Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 131: Biên cái cố sự cho hắn nghe (length: 7766)

Kiếm Thất sau khi đi, Dung Cửu Tư nhìn về phía Mộc Vân Thù: "Ngươi đánh giá thế nào về Từ Mẫn?"
Mộc Vân Thù tuy rất ghét Từ Mẫn, nhưng không nghĩ hắn bị Dung Cửu Tư chém, liền nói: "Hắn thật phiền, làm người chẳng có chút giới hạn nào cả."
"Chưa kể những chuyện khác, chỉ nói hôm nay thôi, quần áo bị Kiếm Thất bổ rách hết cả rồi, mà cũng không biết ý tứ tránh đi."
"Hắn đúng là thích bị ăn đòn, hôm nào ta phải tìm cơ hội đánh cho hắn một trận, để hắn bớt hống hách đi!"
Dung Cửu Tư nghe nàng nói xong, sắc mặt cũng dịu đi chút, giọng lạnh nhạt nói: "Chuyện trừng trị hắn không cần vội."
Hắn khẽ nheo mắt, hỏi nàng: "Chuyện cũ của ngươi ta không muốn hỏi đến, nhưng chẳng phải ngươi cũng nên cho ta biết A Thang ca là ai?"
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng biết ngay hắn sẽ rất để ý chuyện này mà.
Nhưng bây giờ làm sao mà moi ra A Thang ca được chứ!
Chuyện này, nàng chỉ có thể bịa chuyện kể cho hắn nghe, mà tinh túy của chuyện bịa này theo nàng nghĩ, càng ly kỳ càng tốt.
Thế là nàng nói: "Thật ra A Thang ca là con chó ta nuôi."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn nhìn nàng, đôi mắt đào hoa hơi nghiêng, ánh mắt tràn ngập vẻ không tin.
Mộc Vân Thù trong lòng nói một tiếng xin lỗi với A Thang ca, rồi tiếp tục bịa chuyện: "Ta ở phủ Trung Dũng Hầu, địa vị chẳng ra gì, Vương gia cũng biết."
"Thời gian đó quả thật rất gian nan, mang tiếng xấu lại phải cố gắng tìm đường sống, bị mấy tiểu thư quyền quý trong kinh coi thường."
"Ta không có bạn, vui buồn chẳng biết thổ lộ cùng ai, tình cờ trên đường gặp một con chó hoang không nhà."
"Ngày đầu ta thấy nó, cả người nó ướt sũng trông như một con chó bị bỏ rơi, mà khi đó ta cũng chẳng hơn gì nó, liền tự giễu đặt cho nó cái tên A Thang ca."
"Lúc ta vui thì nó ở cạnh ta, khi buồn thì nó cũng bên ta, đối với ta nó mang ý nghĩa rất lớn."
"Nhưng đến lúc ta xuất giá, nó lại bị người ta giết mất, rồi làm thịt cầy..."
Nàng nói đến đây thì nhẹ nhàng hít một hơi: "Ta rất nhớ nó."
Chữ "nó" cuối cùng là chỉ A Thang ca, người bạn cùng phòng của nàng, nàng không chỉ nhớ A Thang ca, mà còn muốn trở về.
Tuy kiếp trước nàng là một bác sĩ quân y làm việc như trâu, nhưng chí ít còn có nhân quyền, và được đảm bảo an toàn tính mạng.
Không như hiện tại, mỗi ngày ở trong vương phủ phải dỗ dành Dung Cửu Tư, sợ bị hắn phát hiện chuyện mang thai mà bị hắn giết chết.
Vừa ra khỏi vương phủ liền gặp phải chuyện ám sát.
Nàng vốn chỉ bịa chuyện cho xong, nhưng nghĩ đến trải nghiệm thê thảm của mình, thì không khỏi đỏ cả mắt.
Dung Cửu Tư vốn không tin chuyện "A Thang ca là chó", nhưng nhìn nàng ra bộ dạng đó, hắn lại có phần tin theo.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Sau này ở trong vương phủ, sẽ không ai dám bắt nạt nàng."
Mộc Vân Thù thầm nghĩ trong lòng: "Kẻ bắt nạt ta tàn nhẫn nhất khắp thiên hạ không ai khác chính là ngươi!"
Nhưng ngoài mặt nàng lại tươi cười, mở to đôi mắt hạnh trong veo lả lơi nhìn hắn: "Vương gia là người tốt nhất!"
"Có thể gả cho Vương gia là điều hạnh phúc nhất trong đời ta."
Dung Cửu Tư thấy nàng như vậy thì ánh mắt cũng dịu dàng hơn đôi chút, không còn bận tâm đến chuyện "A Thang ca là ai" nữa.
Mộc Vân Thù âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cái tên cẩu nam nhân này thật khó đối phó!
Chuyện nàng bị tập kích, Dung Cửu Tư chắc chắn không thể bỏ qua. Một mặt hắn để Kinh Triệu Doãn đi điều tra, mặt khác thì sai ám vệ đích thân tra xét.
Sau một hồi tra xét, cũng tìm ra được chút manh mối, những người kia là người của Thái Hậu.
Đáp án này do Dung Cửu Tư dựa trên những manh mối tỉ mỉ mà suy đoán ra, chứ không có bằng chứng cụ thể.
Cũng bởi không có chứng cứ, cho nên hắn tạm thời chưa thể trực tiếp đến chất vấn thái hậu được.
Mà việc bọn họ ra khỏi thành, trong quân doanh đột nhiên có việc gấp, hắn không thể ở bên cạnh Mộc Vân Thù, chuyện này có vài phần ý nghĩa "điệu hổ ly sơn".
Mộc Vân Thù bĩu môi: "Thái hậu, bà lão yêu quái này quả thật quá đáng!"
"Kiếp trước ta có đào mồ mả nhà bà đâu chứ, bà ta sao lại nhằm vào ta như vậy?"
Dung Cửu Tư nhàn nhạt nói: "Thái hậu luôn có tính khí rất mạnh mẽ, từ khi lên ngôi thái hậu, bà ta chưa từng chịu thiệt thòi từ ai."
"Thế mà lại liên tiếp hai lần bị nàng chơi xỏ, nhưng lại không tìm được lý do trên mặt nổi để trách nàng, chắc chắn bà ta sẽ ghi hận trong lòng."
"Không thể đánh chết được nàng công khai, vậy thì chỉ có thể dùng thủ đoạn ám sát thôi."
Mộc Vân Thù thở dài: "Đến cả chút tâm tư đó mà cũng làm thái hậu, quả thực là mất mặt xấu hổ!"
Nàng vừa nói vừa ngẫm nghĩ: "Nếu bà ta lại cho người triệu ta vào cung một lần nữa thì tốt quá, ta nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng chơi chết bà ta."
Chuyện hôm nay cho nàng một lời nhắc nhở:
Ngay khi vừa ra khỏi cửa nàng đã bị người của thái hậu ám sát, điều đó chứng tỏ thái hậu đã để ý đến nàng.
Trong tình huống này, nàng vừa rời khỏi vương phủ là lập tức gặp nguy hiểm.
Vốn việc chạy ra khỏi Định Vương Phủ đã là ngàn lần khó khăn, nay lại thêm một bà thái hậu lăm le dòm ngó mình từ trong bóng tối, độ khó đào tẩu trực tiếp nâng cấp thành cấp Địa Ngục.
Cho nên, vì an toàn, tốt nhất nàng nên chơi chết thái hậu trước khi bỏ trốn.
Nếu không giết được thì cũng phải khiến bà ta sống dở chết dở, như vậy bà ta mới không có sức lực mà gây khó dễ cho nàng nữa.
Nhưng muốn chơi chết thái hậu, chuyện này độ khó không hề nhỏ, cuối cùng ngay cả việc gặp mặt thái hậu nàng còn thấy khó, nói gì đến việc ra tay.
Dung Cửu Tư nghe những lời này của nàng thì trong lòng vô cùng phức tạp, hắn không biết nên khen nàng to gan lớn mật, hay là mắng nàng không biết sống chết nữa.
Dù sao thì địa vị của thái hậu vẫn còn đó, bình thường không ai dám động đến.
Thế mà thái hậu đã hai lần bị nàng chơi cho ngậm bồ hòn rồi.
Hắn nhìn nàng rồi nói: "Chuyện của thái hậu để ta giải quyết, nàng trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng nên rời khỏi vương phủ."
Mộc Vân Thù thở dài một hơi.
Trong lòng nàng đang suy tính xem nên giải quyết bà thái hậu này như thế nào.
Mà bà ta cũng không cho triệu nàng vào cung, nàng còn không thể bước chân vào cung thì đừng nói đến việc chơi chết bà ta.
Trước mắt không có cơ hội ra tay, vậy thì có nên tự tạo cơ hội ra tay hay không?
Mộc Vân Thù âm thầm suy nghĩ xem việc này có khả thi không, nàng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng nghĩ ra một cách có thể dung hòa.
Nàng hỏi Dung Cửu Tư: "Thái hậu có thể phái người giết ta bên ngoài vương phủ, có phải có nghĩa là bà ta có thế lực riêng bên ngoài không?"
"Vương gia cũng vừa nói hình như dựa vào thân phận của thích khách, nên mới xác định họ là người của thái hậu?"
Dung Cửu Tư gật đầu: "Hung thủ ám sát nàng là người của sòng bạc Tụ Thông, mà sòng bạc Tụ Thông lại là sản nghiệp của Triệu gia bên ngoại nhà của Thái Hậu."
Thực tế, những năm gần đây lớp hậu bối của Triệu gia không có ai thực sự tài giỏi, đã có phần suy tàn.
Sòng bạc Tụ Thông là nguồn kinh tế lớn nhất của Triệu gia, cũng là nơi mà Triệu gia giúp thái hậu làm chuyện xấu xa.
Tại đó, Triệu gia nuôi dưỡng một đám sát thủ, nơi đây là một nơi không ai dám đụng đến trong kinh thành.
Mộc Vân Thù nghe Dung Cửu Tư nói, mắt liền sáng lên: "Sòng bạc tốt! Loại địa điểm này có thể tác động không gian rất lớn."
Dung Cửu Tư thấy nàng như vậy trong lòng sinh cảnh giác: "Sòng bạc Tụ Thông là sản nghiệp của thái hậu, không thể dễ dàng đụng vào."
Mộc Vân Thù hỏi hắn: "Vậy có nghĩa là Vương gia muốn động đến sòng bạc Tụ Thông?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận