Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 44: Còn ưa thích Dung Cảnh Triệt ư? (length: 7685)

Hắn nói đến đây khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Vương gia cảm thấy vương phi sẽ không làm chuyện này, chúng ta liền đánh cược."
Mộc Vân Thù hỏi: "Nếu như ta cầm lấy phong thư này, cái gì cũng không nói, các ngươi có phải sẽ giết ta?"
"Cái đó ngược lại sẽ không." Doãn Chiếu Phong cũng không giấu nàng: "Vương phi nếu đem thư này giữ lại, ta cùng Vương gia sẽ xem phản ứng của ngươi."
"Ngươi nếu ngày mai tìm cách rời khỏi vương phủ cùng tam hoàng tử hẹn hò, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là ngươi chữa khỏi bệnh cho Vương gia sau, chắc chắn sẽ phải chết."
"Nếu ngươi ngày mai không rời khỏi vương phủ cùng hắn hẹn hò, đem việc này chôn trong lòng, ngươi chữa khỏi bệnh cho Vương gia sau, Vương gia sẽ làm ngươi câm, đưa cho tam hoàng tử."
Mộc Vân Thù: "..."
Sau lưng nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cho nên nàng đây là đã đi một vòng ở Quỷ Môn quan sao?
Mấy tên đàn ông chó má trong vương phủ này, suy nghĩ cũng quá sâu xa!
Nàng gượng cười hỏi: "Vậy cách xử lý của ta bây giờ, có phải biểu thị ta đã thông qua khảo nghiệm của các ngươi?"
Doãn Chiếu Phong cười cười, lại không trả lời.
Mộc Vân Thù vừa nhìn về phía Dung Cửu Tư, hắn hỏi nàng: "Còn thích Dung Cảnh Triệt ư?"
Mộc Vân Thù lắc đầu như đánh trống chầu: "Hắn hèn hạ âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, quan trọng là một lòng chỉ muốn lợi dụng ta, đối với ta rất vô tình."
"Hắn là loại đàn ông như vậy, ta cả đời này cũng không muốn gặp lại hắn!"
"Khó nói." Dung Cửu Tư lãnh đạm nói: "Ba ngày nữa hội chùa, ngươi đúng giờ đến chỗ hẹn."
Mộc Vân Thù kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Dung Cửu Tư ngón tay thon dài gõ nhẹ vào thành ghế nói: "Hắn chẳng phải trăm phương ngàn kế muốn nghe ngóng tin tức của Định Vương Phủ ư? Ngươi đi nói cho hắn biết."
Mộc Vân Thù: "! ! ! ! !"
Nàng hít mũi một cái nói: "Ngươi đây rõ ràng là muốn dùng ta làm mồi nhử, ta không đi!"
Dung Cửu Tư nhìn về phía nàng: "Dùng mồi nhử?"
Mộc Vân Thù giải thích: "Liền là xem ta như mồi vung ra, xem hắn có mắc câu hay không, sau đó chơi cho hắn xoay vòng vòng."
Doãn Chiếu Phong khẽ cười nói: "Cách nói của vương phi, thật thú vị."
Mộc Vân Thù mặt mày ủ rũ nói: "Loại phương thức dùng mồi nhử này, người bị vung ra làm mồi bình thường sẽ không có kết quả tốt."
"Đến lúc đó một cái không cẩn thận, các ngươi có thể sẽ nghi ngờ ta cố ý lộ ra tin tức, sau đó lại chơi cho ta chết."
"Ngoài ra, ta bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, bên ngoài rất nguy hiểm, ta không muốn ra ngoài!"
Lời của nàng vừa sợ hãi vừa lộ ra sự khôn ngoan, Dung Cửu Tư nghe vậy có chút muốn cười.
Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần lo lắng, bổn vương sẽ đi cùng ngươi."
Mộc Vân Thù cảm thấy mưu mô của bọn họ đều quá sâu, nàng chỉ có một mình, không chơi lại bọn họ.
Nàng ôm lấy cột đình từ chối: "Ta không đi!"
Dung Cửu Tư đối với phản ứng của nàng cũng không bất ngờ: "Lần này là ngươi làm việc cho bổn vương, bổn vương đáp ứng ngươi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ không trút giận lên ngươi."
"Ngoài ra, còn có thể cho ngươi thêm một ngàn lượng bạc."
Mộc Vân Thù còn hơi do dự, Dung Cửu Tư lại nói: "Sau khi ngươi chữa khỏi bệnh cho bổn vương rời khỏi vương phủ, chỗ tiêu tiền còn nhiều."
"Nếu ngươi không chuẩn bị nhiều chút bạc, những năm tháng tuổi già có thể sẽ rất thê thảm."
Mộc Vân Thù tức giận nói: "Có thê thảm hơn cũng sẽ không thảm bằng hiện tại."
Dung Cửu Tư ném quân cờ trong tay vào giỏ cờ: "Nguy cơ của Định Vương Phủ sớm muộn gì cũng xảy đến, trong kinh muốn lấy mạng của bổn vương không ít."
"Một khi Định Vương Phủ bị hủy diệt, bổn vương chết, ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống sao?"
Mộc Vân Thù nghe vậy biết mình không có lựa chọn, nàng hít sâu một hơi nói: "Ta có ba yêu cầu."
"Nói." Dung Cửu Tư lạnh nhạt nói.
Mộc Vân Thù giơ hai ngón tay, nghĩ lại không đúng, lại giơ ba ngón tay, cuối cùng xòe cả năm ngón tay ra: "Thứ nhất, không bàn thành bại, tiền thù lao của ta muốn năm ngàn lượng bạc."
Doãn Chiếu Phong không nhịn được nói: "Quá mắc!"
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Việc này chỉ có một mình ta làm được, độc môn kinh doanh, năm ngàn lượng không nhiều."
Dung Cửu Tư gật đầu: "Có thể."
Mộc Vân Thù cười nói: "Vương gia sảng khoái! Thứ hai, ta có nhiều kẻ thù, ra ngoài rất nguy hiểm, Vương gia phải phái ám vệ bảo vệ ta."
Dung Cửu Tư: "Được."
Mộc Vân Thù lại nói: "Muốn tiết lộ tin tức gì cho Dung Cảnh Triệt, Vương gia nói rõ trước, còn về việc muốn làm như thế nào, để ta quyết định."
Dung Cửu Tư hỏi: "Giống như lần trước vào cung thu thập thái hậu sao?"
Mộc Vân Thù khoát tay: "Không dám! Ta đảm bảo chỉ cần hắn không gây khó dễ cho ta, ta nhất định sẽ không ra tay trước."
Dung Cửu Tư suy nghĩ một lát: "Được, việc này bổn vương cũng đồng ý với ngươi."
Mộc Vân Thù đưa tay ra trước mặt hắn nói: "Đưa tiền trước rồi mới làm việc."
Doãn Chiếu Phong nói ở bên cạnh: "Việc còn chưa làm, đã muốn tiền, điều này có hơi quá."
Mộc Vân Thù nhướng mày nói: "Việc này có hơi nguy hiểm, nếu không các ngươi đưa trước một nửa số tiền, số còn lại đợi đến khi mọi chuyện kết thúc sẽ thanh toán, như vậy đôi bên đều bị ràng buộc."
Doãn Chiếu Phong còn muốn nói gì đó, Dung Cửu Tư nói: "Đưa cho nàng."
Doãn Chiếu Phong bất đắc dĩ sai trướng phòng lấy hai ngàn năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho nàng.
Sau khi nhận được ngân phiếu, nàng vui vẻ nói: "Vương gia hào phóng, Vương gia rộng lượng, Vương gia sống lâu trăm tuổi!"
"Ta lần này đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không làm Vương gia thất vọng."
Nói xong nàng tiếp tục dùng kéo cắt hạt dẻ cho nàng.
Doãn Chiếu Phong nhìn dáng vẻ của nàng không nhịn được nói: "Vương gia, rõ ràng nàng rất muốn làm việc này, đây là đang lừa gạt tiền!"
Dung Cửu Tư lạnh nhạt nói: "Nếu nàng có thể làm tốt việc này, không cần tính toán chút bạc đó."
Doãn Chiếu Phong có chút nghi hoặc nhìn hắn nói: "Vương gia, người đối với nàng dường như có hơi khác."
"Chỗ nào khác?" Dung Cửu Tư hỏi.
Doãn Chiếu Phong trả lời: "Trước kia ngươi đối với những người như vậy chưa bao giờ có nửa điểm thiện cảm, dám nói điều kiện với ngươi như vậy, ngươi đã sớm giết nàng rồi."
Dung Cửu Tư ánh mắt sâu thẳm, lạnh nhạt nói: "Bây giờ khác xưa rồi, bây giờ ngay cả Dung Cảnh Triệt cũng dám bắt nạt Định Vương Phủ."
Doãn Chiếu Phong có chút lo lắng nhìn hắn nói: "Vương gia..."
Dung Cửu Tư khẽ lắc tay nói: "Bổn vương lúc đầu bị người bày mưu hãm hại, trúng độc thua trận rồi mới trở về kinh, liền trở thành trò cười của cả kinh thành."
"Nguyên cớ giữ lại cái mạng tàn này, chẳng qua là muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết oan."
"Bây giờ Dung Cảnh Triệt tự mình đưa tới cửa, ta thân là trưởng bối, cuối cùng cũng nên dạy hắn cách làm người."
Giọng nói của Doãn Chiếu Phong có chút nghẹn ngào: "Vương gia nói phải."
Trận chiến đó, khốc liệt vô cùng, những tinh binh trong tay Dung Cửu Tư thương vong vô số.
Nguyên Minh Đế cùng thái hậu còn muốn dùng việc thua trận để trị tội Dung Cửu Tư, nếu không phải hắn đã sớm chuẩn bị, đem chứng cứ phạm tội của thái hậu đưa lên long án của Nguyên Minh Đế, có thể đã bị xét hỏi rồi.
Dung Cửu Tư nhìn gió ngoài đình thổi qua ngọn cây, khóe môi hơi nhếch lên.
Mộc Vân Thù khi đang cắt hạt dẻ, lại nhìn kỹ những ngân phiếu kia.
Từ sau khi nàng xuyên việt đến đây, có thể nói là luôn phải cẩn trọng từng bước.
Chỉ có bạc mới có thể khiến nàng có chút cảm giác an toàn.
Hôm nay nàng ở trước mặt Dung Cửu Tư biểu hiện không muốn đi gặp Dung Cảnh Triệt, kỳ thực nàng rất muốn đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận