Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 15: Ly hôn sách không gặp (length: 7632)
Mộc Vân Thù lúc này cuối cùng cũng chậm lại, nàng loạng choạng đứng lên, lúc này mới phát hiện dây thắt lưng bị nới lỏng.
Nàng biết hắn ghét nàng, lúc này cũng lười giải thích, nghĩ rằng: "Vương gia yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi."
Nói xong nàng lại ôm bụng than: "Ta đói lắm rồi, sắp chết đói!"
Dung Cửu Tư ngay khi nàng đứng dậy đã nhanh chóng chỉnh lại quần áo bị nàng vô tình cởi ra.
Hắn mặt mày đen lại nói: "Kiếm Thất, bảo nhà bếp mang một bát cháo tới."
Kiếm Thất ở bên ngoài lên tiếng.
Mộc Vân Thù lập tức tươi tỉnh hẳn: "Vương gia người đẹp trai lại tốt bụng, sau này nhất định sẽ cưới được một vị vương phi xinh đẹp như hoa như ngọc!"
Dung Cửu Tư mặt càng đen hơn.
Rất nhanh Kiếm Thất liền mang cháo đến, khi đến hắn hết nhìn Mộc Vân Thù rồi lại nhìn Dung Cửu Tư bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dung Cửu Tư không thể nhịn được nữa: "Còn nhìn nữa, bổn vương móc mắt ngươi ra."
Kiếm Thất lập tức cúi đầu đứng ở góc tường.
Dung Cửu Tư lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn vội vàng đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Mộc Vân Thù lúc này đã uống cạn bát cháo, cảm thấy mình lại được sống tiếp.
Dung Cửu Tư trong lúc nàng ăn cháo cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn trầm giọng nói: "Trong vòng nửa năm, thay bổn vương loại bỏ sạch độc trong người, nửa năm này, bản vương bảo ngươi không chết."
Mộc Vân Thù cầm khăn cẩn thận lau khóe miệng: "Còn một điều kiện nữa."
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Ngươi không có tư cách ra điều kiện."
Mộc Vân Thù ngả người ra ghế: "Vậy ta chết đi."
Gân xanh trên trán Dung Cửu Tư nổi lên, hắn cố nén giận nói: "Ngươi nói bổn vương nghe thử, không quá đáng thì bổn vương có thể đáp ứng."
Mộc Vân Thù cười: "Vậy thì thêm sáu điều kiện nữa đi!"
Dung Cửu Tư lạnh lùng nhìn nàng, nàng một tay chống cằm nhìn hắn nói: "Vương gia, ngươi nên hiểu rõ một chuyện, hiện tại là ngươi đang cầu ta."
"Một đại phu, dụng tâm chữa bệnh và chữa bệnh qua loa là hai hiệu quả hoàn toàn khác biệt."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Ngươi đang uy hiếp bổn vương?"
"Không dám." Mộc Vân Thù nhướn mày: "Ta chỉ là đang giảng đạo lý với Vương gia."
"Một môi trường thoải mái, một cuộc sống thuận tâm, sẽ giúp y thuật của đại phu tăng tiến."
Sắc mặt Dung Cửu Tư lạnh băng, Mộc Vân Thù khẽ cong môi: "Thực ra những điều này không quan trọng, quan trọng là khắp thiên hạ này, trừ ta ra không ai có thể hiểu rõ độc của Vương gia."
Dung Cửu Tư hít sâu một hơi nói: "Ngươi nói đi."
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Thứ nhất, trong những ngày ta chữa bệnh cho Vương gia, Vương gia phải bảo đảm an toàn cho ta."
"Thứ hai, ta cần một cái viện tử riêng để ở."
"Thứ ba, tiền khám bệnh là mười vạn lượng."
"Thứ tư, sau khi ta chữa khỏi cho Vương gia, Vương gia phải đưa ta rời khỏi kinh thành an toàn."
Mấy điều kiện nàng đưa ra đều không quá đáng, mười vạn lượng tiền khám bệnh tuy đắt nhưng Dung Cửu Tư tự nhận mạng hắn không chỉ đáng giá mười vạn lượng.
Hai người vì không tin tưởng lẫn nhau, thế là ký một bản hợp đồng.
Mộc Vân Thù cầm hợp đồng xem xét những chữ viết mạnh mẽ cứng cáp khen ngợi: "Chữ của Vương gia viết không tệ nha!"
Dung Cửu Tư không mấy kiên nhẫn với nàng, bắt lấy tay nàng ấn xuống dấu mực, rồi ký tên lên hợp đồng.
Mộc Vân Thù khẽ bĩu môi, đưa tay về phía Dung Cửu Tư: "Hợp tác vui vẻ."
Dung Cửu Tư nghiêng mắt nhìn nàng: "Trong vòng nửa năm nếu ngươi không thể chữa khỏi cho bổn vương thì ngươi có thể chết."
Mộc Vân Thù cũng không tức giận: "Ta tin vào y thuật của ta, không có chuyện đó đâu."
Dung Cửu Tư thấy nàng tự tin ngồi đó, cả người như tỏa sáng.
Hắn khép mắt đào hoa, cất hợp đồng rồi quay người bước đi.
Mộc Vân Thù nhớ ra một chuyện: "Ngươi giết Từ Mẫn rồi?"
Dung Cửu Tư dừng xe lăn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Đau lòng à?"
Mộc Vân Thù lắc đầu: "Ý ta là, nếu hắn vẫn chưa chết, ta sẽ cho hắn thêm một đao."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Mới vừa trộm tình xong đã muốn giết người diệt khẩu."
"Quả là đồ ong đốt đuôi ngựa, lòng dạ đàn bà độc nhất."
Mộc Vân Thù: "..."
Sau khi Dung Cửu Tư ra ngoài, Mộc Vân Thù mới vung nắm đấm về hướng hắn, nàng chưa từng gặp người đàn ông nào đáng ghét hơn hắn!
Từ lúc xuyên qua tới, nàng luôn tìm cách bảo toàn mạng sống.
Bây giờ nàng biết mạng mình tạm thời giữ được, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bắt đầu có chút khó khăn, sau này tình cảnh có lẽ sẽ gian nan, nhưng tạm thời nàng sẽ không chết.
Cũng may mà nàng đã tìm Dung Cửu Tư viết giấy ly hôn, nàng không tính là vương phi của hắn.
Nếu không, với tính tình của hắn, chỉ chuyện nàng đội nón xanh cho hắn đêm tân hôn thôi, hắn cũng có thể chơi chết nàng.
Nghĩ tới tờ giấy ly hôn, cả người nàng bỗng run lên, nàng mới phát hiện quần áo của mình đã bị thay hết, tờ giấy ly hôn đâu mất rồi!
Nàng lập tức lục lọi khắp phòng, tìm thấy số ngân phiếu Dung Cửu Tư đưa cho nàng trong ngăn kéo nhưng không thấy giấy ly hôn đâu cả.
Xem tình hình này thì tám phần tờ giấy ly hôn đã bị đánh rơi trên đường trốn chạy.
Nàng lập tức có chút nhức đầu, nếu tờ giấy ly hôn rơi vào tay kẻ có tâm cơ thì sợ sẽ mang đến phiền toái không đáng có.
Nàng muốn ra ngoài tìm nhưng lại nhớ hôm qua đã chạy một quãng đường dài, ai mà biết tờ giấy ly hôn bị nhét ở đâu.
Hơn nữa nàng ngủ cả ngày trên giường, khả năng tờ giấy ly hôn bị người khác nhặt được là rất lớn.
Nàng xoa thái dương, cuối cùng quyết định giấu chuyện làm mất tờ giấy ly hôn với Dung Cửu Tư, dù sao thì hắn cũng đã viết giấy ly hôn, hai người không còn là vợ chồng nữa.
Dung Cửu Tư mở tờ giấy ly hôn được gói kỹ bằng giấy dầu, ánh mắt hắn lạnh lùng.
Tờ giấy ly hôn này là do tỳ nữ khi thay đồ cho Mộc Vân Thù làm rơi từ trên người nàng xuống, bọn họ không biết nên xử lý thế nào liền trình lên cho hắn.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, hắn tiện tay nhét tờ giấy ly hôn vào ngăn kéo sâu nhất.
Kiếm Thất đi vào nói: "Vương gia, Doãn trưởng sử đã trở về."
Sắc mặt Dung Cửu Tư dịu đi không ít: "Mời hắn vào."
Doãn trưởng sử tên đầy đủ là Doãn Chiếu Phong, là trưởng sử của Định Vương phủ, cũng là quân sư của Dung Cửu Tư khi còn trong quân, hai người danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực ra thân như huynh đệ.
Vào ngày Dung Cửu Tư thành thân, Doãn Chiếu Phong sợ có người thừa cơ gây chuyện, nên đã ra đại doanh ngoài thành để trấn quân.
Rất nhanh, Doãn Chiếu Phong đi vào, hắn vừa đi vừa than vãn: "Ta chỉ mới ba ngày không ở vương phủ, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Biết thế đã có kẻ thừa cơ vào vương phủ gây chuyện, thì ta đã ở lại trong phủ."
Ngày thường Định Vương phủ phòng vệ nghiêm ngặt, ngày đại hôn Doãn Chiếu Phong đi đại doanh, Dung Cửu Tư trúng độc, Định Vương phủ không có người trấn giữ, nên bị người thừa cơ xông vào.
Chuyện vương phi mất trinh trong đêm tân hôn, nếu truyền ra Dung Cửu Tư sẽ trở thành trò cười của toàn kinh thành.
Dung Cửu Tư không để bụng nói: "Bổn vương cũng đâu phải lần đầu tiên bị người hãm hại, có thêm lần này cũng chẳng sao."
Doãn Chiếu Phong thở dài một tiếng thật dài.
Hắn biết Dung Cửu Tư từ sau khi tiên đế băng hà, cuộc sống đã vô cùng khó khăn.
Bởi vì tiên đế đã từng có ý định lập hắn làm đế, nên thái hậu cùng Nguyên Minh đế đều xem hắn là cái gai trong mắt...
Nàng biết hắn ghét nàng, lúc này cũng lười giải thích, nghĩ rằng: "Vương gia yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi."
Nói xong nàng lại ôm bụng than: "Ta đói lắm rồi, sắp chết đói!"
Dung Cửu Tư ngay khi nàng đứng dậy đã nhanh chóng chỉnh lại quần áo bị nàng vô tình cởi ra.
Hắn mặt mày đen lại nói: "Kiếm Thất, bảo nhà bếp mang một bát cháo tới."
Kiếm Thất ở bên ngoài lên tiếng.
Mộc Vân Thù lập tức tươi tỉnh hẳn: "Vương gia người đẹp trai lại tốt bụng, sau này nhất định sẽ cưới được một vị vương phi xinh đẹp như hoa như ngọc!"
Dung Cửu Tư mặt càng đen hơn.
Rất nhanh Kiếm Thất liền mang cháo đến, khi đến hắn hết nhìn Mộc Vân Thù rồi lại nhìn Dung Cửu Tư bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dung Cửu Tư không thể nhịn được nữa: "Còn nhìn nữa, bổn vương móc mắt ngươi ra."
Kiếm Thất lập tức cúi đầu đứng ở góc tường.
Dung Cửu Tư lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn vội vàng đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Mộc Vân Thù lúc này đã uống cạn bát cháo, cảm thấy mình lại được sống tiếp.
Dung Cửu Tư trong lúc nàng ăn cháo cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn trầm giọng nói: "Trong vòng nửa năm, thay bổn vương loại bỏ sạch độc trong người, nửa năm này, bản vương bảo ngươi không chết."
Mộc Vân Thù cầm khăn cẩn thận lau khóe miệng: "Còn một điều kiện nữa."
Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nói: "Ngươi không có tư cách ra điều kiện."
Mộc Vân Thù ngả người ra ghế: "Vậy ta chết đi."
Gân xanh trên trán Dung Cửu Tư nổi lên, hắn cố nén giận nói: "Ngươi nói bổn vương nghe thử, không quá đáng thì bổn vương có thể đáp ứng."
Mộc Vân Thù cười: "Vậy thì thêm sáu điều kiện nữa đi!"
Dung Cửu Tư lạnh lùng nhìn nàng, nàng một tay chống cằm nhìn hắn nói: "Vương gia, ngươi nên hiểu rõ một chuyện, hiện tại là ngươi đang cầu ta."
"Một đại phu, dụng tâm chữa bệnh và chữa bệnh qua loa là hai hiệu quả hoàn toàn khác biệt."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Ngươi đang uy hiếp bổn vương?"
"Không dám." Mộc Vân Thù nhướn mày: "Ta chỉ là đang giảng đạo lý với Vương gia."
"Một môi trường thoải mái, một cuộc sống thuận tâm, sẽ giúp y thuật của đại phu tăng tiến."
Sắc mặt Dung Cửu Tư lạnh băng, Mộc Vân Thù khẽ cong môi: "Thực ra những điều này không quan trọng, quan trọng là khắp thiên hạ này, trừ ta ra không ai có thể hiểu rõ độc của Vương gia."
Dung Cửu Tư hít sâu một hơi nói: "Ngươi nói đi."
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Thứ nhất, trong những ngày ta chữa bệnh cho Vương gia, Vương gia phải bảo đảm an toàn cho ta."
"Thứ hai, ta cần một cái viện tử riêng để ở."
"Thứ ba, tiền khám bệnh là mười vạn lượng."
"Thứ tư, sau khi ta chữa khỏi cho Vương gia, Vương gia phải đưa ta rời khỏi kinh thành an toàn."
Mấy điều kiện nàng đưa ra đều không quá đáng, mười vạn lượng tiền khám bệnh tuy đắt nhưng Dung Cửu Tư tự nhận mạng hắn không chỉ đáng giá mười vạn lượng.
Hai người vì không tin tưởng lẫn nhau, thế là ký một bản hợp đồng.
Mộc Vân Thù cầm hợp đồng xem xét những chữ viết mạnh mẽ cứng cáp khen ngợi: "Chữ của Vương gia viết không tệ nha!"
Dung Cửu Tư không mấy kiên nhẫn với nàng, bắt lấy tay nàng ấn xuống dấu mực, rồi ký tên lên hợp đồng.
Mộc Vân Thù khẽ bĩu môi, đưa tay về phía Dung Cửu Tư: "Hợp tác vui vẻ."
Dung Cửu Tư nghiêng mắt nhìn nàng: "Trong vòng nửa năm nếu ngươi không thể chữa khỏi cho bổn vương thì ngươi có thể chết."
Mộc Vân Thù cũng không tức giận: "Ta tin vào y thuật của ta, không có chuyện đó đâu."
Dung Cửu Tư thấy nàng tự tin ngồi đó, cả người như tỏa sáng.
Hắn khép mắt đào hoa, cất hợp đồng rồi quay người bước đi.
Mộc Vân Thù nhớ ra một chuyện: "Ngươi giết Từ Mẫn rồi?"
Dung Cửu Tư dừng xe lăn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Đau lòng à?"
Mộc Vân Thù lắc đầu: "Ý ta là, nếu hắn vẫn chưa chết, ta sẽ cho hắn thêm một đao."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Mới vừa trộm tình xong đã muốn giết người diệt khẩu."
"Quả là đồ ong đốt đuôi ngựa, lòng dạ đàn bà độc nhất."
Mộc Vân Thù: "..."
Sau khi Dung Cửu Tư ra ngoài, Mộc Vân Thù mới vung nắm đấm về hướng hắn, nàng chưa từng gặp người đàn ông nào đáng ghét hơn hắn!
Từ lúc xuyên qua tới, nàng luôn tìm cách bảo toàn mạng sống.
Bây giờ nàng biết mạng mình tạm thời giữ được, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bắt đầu có chút khó khăn, sau này tình cảnh có lẽ sẽ gian nan, nhưng tạm thời nàng sẽ không chết.
Cũng may mà nàng đã tìm Dung Cửu Tư viết giấy ly hôn, nàng không tính là vương phi của hắn.
Nếu không, với tính tình của hắn, chỉ chuyện nàng đội nón xanh cho hắn đêm tân hôn thôi, hắn cũng có thể chơi chết nàng.
Nghĩ tới tờ giấy ly hôn, cả người nàng bỗng run lên, nàng mới phát hiện quần áo của mình đã bị thay hết, tờ giấy ly hôn đâu mất rồi!
Nàng lập tức lục lọi khắp phòng, tìm thấy số ngân phiếu Dung Cửu Tư đưa cho nàng trong ngăn kéo nhưng không thấy giấy ly hôn đâu cả.
Xem tình hình này thì tám phần tờ giấy ly hôn đã bị đánh rơi trên đường trốn chạy.
Nàng lập tức có chút nhức đầu, nếu tờ giấy ly hôn rơi vào tay kẻ có tâm cơ thì sợ sẽ mang đến phiền toái không đáng có.
Nàng muốn ra ngoài tìm nhưng lại nhớ hôm qua đã chạy một quãng đường dài, ai mà biết tờ giấy ly hôn bị nhét ở đâu.
Hơn nữa nàng ngủ cả ngày trên giường, khả năng tờ giấy ly hôn bị người khác nhặt được là rất lớn.
Nàng xoa thái dương, cuối cùng quyết định giấu chuyện làm mất tờ giấy ly hôn với Dung Cửu Tư, dù sao thì hắn cũng đã viết giấy ly hôn, hai người không còn là vợ chồng nữa.
Dung Cửu Tư mở tờ giấy ly hôn được gói kỹ bằng giấy dầu, ánh mắt hắn lạnh lùng.
Tờ giấy ly hôn này là do tỳ nữ khi thay đồ cho Mộc Vân Thù làm rơi từ trên người nàng xuống, bọn họ không biết nên xử lý thế nào liền trình lên cho hắn.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, hắn tiện tay nhét tờ giấy ly hôn vào ngăn kéo sâu nhất.
Kiếm Thất đi vào nói: "Vương gia, Doãn trưởng sử đã trở về."
Sắc mặt Dung Cửu Tư dịu đi không ít: "Mời hắn vào."
Doãn trưởng sử tên đầy đủ là Doãn Chiếu Phong, là trưởng sử của Định Vương phủ, cũng là quân sư của Dung Cửu Tư khi còn trong quân, hai người danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực ra thân như huynh đệ.
Vào ngày Dung Cửu Tư thành thân, Doãn Chiếu Phong sợ có người thừa cơ gây chuyện, nên đã ra đại doanh ngoài thành để trấn quân.
Rất nhanh, Doãn Chiếu Phong đi vào, hắn vừa đi vừa than vãn: "Ta chỉ mới ba ngày không ở vương phủ, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Biết thế đã có kẻ thừa cơ vào vương phủ gây chuyện, thì ta đã ở lại trong phủ."
Ngày thường Định Vương phủ phòng vệ nghiêm ngặt, ngày đại hôn Doãn Chiếu Phong đi đại doanh, Dung Cửu Tư trúng độc, Định Vương phủ không có người trấn giữ, nên bị người thừa cơ xông vào.
Chuyện vương phi mất trinh trong đêm tân hôn, nếu truyền ra Dung Cửu Tư sẽ trở thành trò cười của toàn kinh thành.
Dung Cửu Tư không để bụng nói: "Bổn vương cũng đâu phải lần đầu tiên bị người hãm hại, có thêm lần này cũng chẳng sao."
Doãn Chiếu Phong thở dài một tiếng thật dài.
Hắn biết Dung Cửu Tư từ sau khi tiên đế băng hà, cuộc sống đã vô cùng khó khăn.
Bởi vì tiên đế đã từng có ý định lập hắn làm đế, nên thái hậu cùng Nguyên Minh đế đều xem hắn là cái gai trong mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận