông vào, tiếng sấm và mưa lớn che lấp động tĩnh ở đây, nên Kiếm Thất đã đến chậm.
Trong phòng loạn cào cào, la liệt mấy cái xác chết, nơi này không thể ở được nữa, Mộc Vân Thù liền đi theo Dung Cửu Tư đến chỗ ở của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộc Vân Thù đến chỗ ở của hắn, chỉ là trước đây nàng chưa từng quan sát kỹ.
Nàng nhìn kỹ mới thấy, cách bài trí trong phòng hết sức đơn giản, tông màu chủ đạo hơi tối, toát lên vẻ trầm ổn và lạnh lùng.
Giống như con người của Dung Cửu Tư.
Lúc Mộc Vân Thù vừa đến thì cơ thể vẫn còn hơi run, Dung Cửu Tư nhìn thấy, liền bảo Kiếm Thất đưa một bình trà nóng tới.
Hắn tự tay rót cho nàng một chén trà nóng, nàng ôm lấy chén trà uống hết mới dần bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng lại rửa mặt, thay bộ quần áo dính máu, cả người mới xem như hoàn hồn.
Dung Cửu Tư hỏi nàng: "Sợi dây ở cửa sổ là chuyện gì?"
Mộc Vân Thù đáp: "Ta sợ lại xảy ra chuyện như đêm tân hôn, nên mỗi tối trước khi đi ngủ đều đóng cửa cẩn thận."
"Mấy tên thích trèo cửa sổ, âm mưu quỷ kế, cho nên ta đặt thêm một sợi dây ở cửa sổ."
"Trước khi ngủ ta sẽ buộc sợi dây vào đầu giường, nếu có người muốn leo cửa sổ vào, ta có thể phát hiện ngay."
Dung Cửu Tư: "..."
Nàng lăn lông lốc vài vòng tại chỗ, lúc ngẩng đầu lên, Dung Cửu Tư đã giao chiến với thích khách kia.
Nàng không nhịn được nói: "Đậu đen rau muống! Cứu mạng a!"
Tiếng nói vừa dứt, lại có người phá cửa sổ xông vào, lần nữa lao tới chỗ nàng.
Mộc Vân Thù kiếp trước học qua quân thể quyền và các kỹ thuật cận chiến trong quân đội, rèn luyện thân thể đánh mấy tên lưu manh nhỏ không thành vấn đề, nhưng đối đầu với cao thủ thực sự thì không đủ sức.
Chỉ trong nháy mắt, Mộc Vân Thù đã rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có mấy lần suýt bị người đâm trúng, nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy thì mạng nhỏ đã không còn.
Dung Cửu Tư một kiếm giết chết một thích khách, chạy đến cứu Mộc Vân Thù.
Chỉ là hắn ngồi xe lăn, hành động bất tiện, lại trúng độc chưa rõ, lúc này liên tiếp vận dụng nội lực, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn còn chưa đến được chỗ Mộc Vân Thù đã bị một thích khách khác chặn lại.
Mộc Vân Thù thấy tình hình này, hắn không qua được thì nàng tự mình đi qua.
Vừa lúc thích khách lại vung dao chém tới, nàng lăn người tránh né, vừa vặn lăn đến bên cạnh xe lăn của Dung Cửu Tư.
Dung Cửu Tư đưa tay đỡ cho Mộc Vân Thù một kiếm, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Mộc Vân Thù từng chữa bệnh cho hắn, hiểu rất rõ tình trạng cơ thể hắn, biết đây là do hắn vận nội lực quá nhiều, độc bắt đầu phản phệ tâm mạch.
Nếu còn tiếp tục xông lên nữa, hôm nay hắn có lẽ sẽ phải nằm luôn tại chỗ này.
Lúc này, tính mạng nàng và hắn đang gắn liền, nàng vội vàng cầm lấy cây ngân châm trên bàn, nhanh chóng vén áo trước ngực hắn lên, để bảo vệ tâm mạch của hắn.
Dung Cửu Tư liếc nhìn nàng một cái, tay cầm kiếm lại đâm về phía nàng.
Nàng giật mình kêu lên, cho rằng hắn ghét việc nàng cởi áo hắn ra, nên muốn giết nàng.
Nàng không nhịn được nói: "Ta là..."
Nàng chưa dứt lời, đã cảm thấy mũi kiếm lạnh lẽo áp sát vào tai nàng đâm ra.
Sự băng giá cực độ nơi mũi kiếm khiến nàng sợ hãi run rẩy cả người, những lời định nói cũng không thốt ra được.
Trong tích tắc tiếp theo, nàng cảm nhận được chất lỏng ấm áp phun lên cổ.
Cái lạnh thấu xương cùng sự nóng hổi, sền sệt, kích thích tận đáy lòng khiến nàng run rẩy, chân nhũn ra, ngã vào trong lòng hắn.
Dung Cửu Tư cau mày nói: "Đứng lên!"
Mộc Vân Thù mặt mày ủ rũ nói: "Chân run, không đứng dậy nổi!"
Dung Cửu Tư: "..."
Thích khách lại xông tới, hắn không có thời gian đôi co.
Một thích khách lặng lẽ từ sau lưng Dung Cửu Tư cầm đoản đao đâm tới.
Hắn chăm chú đối phó thích khách phía trước, không phát hiện ra, Mộc Vân Thù lúc này mới hơi tỉnh lại, rút trâm cài tóc trên đầu đâm thẳng vào mắt thích khách.
Nàng đâm góc độ rất hiểm, theo mắt thích khách đâm thẳng vào não, thích khách thậm chí còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã vật xuống.
Dung Cửu Tư có chút bất ngờ, Mộc Vân Thù lại rút cây trâm cài tóc vừa đâm ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vốn dĩ hắn muốn vứt bỏ nàng, nhưng giờ phút này, chủ ý của hắn lại thay đổi.
Bàn tay không cầm kiếm của hắn kéo nàng ngồi lên đùi hắn.
Lúc sinh tử trước mắt, cũng không ai có thời gian để ý xem việc ngồi cùng nhau như vậy có thích hợp hay không.
Đám thích khách đến ám sát tổng cộng sáu người, lúc này đã bị giết bốn người.
Hai thích khách còn lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Dung Cửu Tư người mang bệnh tật ngồi xe lăn rõ ràng vẫn có thể ra tay, có phải là bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt hay không?
Còn cả Mộc Vân Thù, rõ ràng là một kẻ bất tài vô dụng, thế mà thân thủ cũng không tệ, còn giết được một người của bọn chúng!
Hai người biết nếu tiếp tục đánh nữa cũng vô nghĩa, hôm nay dù không giết được Dung Cửu Tư nhưng cũng có thu hoạch, bọn chúng liền xoay người bỏ chạy.
Dung Cửu Tư biết nếu để bọn chúng chạy thoát thì chuyện bệnh tình của hắn chuyển biến tốt sẽ bị bại lộ.
Mà chân của hắn lại không thể đứng dậy, không thể đuổi theo.
Thích khách cũng hiểu điều này, chạy rất nhanh, Dung Cửu Tư ném thanh kiếm trong tay, đâm thủng một tên thị vệ trong bọn.
Tên còn lại đã chạy tới cửa sổ, tung mình một cái là có thể nhảy ra ngoài.
Dung Cửu Tư cau mày, bên tay hắn đã không có vũ khí.
Mộc Vân Thù lúc này lại nhanh chóng nhảy xuống khỏi người hắn, kéo sợi dây thừng gần góc tường, cánh cửa sổ đang mở đột ngột đóng lại.
Thích khách không kịp phòng bị, bị cửa đập thẳng vào mặt, cả người choáng váng trong chớp mắt.
Cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, Mộc Vân Thù nhún người nhảy lên, cây trâm cài tóc trên tay đâm vào đúng chỗ khe hở duy nhất trên xương sọ của thích khách.
Dung Cửu Tư: "..."
Đây là lần thứ hai nàng giết người trong đêm nay.
Mộc Vân Thù thấy thích khách kia ngã xuống, cũng ngồi phịch xuống đất, thở dốc từng hồi.
Dung Cửu Tư hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Mộc Vân Thù trả lời: "Có sao, ta sợ lắm!"
Dung Cửu Tư: "..."
Đây là lần thứ hai trong đêm nay hắn nghe nàng nói sợ, chỉ là mỗi lần nói sợ thì nàng lại ra tay rất quyết đoán.
Cửa lại bị người đẩy ra, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.
Lần này đến là Kiếm Thất, không phải thích khách.
Kiếm Thất nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì giật mình kêu lên, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Thuộc hạ đến chậm, xin vương gia trách phạt."
Dung Cửu Tư liếc nhìn hắn nói: "Lúc có việc thì ngươi không ở đây, lúc không có chuyện gì thì mỗi ngày lắc lư trước mặt ta, đúng là đáng phạt."
Kiếm Thất cúi đầu đáp ứng, đây là lần thứ năm hắn bị phạt kể từ khi Mộc Vân Thù vào vương phủ.
Trước đây, ở những nơi Dung Cửu Tư từng ở, đều có ám vệ ở bên cạnh bảo vệ.
Gần đây, từ khi Mộc Vân Thù vào phủ, đám ám vệ đó lại hết sức bát quái, thích nghe lén đủ chuyện.
Dung Cửu Tư chê bọn họ phiền, nên đã cho bọn họ canh gác ở vòng ngoài, không cho phép vào sân.
Hôm nay trời đột nhiên đổ mưa lớn, thích khách từ vòng ngoài xông vào, tiếng sấm và mưa lớn che lấp động tĩnh ở đây, nên Kiếm Thất đã đến chậm.
Trong phòng loạn cào cào, la liệt mấy cái xác chết, nơi này không thể ở được nữa, Mộc Vân Thù liền đi theo Dung Cửu Tư đến chỗ ở của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộc Vân Thù đến chỗ ở của hắn, chỉ là trước đây nàng chưa từng quan sát kỹ.
Nàng nhìn kỹ mới thấy, cách bài trí trong phòng hết sức đơn giản, tông màu chủ đạo hơi tối, toát lên vẻ trầm ổn và lạnh lùng.
Giống như con người của Dung Cửu Tư.
Lúc Mộc Vân Thù vừa đến thì cơ thể vẫn còn hơi run, Dung Cửu Tư nhìn thấy, liền bảo Kiếm Thất đưa một bình trà nóng tới.
Hắn tự tay rót cho nàng một chén trà nóng, nàng ôm lấy chén trà uống hết mới dần bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng lại rửa mặt, thay bộ quần áo dính máu, cả người mới xem như hoàn hồn.
Dung Cửu Tư hỏi nàng: "Sợi dây ở cửa sổ là chuyện gì?"
Mộc Vân Thù đáp: "Ta sợ lại xảy ra chuyện như đêm tân hôn, nên mỗi tối trước khi đi ngủ đều đóng cửa cẩn thận."
"Mấy tên thích trèo cửa sổ, âm mưu quỷ kế, cho nên ta đặt thêm một sợi dây ở cửa sổ."
"Trước khi ngủ ta sẽ buộc sợi dây vào đầu giường, nếu có người muốn leo cửa sổ vào, ta có thể phát hiện ngay."
Dung Cửu Tư: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận